Đọc truyện Bướng Bỉnh Tiểu Thiếu Gia – Chương 55
Ta nên hưng phấn chính mình lại có cục cưng, hay vẫn là nói hắn tới rất không phải lúc……
Ở trên giường nằm một ngày, bụng không đau nữa nhưng lại xuất hiện cảm giác buồn nôn mà lúc trước vẫn chưa có, bởi vì trong lòng lo lắng cho Hiên khiến ta đứng ngồi không yên. Ta nhất định phải đi tìm Hiên, nhất định phải ra ngoài……
“Ngọc nhi, Thanh nhi nói ngươi lại không thoải mái phải không? Phụ thân thỉnh đại phu lại đây……” Phụ thân vội vàng đi vào phòng ta.
“Cha…… Thực xin lỗi……” Thừa lúc phụ thân không chú ý, ta liền điểm huyệt người. Nếu là bình thường, sợ là ai cũng không có khả năng chế trụ phụ thân ……“Phụ thân, con biết người lo lắng Ngọc nhi, người là vì muốn tốt cho Ngọc nhi. Nhưng Ngọc nhi không thể mất đi Hiên …… Phụ thân, Lạc nhi, tiểu Đào cùng Thanh nhi phiền toái ngươi chiếu cố rồi……” Ta cởi quần áo phụ thân ra rồi cải trang thành bộ dạng của người……
Vừa mở cửa, Thanh nhi đã xông đến.
“Ngọc ca ca, mang theo ta với. Ta cũng phải đi cứu Hành.”.
“Thanh nhi, ngươi lưu lại. Ta sẽ đem Hành cứu trở về……”.
“Ngọc ca ca, nếu ngươi không mang theo ta đi, ta cũng sẽ tự nghĩ biện pháp đi ra ngoài.” Ta từ trong mắt Thanh nhi nhìn ra được sự kiên quyết, hắn yêu Hành, tựa như ta giống nhau không bỏ xuống được Hiên vậy.
“Được rồi.” Ta đồng ý ……
Đem Thanh nhi hóa trang thành thủ vệ, chúng ta thực nhẹ nhàng trà trộn ra bên ngoài, sau đó hướng thẳng đến Thanh Mộng viên.
Thanh Mộng viên, hoa đăng như trước…… Nhưng ta lại tìm không thấy Thủy tỷ tỷ……
“Nếu ta đoán không sai, Thủy tỷ tỷ nàng…… khẳng định cũng đã xảy ra chuyện…… Thanh nhi, chúng ta nhanh rời đi nơi này.”
Trong 1 quán trà nhỏ……
“Các ngươi có nghe nói không a? Hiện tại trong chốn võ lâm người có uy tín danh dự đều bị bắt cóc.”
“Nhỏ giọng chút đi, nói không chừng chung quanh đây cũng ẩn núp hắc y nhân đem ngươi bắt lại.”.
“Ai. Ngươi nói quan lại cùng võ lâm xưa nay nguyên lai nước giếng không phạm nước sông, muốn làm thành như vậy, về sau chúng ta dân chúng còn có ngày lành sao?” Ta cố ý xen mồm nói.
“Cũng đúng. Lòng người hoảng sợ. E là không có thế lực võ lâm kiềm chế, về sau triều đình…… Ai……”.
“Các ngươi có biết hay không, những người đó đều bị bắt đi đâu vậy?”.
“Nghe nói ở trong 1 cái địa lao…… Ai biết, chúng ta tốt nhất vẫn là đừng can dự vào.”
Ta nghĩ hết thảy những địa phương có khả năng, đột nhiên trong đầu hiện lên Vân Trạch sơn.
Vũ Văn Phong, Vân Trạch sơn địa lao, khẳng định đúng rồi……
“Ọe……”.
“Ngọc ca ca……”.
Chết tiệt, thật là khó chịu…… Hiên……
Chạy nửa ngày đường, ta cảm giác thể lực hoàn toàn chống đỡ hết nổi, Thanh nhi so với ta còn khó coi hơn, ta còn có nội lực hộ thân, nhưng Thanh nhi gầy yếu như vậy……
“Thanh nhi, chúng ta nghỉ ngơi một chút……”.
Thanh nhi đỡ ta ngồi vào ven đường…… Ta lại nâng tay bảo vệ bụng, thật lo lắng cứ chạy đi như vậy cục cưng sẽ……
“Hì hì hì hì…… Ha ha ha ha cáp…… Rống rống rống rống rống……”.
Thanh âm này là……
“A……”.
“Thanh nhi, đừng sợ……”.
Một thân ảnh ở không trung lượn lờ, sau đó hiện ra một cái mặt nạ hình thù quái dị……
“Sư phụ……” Ta hô…… Đúng vậy, chính là quỷ mặt sư phụ, lại nói đều đã thật lâu không được gặp người……
“Hì hì hì hì hì hì hi…… Hì hì hì hì……” Quỷ mặt sư phụ di chuyển vòng quanh Thanh nhi, làm Thanh nhi sợ tới mức té trên mặt đất…… sắc mặt trắng bệch……
“Sư phụ đừng náo loạn.”
“Ngọc nhi, Ngọc nhi……”.
“Sư phụ……”.
“Há mồm……” Sư phụ hướng miệng ta nhét vào một viên thuốc, nhất thời cả người cảm thấy một trận thư ý chảy xuôi.
“Sư phụ cho ta ăn cái gì vậy?”
“Thuốc dưỡng thai.”
Ta một trận đỏ mặt, sư phụ như thế nào biết?
“Ngươi có chuyện gì dấu được ta chứ? Ha ha ha ha cáp.” Sư phụ tựa hồ lại xem thấu ta đang suy nghĩ cái gì.
“Sư phụ như thế nào lại ở chỗ này?”
“Tìm mấy đứa ngu ngốc trở về.”
“Ai?”.
“Ngươi cho là ngươi một người có thể cứu được bọn họ? Khi không đi chịu chết, mất toi công sức ta dạy nhiều năm như vậy. Vù vù vù vù……”.
“Nhưng sư phụ, Hiên hắn……”.
“Câm miệng. Không được nhắc tới hắn, đi về trước, thương lượng sau……”.
“Sư phụ……”.
“Ngươi không muốn mất đứa nhỏ chứ, nói xem. Đi thôi……” Sư phụ một tay bắt lấy ta, một tay giữ Thanh nhi, thi triển khinh công……