Đọc truyện Bướng Bỉnh Tiểu Thiếu Gia – Chương 56: Chân tướng
Ta cùng Thanh nhi bị quỷ mặt sư phụ mang về, nhưng điều làm cho ta không nghĩ tới là cư nhiên ở nơi đây đụng phải thần y Lưu Dương Tử cùng Hoa Hậu, bọn họ lại đang ngồi cùng nhau uống trà.
“Hoa…… Hoa Hậu……” Ta không thể tin được kinh hô.
“Ngọc nhi, đến, lại đây nếm thử trà ta mới nghiên cứu ra xem.” Lưu Dương Tử hướng ta vẫy vẫy tay.
“Đúng là không tệ.”
Ta buồn bực, bọn họ như thế nào có thể an nhàn hòa khí cùng nhau ngồi phẩm trà, Hoa Hậu với Lưu Dương Tử không phải có thù mới hận cũ sao? Bỏ chuyện đó qua 1 bên đi nhưng võ lâm đã nháo thành như vậy, ngay cả Hiên đều mất tích, bọn họ còn có thể nhàn nhã ngồi đây hàn huyên. Hoa Hậu một chút cũng không lo lắng cho Hiên sao?
“Các người còn có tâm tình phẩm trà? Người chẳng lẽ không lo lắng con mình sẽ gặp chuyện không may ư?” Ta có chút tức giận hỏi.
“Hừ……” Hoa Hậu cười cười “Hiên nhi quả nhiên không nhìn lầm người, ngươi quả thật rất lo lắng cho hắn.”
“Hảo, các ngươi không nghĩ biện pháp, ta chính mình nghĩ biện pháp. Thanh nhi, chúng ta đi.” Ta cả giận nói.
“Ngọc nhi ngốc, Tề Lạc Hiên nếu ngay cả việc này đều ứng phó không được, hắn còn có thể làm võ lâm minh chủ sao?” Lưu Dương Tử chậm rãi nói.
“Có ý tứ gì?” Ta cảm giác bọn họ nhất định giấu diếm ta điều gì đó, tuy rằng đoán không ra, bất quá tình huống xem ra so với ta dự tính tốt hơn.
“Ngu ngốc, ta như thế nào dạy dỗ ra một cái đồ đệ như ngươi chứ? Ngốc ngốc ngốc…… Vù vù……” Quỷ mặt sư phụ thở hổn hển, xao xao đầu ta, đối với chuyện này ta đã muốn thành thói quen không thì……
“Bị bắt bất quá là thế thân của Hiên nhi, đằng sau phỏng chừng Hiên nhi đã an bài không sai biệt lắm, tiếp qua vài ngày, võ lâm cùng triều đình sẽ có một hồi đại hạo kiếp, thành công, võ lâm một lần nữa khôi phục an bình, thất bại, ngươi ta đều khó thoát khỏi ma trảo.”
Nghe bọn họ tinh tế lí luận, ta mới biết được kế hoạch của Hiên, giả bộ bị bắt, cùng lúc phái người thẳng đảo thật hư, mà chính hắn sẽ nắm giữ Hoàng Long, khống chế cái người đứng đầu một quốc gia này, vốn kẻ gọi là hoàng đế kia cũng chỉ là một con rối, nghĩ muốn cái gì trường sinh, bị chuyện về hạt tuyết nhân huyết của Vũ Văn Phong lợi dụng. Một khi cắt đứt đi hậu viện này của Vũ Văn Phong, như vậy cuối cùng một hồi đại chiến còn lại là phải đối phó với Vũ Văn Phong mà thôi.
“Việc này cha ta cũng biết sao?”
“Cha ngươi lão gia hỏa kia trong lòng tự nhiên là đều biết.”
Khó trách, khó trách ta mới rời đi, liền gặp quỷ mặt sư phụ, chắc là phụ thân thông tri cho sư phụ. Có điều phụ thân cả đời nguyện trung thành với triều đình, vì triều đình chinh chiến sa trường, nay lại tùy ý để người khác khống chế Hoàng Thượng…… Người……
“Vì cái gì không nói cho ta biết trước?” Ta thật tức giận vì việc này Hiên không nói mà cha cũng như vậy.
“Tuy nói chúng ta đã làm tốt chuẩn bị, nhưng Vũ Văn Phong đến tột cùng có bao nhiêu lợi hại, ai cũng đều không xác định được, hắn có thể bắt nhiều người tài ba cùng cao thủ võ lâm như vậy, năng lực tất nhiên không thể khinh thường. Cho nên nếu tính toán sai lầm, có lẽ……”.
“Có lẽ các người đều phải chết đúng không?” Cho nên muốn gạt ta, chính là các người không nghĩ tới ta lại có cốt nhục của Hiên, không nghĩ tới ta sẽ liều lĩnh trốn ra đi cứu hắn.
“Ngọc nhi……”.
“Ân, ta đây đã hiểu, đi đường mệt mỏi, muốn trước về nghỉ ngơi một chút, Thanh nhi, chúng ta đi nghỉ ngơi đi.” Ta thản nhiên nói. Hiên a Hiên, ngươi nghĩ muốn bảo vệ ta chu toàn, lại không nghĩ tới cùng với ta kề vai chiến đấu sao? Ta chẳng lẽ chỉ là một cái trói buộc cần người bảo hộ ư?
“Ngọc ca ca……” Thanh nhi nhìn ra vẻ mặt trầm trọng của ta.
“Thanh nhi, không cần lo lắng, Hành rất nhanh sẽ không có việc gì.” Ta an ủi. Chính là bản thân trong lòng cũng cảm giác được mất tự nhiên nói không nên lời.
Thanh nhi cũng không nói nữa, chỉ ngơ ngác ngồi xuống, có lẽ hắn so với ta càng bất lực, có lẽ hắn đang tự trách mình không phải cái võ lâm cao thủ có thể tự tay đi cứu ra người mình yêu.
Đêm khuya, ta bị một trận gió làm bừng tỉnh, ta biết hắn nhất định sẽ xuất hiện, cho dù đại chiến sắp tới, hắn khi biết được ta đến đây, biết được ta lại mang thai đứa nhỏ, như thế nào có thể không hiện thân. Ta nhắm mắt lại.
Cảm giác được độ ấm trên mặt, cảm giác được hơi thở của người kia, hắn nhẹ nhàng mà gọi tên ta……
“Ngọc nhi, Ngọc nhi ngốc, Ngọc nhi ngốc của ta……” Nụ hôn nhẹ dừng lại trên trán.
“Ngươi là đến cáo biệt ta ư?” Ta đột nhiên nói chuyện, làm cho Hiên không biết phải làm sao.
“Ngọc nhi…… Ngươi chưa ngủ?”.
“Ngươi cảm thấy ta có thể ngủ được? Người ta yêu có chuyện gì cũng không cùng ta thương lượng, không muốn cùng ta đối mặt, ngươi cho ta là cái gì? Một cái phụ nhân chỉ có thể tránh ở sau lưng ngươi ư?”.
Ở võ lâm lăn lộn nhiều năm như vậy, chuyện giết chóc to nhỏ chẳng lẽ còn hiếm lạ? Vì cái gì lúc này muốn đem ta bỏ qua một bên? Ta chẳng lẽ không xứng cùng ngươi kề vai đối mặt mọi chuyện sao?