Búp Bê Tóc Đen

Chương 24: Một Ngày Bình Thường


Bạn đang đọc Búp Bê Tóc Đen – Chương 24: Một Ngày Bình Thường


Sau khi hứng chịu một tràng dài các tiếng hét vang trời : ” Anh Mike đâu rồi ? ” của thằng Nam ; tôi chán nản chia tay cái Vy ở bến xe buýt đầu tiên .
Ngồi trên xe , tôi ngơ ngẩn nghĩ lại những lời bào chữa khi nãy với bố mẹ ; rằng chuyện Mike về mà không một lời từ biệt là do con *** nhà anh bỗng nhiên bị bệnh nặng , dù thực tình đến chính tôi cũng chẳng biết là anh có nuôi *** hay không nữa… Nhưng tôi biết giải thích thế nào ngoài như thế với bố mẹ bây giờ , nếu nói rõ chắc phải đến ngày mai mới xong mất .
Mà bây giờ cứ mỗi lần nhắc đến Mike , là không hiểu tại sao tim tôi cứ đập một cách lạ thường . Tôi cứ thấy kì kì thế nào ấy…
Đơn cử như ngay bây giờ này , cứ ngồi trên xe buýt là tôi mong được gặp anh ; được ngồi cạnh và trò chuyện với anh ; được ngắm nhìn anh hay chỉ đơn giản là ngửi thấy mùi hương thông quen thuộc của anh…
Tôi bỗng thấy mình như một kẻ biến thái luôn mong ngóng sự xuất hiện của anh như sa mạc mênh mông mong chờ một cơn mưa rào , như hướng dương luôn ngóng trông ánh mặt trời ở đằng đông hực sáng … Dù thực sự đến chính tôi cũng chẳng hiểu lí do vì sao mình lại như thế , nhưng cái cảm giác nôn nao trong cơ thể lúc này nào tôi có thể ngăn cản được ?
Suy nghĩ miên man mãi , tôi không phát hiện ra là cổng trường PTTH Kim Liên đã hiện ra từ lúc nào . Phải đến khi bác tài nhắc tôi vì thấy tôi mặc áo đồng phục trường , tôi mới ngớ ra , vội cảm ơn bác và lao nhanh xuống đường .
Vừa đặt chân chạm mặt đất , người đầu tiên tôi nhìn thấy là Ni Na với mái tóc tết dài quá vai . Nó đang đi đi lại lại cạnh phòng bảo vệ , nhìn dáng nó lấm lét và khuôn mặt ưu tư như đang suy tính chuyện gì đó .
Khi tôi chưa kịp gọi thì nó đã nhìn thấy tôi , Ni Na ba chân bốn cẳng kéo tôi ra bãi để xe đạp . Vừa nhìn thấy bóng dáng bãi để xe , cái Na đã ngừng lại và hỏi tôi ngay tắp lự :
– Mày chuẩn bị những gì rồi ?
Nó nhìn sâu vào mắt tôi , và đôi mắt nai của nó nheo lại vì nghi ngờ khi thấy mặt tôi giãn ra khó hiểu :
– Chuẩn bị gì cơ ? – Tôi hỏi lại .
– Trời đất , thì mấy cái này nè ! – Ni Na vừa nói vừa mở bung cái cặp màu hồng của nó ra ; trong đấy hiện diện nào dao kéo , thuốc xịt côn trùng , khẩu trang , keo con voi …

– Này để mà làm gì ? – Tôi ngày càng thấy khó hiểu hơn , cứ dán chặt đôi mắt vào túi đồ ‘đi núi ’ của nó – Mày định làm công nhân vệ sinh cho trường hả ?
– Ngốc thì cũng ngốc vừa thôi chứ ! – Na kí đầu tôi , rồi nó gằn – Chuẩn bị chiến dịch đấu tranh chống khủng bố phát xít chứ gì ! Cái con Tiểu Thư ấy …
“Ồ ! ” – Bây giờ thì tôi mới ngớ ra , lại còn cái vụ con Tinh Tinh cái này nữa chứ . Từ tối hôm qua tới giờ gặp đủ thứ việc , tôi nào có chú ý gì đến chuyện này ; bây giờ nhắc lại mới thấy rờn rợn nơi sống lưng và cái cảm giác bất lực hôm qua lại tràn về .
– Hôm qua mày bị loại rồi còn gì … – Na trầm ngâm , nó thở dài một tiếng rồi bỗng hỏi tôi – Mà mày còn nhớ lời thách đấu của nó không ?
Tôi gật đầu , lại cùng thở dài với cái Na .
Lời thách đấu của Tiểu Thư dù chết tôi cũng sẽ không thể quên được ; vì tôi đã từng mường tượng cảm giác được sai khiến Tiểu Thư sẽ sung sướng ra sao khi tôi thắng nó và đạt chức Queen … Nhưng rốt cuộc tôi lại thua một cách thảm bại và đau đớn .
– Thôi kệ , đằng nào cũng thua rồi ! – Tôi vỗ vai trấn tĩnh cái Na , cố nở một nụ cười để an ủi tinh thần nó – Mình phải quân tử nhất ngôn chứ .
– Mày nói cũng phải … – Na ừ hữm trong họng khi hai đứa tôi cùng sải bước trên những bậc cầu thang dẫn lên tầng hai – Nhưng tao vẫn ngờ ngợ cái kết quả này mày ạ , tao không nghĩ mày sẽ bị loại . Bọn nó ủng hộ mày kinh thế kia mà …
Tôi lúc lắc đầu , nửa đồng ý nửa không ; dù gì thì tôi cũng đã bị loại và đây là một sự thật khó lòng có thể thay đổi được . Lúc này đầu óc tôi không còn muốn nghĩ về những chuyện hôm qua nữa , tôi chỉ muốn được gặp và nghe giọng nói của anh ấy …
– Ê , thế Thái Vũ có bảo gì mày không , về kết quả hôm qua ấy ? – Na hỏi tôi , nó tròn mắt chờ đợi một điều lí thú nào đó sẽ xảy ra .
– Không , chẳng gì cả . – Tôi trả lời và có thể dễ dàng nhận ra nét thất vọng ẩn chứa trong đôi mắt của Ni Na .
– Chẳng lẽ Vũ không nói gì với mày ư ? – Cái Na bỗng sốt sắng hẳn lên , nó chăm chăm ngó tôi bằng con mắt to tròn như hai hòn bi .

Tôi bỗng nhớ lại lời tỏ tình của Thái Vũ ngày hôm qua . Trời đất , tôi cũng gần như quên mất tiêu cái việc có thể gọi là ‘động trời ’ này ! Quả nhiên những lúc ở bên anh , đầu óc tôi là một khoảng rỗng và trí não tôi là một con số 0 to tướng …
Tôi nhìn vẻ mặt háo hức chờ câu trả lời của Ni Na , bỗng nghĩ có lẽ vụ tỏ tình này là một màn kịch của nó :
– Thái Vũ tỏ tình với tao ! – Tôi trả lời không một chút giấu giếm ; và ngay lập tức Ni Na hét toáng lên :
– OMG ! Thật sao ! – Na thích thú ôm lấy vai tôi – Thế mày trả lời thế nào ? Thế nào hả ?
– Tao chưa trả lời .
– Tại sao thế ? – Na nheo mày hỏi lại .
– Tao cũng cần phải có thời gian suy nghĩ chứ . – Tôi trầm ngâm một hồi chờ phản ứng của Ni Na ; sau thấy nó cũng im lặng , tôi tiếp – Với lại , tao chỉ coi Thái Vũ như em trai thôi …
– Em trai gì chứ ? – Na bỗng sửng cồ lên – Chẳng lẽ thời gian qua Vũ giúp mày bao nhiêu thế mà mày không thấy động lòng hay sao ?
– Lòng biết ơn không thể chung đường với tình cảm … – Tôi ngán ngẩm trả lời .
Na nghe vậy thì im im một hồi , nó lại bỗng chìm vào trong những suy tư kì lạ mà tôi khó lòng có thể hiểu và cảm nhận được .
Rồi khi hai đứa tôi gần bước vào cửa lớp , nó bỗng đứng khựng lại và nhìn tôi trân trối :
– Tiểu Kim My , mày đang thích ai rồi phải không ? Ngoài Thái Vũ ấy ?

Không hiểu sao tôi bỗng dưng chột dạ :
– Điên … điên à ? – Tôi ấp úng , cố giấu gương mặt đang dần đỏ lên sau mái tóc dài được buộc thành đuôi ngựa . Không hiểu sao khi nghe câu hỏi này của Ni Na , hình ảnh anh lại chợt hiện lên trong óc tôi – Sao mày lại nói thế chứ ? Tao có thể thích ai được hay sao ?
Na nhăn nhăn hai mày một hồi , rồi nó bỗng cười ranh mãnh :
– Thì tao chỉ hỏi thế thôi !
Tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn con bạn thân đang phá ra cười ngặt nghẽo , nó bước vội vào cửa lớp và không quên kéo tôi theo cùng . Tôi chợt nghĩ rằng có lẽ Ni Na đã hiểu sai ý nghĩa câu nói vừa rồi của tôi , và kì thực là tôi đã nghĩ đúng …
Khi tôi vào lớp , một tràng pháo tay nổ ra giòn giã làm tôi ngớ người . Cả lớp nhìn tôi đầy hâm mộ và thán phục , đến cả Ni Na cũng sửng sốt ngó tôi . Tôi ngạc nhiên lắm , và chỉ khi lớp trưởng thay mặt các bạn lên tặng hoa cho tôi , tôi mới hiểu lí do có sự bất ngờ này là do hôm qua tôi đã thi rất tốt ; dù không được vào vòng trong , nhưng sự thể hiện của tôi ngày hôm qua cũng làm lớp được phổng mũi một phần nào với các lớp khác …
Tôi ngượng ngùng đón bó hoa từ tay lớp trưởng và nhận những lời chúc mừng của các bạn , tôi lại thấy một sự xúc động trào dâng mãnh liệt trong lòng . Và khi tôi còn đang bơi trong cái không khí vui mừng và hạnh phúc ấy ; thì một tiếng gọi băng giá đã phá tan tất cả . Tiếng gọi tên tôi ấy làm cả lớp đông lại trong sự lạnh lẽo , và tim tôi thì như ngừng đập …
Đứng ở cửa lớp không ai khác chính là Đặng Tiểu Thiên – anh trai của con Tinh Tinh cái Đặng Tiểu Thư . Hắn đang đứng đó và nhìn tôi chờ đợi , chờ đợi một phản ứng nào đó của tôi đáp lại lời gọi của hắn .
Nào ngờ tôi ngớ ra , chân tay bỗng dưng như thừa thãi :
– Tôi có chuyện muốn nói với bạn ! – Hắn tiếp lời , đôi mắt đen láy vẫn xoáy sâu vào tôi.
Chớp mắt lia lịa , tôi ngó sang Ni Na và nhận được từ nó là một tràng chớp mắt nhanh và nhiều không kém. Ngượng ngùng nhún vai với nó , tôi nhẹ nhàng đặt bó hoa xuống bàn và cười với lớp trưởng lần cuối trước khi bước ra ngoài hành lang.
Khi hai đứa tôi đã khuất tầm nhìn của tụi bạn trong lớp , cũng như khi tôi nhận thấy bên Tiểu Thiên không còn có bóng dáng Tiểu Thư , tôi thở phù nhẹ nhõm và khẽ khàng hỏi hắn :
– Có chuyện gì vậy ?
– Bạn cùng tôi xuống phòng Ban giám hiệu ! – Hắn chẳng nói gì thêm ngoài câu đó ; rồi khi tôi vẫn còn ngớ ra vì ngạc nhiên , hắn hung bạo nắm cổ tay tôi kéo đi thẳng.

– Nhưng để làm gì kia chứ ? – Tôi vừa hổn hển hỏi vừa cố tiếp bước theo Tiểu Thiên xuống lầu một .
Tiểu Thiên không thèm trả lời , hắn vẫn thô bạo nắm cổ tay tôi và một mực kéo tôi đi . Nhẫn nhịn chịu đựng , tôi thầm thắc mắc rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì ? Chuyện gì mà có thể khiến Tiểu Thiên – một kẻ mà theo như tôi biết là luôn lờ sự đời như chẳng có – lại có thể gấp gáp và khẩn trương đến thế ? Và nhất là chuyện này lại có liên quan đến tôi và … hắn ? Ôi trời đất , đầu óc tôi tá hoả các ý nghĩ lung tung ; mà trong đó , cái ý nghĩ ghê rợn rằng Tiểu Thiên đang lừa hiến thân tôi cho con em của hắn ta là nổi bật nhất . Dù nói gì đi chăng nữa , hai anh em nhà này cũng yêu nhau lắm mà …
Dừng trước cửa phòng Ban giám hiệu một lúc , Tiểu Thiên quay lại nhìn tôi như thể muốn chắc chắn rằng tôi vẫn còn đó , để chắc rằng đôi chân tôi không vì sợ chết mà chạy trốn hắn . Sau khi đã hoàn toàn chắc chắn rằng tôi vẫn đang ở đây , cổ tay tội ngiệp của tôi vẫn đang nằm lọt thỏm trong lòng bàn tay hung bạo của hắn ; Tiểu Thiên chậm rãi gõ cửa và đáp lại là một giọng khàn đặc – có lẽ là giọng của thầy Hiệu trưởng chăng :
– Tiểu Thiên à ? Em vào đi !
Tôi ngại ngùng , líu ríu theo bước chân của Tiểu Thiên dẫn vào căn phòng có sàn lát gạch hoa bóng loáng . Thực sự đây là lần đầu tiên tôi có cơ hội được dợm bước vào nơi làm việc của thầy Hiệu trưởng ; căn phòng không quá to nhưng được bày trí gọn gàng , ngăn nắp và sạch sẽ , vì vậy trông căn phòng rộng hơn diện tích thật của nó rất nhiều .
Và kia , ở phía bên phải của căn phòng ; thầy Hiệu trưởng đang ngồi bên chiếc mấy vi tính màu bạc . Nhìn thấy tôi , thầy nở một nụ cười trìu mến làm mấy nếp nhăn trên trán thầy lại như sâu thêm :
– Vậy em chính là Phương Kim My của lớp 12A11 ? – Thầy Hiệu trưởng dịu dàng hỏi tôi .
Tôi gật đầu , và chợt phát hiện rằng bấy giờ tay mình vẫn ở trong tay Tiểu Thiên , tôi vội vàng rút ra và cầu mong thầy Hiệu trưởng không chú ý tới hành động này . Nhưng dĩ nhiên Tiểu Thiên biết , hắn khẽ khàng chỉnh lại tay mình và mắt chăm chăm nhìn thầy Hiệu trưởng :
– Sáng sớm nay Tiểu Thiên có đưa cho thầy cái này ! – Thầy Hiệu trưởng chìa một tập hồ sơ ra trước mặt tôi – Em xem qua đi !
Tôi nhẹ nhàng đón tập hồ sơ từ tay thầy . Nhanh nhẹn mở nó ra , trong lòng tôi tràn ngập biết bao sự hiếu kì và tò mò …
Và khi tờ giấy A4 trắng hiện rõ ra trước mắt tôi , mồm tôi cơ hồ như không ngậm lại nổi … Cái này , cái này là gì đây ?
Trước mắt tôi , một hàng chữ đỏ chót nổi bật hiển hiện :
” Thí sinh Phương Kim My – mã số 034 – Trúng tuyển !! “
Trời đất quanh đầu tôi như quay cuồng..Tôi gần như muốn xỉu…Tôi không nằm mơ đó chứ ?!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.