Bạn đang đọc Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân – Chương 172: Em Ăn No Rồi Vậy Đến Lượt Chị Ăn
Cùng thời gian chiếu của có hai bộ phim thương mại, trước đó có người phân tích lợi và hại, chọn thời gian chiếu vào lúc này cũng không tốt lắm, nhưng đạo diễn Lâm Nghị Sâm chính là muốn dùng phim này để đi tranh giải, các cuộc bình chọn cuối năm cũng bắt đầu rồi, vì thế Lâm đ*o mới chọn thời điểm này để chiếu phim.
Về chuyện này, Khổng Hi Nhan và Đồng Duyệt vẫn duy trì im lặng theo dõi tình hình.
Công chúng thì rất tò mò đối với các đánh giá tranh cãi trong buổi công chiếu đầu tiên, không ít người khi đi xem đã lựa chọn thay vì hai bộ phim thương mại kia, trong ngày mở màn, đạt doanh thu phòng vé 50 triệu nhân dân tệ.
Mặt khác, bộ phim hài hước cũng đứng đầu bảng xếp hạng doanh thu ngày.
Luận điểm các nhà phê bình nể mặt mũi Lâm đ*o và các minh tinh để khen ngợi bị lật đổ.
Lời khen dành cho phim nhiều như thủy triều dâng, người đi xem về dồn dập vào like bài nhận xét của các nhà phê bình kia, nói rằng bài nhận xét không hề có chút thiên vị nào.
Là tác phẩm tốt hiếm có trong những năm gần đây.
Lâm Nghị Sâm lại có một tác phẩm để đời.
Khổng Hi Nhan và Viên Tu Tuấn kết hợp mạnh mẽ, diễn xuất và nhan sắc đều đẳng cấp.
Sài Nhân tình thâm nghĩa trọng.
Tầng tầng lớp lớp từ ngữ khen ngợi.
Trong một năm gần đây, Khổng Hi Nhan không có tác phẩm nào ra mắt khán giả, nhưng danh tiếng của nàng vẫn luôn tăng lên, trước là vì lũ lụt tại thành phố H, sau đó là xác nhận quay , gần nhất chính là bức tranh bí ẩn thứ sáu.
Có thể nói, sự nổi tiếng của nàng vượt xa các tiểu hoa đang hot.
Mà duyên người qua đường cũng vô cùng tốt, trên weibo mở một đề tài bất kì cũng có thể nhận ra điều đó.
– – Mọi người đều đi xem chứ? Tôi xem rồi này, cũng không tệ đâu nha.
Hoàn toàn khiến tôi ấn tượng! Đặc biệt là cảnh Khổng Hi Nhan và Viên ảnh đế lần đầu gặp nhau, má, tim tôi suýt thì văng ra ngoài!
– – Còn phải nói, diễn xuất của Khổng Hi Nhan tuyệt quá! Tôi thấy cảnh đó mà tê dại da đầu!
– – Mấy người không xem phỏng vấn hử? Lâm đ*o nói trước khi diễn cảnh này, Khổng Hi Nhan đã tự trói mình suốt sáu tiếng đấy, máu trên tay cũng là máu thật, không phải hóa trang! Nhìn xem, đây mới thực sự là diễn viên chứ không phải như ai đó bị thương một xíu xiu cũng đăng lên weibo cầu an ủi!
– – Nói đến đây thì đúng là tôi cực kỳ ấn tượng với cô ấy.
Lũ lụt ở thành phố H thì nói thật tôi không có nhiều cảm giác lắm, nhưng hành động lần này thì tôi phục rồi.
– – Lũ lụt ở thành phố H? Xin lỗi chứ, vì chuyện đó nên tôi không thể ghét nổi Khổng Hi Nhan luôn đấy.
– – Tôi cũng vậy, trường học của chúng tôi còn tổ chức đi xem bộ phim này đó.
Tôi ở thành phố H, tôi yêu nữ thần.
– – Khổng Hi Nhan chính là diễn viên không thể nào bôi đen nổi.
Người xung quanh tôi đều vì lũ lụt ở thành phố H mà rất có cảm tình với chị ấy, lần này dù không có hứng thú xem phim cũng vẫn mua vé ủng hộ nha.
Chúng tôi đi xem không phải phim điện ảnh, mà là niềm tin, niềm tin vào nhân tính.
Càng ngày càng nhiều đề tài kéo và chuyện lúc trước của Khổng Hi Nhan lại với nhau, mà chính cũng có chất lượng vững vàng, phàm là người đến xem rồi sẽ khó có chỗ chê.
Bộ phim này có danh tiếng, có diễn xuất, có nhan sắc, hơn nữa nội dung cũng ổn, sau ngày thứ ba công chiếu, chính thức đại bạo.
Ngày đầu tiên chỉ có năm mươi triệu doanh thu phòng vé, đến ngày thứ ba đã là hai, ba trăm triệu, vượt qua bộ phim từng đứng đầu bảng, doanh thu phòng vé vẫn ổn định tăng đều.
Một tuần sau, doanh thu phòng vé đạt tám trăm triệu.
Đây chính là sự huy hoàng chưa từng có trong lịch sử điện ảnh.
Mọi người đều biết, bộ phim trước kia của Lâm Nghị Sâm chỉ thu được hai trăm triệu, dù chỉ như vậy nhưng đã giúp ông có được một vị trí trong giới làm phim, nhưng hiện tại không giống, đã đạt doanh thu gấp bốn lần phim trước, mà vẫn còn không ngừng tăng lên.
Khổng Hi Nhan càng bận rộn, đang quay đến phần kết, mỗi ngày nàng vất vả đi đi về về quảng bá phim, gần như ngủ đều là trên xe hơi cùng máy bay, quảng bá phim một tháng, cuối cùng doanh thu dừng ở một tỷ sáu trăm triệu, hoàn toàn bỏ xa hai bộ phim thương mại cùng chiếu, vững vàng đứng ở vị trí số một.
Mà cũng thuận lợi bước vào top năm bộ phim có doanh thu cao nhất trong năm.
Sự nổi tiếng và phổ biến của bộ phim lại một lần nữa tăng vọt.
Cuối năm, các cuộc bình chọn phim cũng bắt đầu.
Là bộ phim ăn khách cuối cùng trong năm, đương nhiên cũng thu hút nhiều sự chú ý, riêng ở Trung Quốc đại lục và Hồng Kông đã có đề cử ở hai mươi mốt hạng mục, cái tên Lâm Nghị Sâm lần thứ hai nổi lên, đại ngôn mời Khổng Hi Nhan cũng tới tấp đến, phải lựa chọn kỹ càng trước khi nhận.
Bộ phim này không giúp Viên Tu Tuấn đại bạo, ngược lại giúp nàng và Sài Nhân hỏa lên.
Vì thế, rất nhiều đại ngôn đều có bóng dáng cả hai xuất hiện.
Thậm chí, đi thảm đỏ cũng là hai người cùng đi, chuyện này nói chung khiến cho fan cp thỏa mãn, nói thẳng là rất thích thú.
Mà đây vẫn chưa phải là hết.
Đồng Duyệt đã nói với Khổng Hi Nhan, đạo diễn Lâm Nghị Sâm chọn chiếu phim cuối năm là vì một nguyên nhân quan trọng.
Chính là Liên hoan phim Berlin!
Một trong ba liên hoan phim lớn nhất thế giới.
Khổng Hi Nhan khi mới biết tin này thì hơi kinh ngạc, bởi vì phim của Lâm Nghị Sâm tuy giành được rất nhiều giải thưởng nhưng không có duyên với ba liên hoan phim lớn nhất, nghe nói còn không có cơ hội lọt vào danh sách rút gọn.
Vì thế lần này lại nhắm đến Liên hoan phim Berlin thì có phải táo bạo quá không?
Cũng có người đồng quan điểm với nàng.
Khi biết đạo diễn Lâm Nghị Sâm gửi phim đi xem xét, có rất nhiều ý kiến trái chiều.
– – Bộ phim này thì đúng là không tệ, nhưng cũng chỉ dừng ở mức không tệ thôi.
Nếu muốn thắng ở Berlin, còn chưa đủ.
– – tham gia Liên hoan phim Berlin? Đùa đấy à!
– – Lâm đ*o có phải thổi phồng quá rồi không?
Trái ngược với những ý kiến trên chính là:
– – Có gì mà không đủ?
– – Không cảm thấy thổi phồng quá, ngược lại tôi thấy rất tuyệt!
Các ý kiến bất đồng xuất hiện, tự nhiên cũng có rất nhiều người chỉ ngồi xem kịch vui.
Khổng Hi Nhan cũng bị hỏi một, hai câu khi tham gia phỏng vấn, nhưng nàng nói khéo để chuyển chủ đề.
Ngày mùng hai tháng Giêng, đóng máy, vì là ngày tết nên Cố đạo cũng không giữ lại mọi người, trực tiếp tuyên bố giải phóng, tiệc đóng máy rời sang mùng sáu Tết, Khổng Hi Nhan bận rộn ròng rã ba tháng, rốt cuộc có thời gian để nghỉ ngơi.
Đồng Duyệt cũng quyết cho nàng nghỉ thỏa thích, để trống lịch bốn ngày liên tiếp.
Khổng Hi Nhan lên xe liền ngủ.
Phó Thu nhìn nàng vất vả mà đau lòng, lúc xe di chuyển về đến nhà cũ Trì gia một hồi lâu rồi vẫn không nỡ gọi nàng dậy, cuối cùng mạnh dạn nhắn tin cho Trì Vãn Chiếu, để cô đến đón Khổng tỷ.
Lúc Trì Vãn Chiếu nhìn thấy Khổng Hi Nhan, nàng vẫn ngủ say.
Lần gần nhất hai người gặp nhau là nửa tháng trước, nàng vội vã trở về lấy đồ rồi đi ngay, giờ bế nàng trên tay, nhẹ hơn rồi.
Phó Thu đi phía sau hai người, muốn nói gì đó nhưng nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Trì Vãn Chiếu lại mím môi, cuối cùng đặt đồ đạc của Khổng Hi Nhan trong phòng khách xong xuôi thì rời đi.
Mà Trì Vãn Chiếu đã bế Khổng Hi Nhan về phòng.
Mùng hai Tết, Trì Huyên đi cùng Tạ Đan đến mấy nhà họ hàng ở thành phố B chúc Tết, Trì Vãn Chiếu đương nhiên ở nhà chờ Khổng Hi Nhan trở về, không nghĩ đến khi nàng trở về, lại ngủ say đến vậy, bị cô ôm vào phòng cũng không biết.
Trì Vãn Chiếu nhìn nàng như vậy vừa giận vừa đau lòng, nhưng cũng không có cách nào trách cứ, mỗi lần thấy ánh mắt nàng nhìn cô cẩn thận e dè khiến cho cô đau lòng không thôi, làm sao có thể nỡ trách thêm lời nào.
Khổng Hi Nhan vẫn ngủ rất say, khả năng vì đóng máy nên nàng thả lỏng tinh thần, khi tỉnh lại đã là buổi tối.
Nàng tỉnh giấc vẫn còn hơi ngơ ngác, quay đầu nhìn bên cạnh.
Là sự bài trí quen thuộc.
Đã về nhà cũ rồi.
Nàng thở phào một hơi tiếp tục nằm xuống, bên tai nghe được âm thanh: “Em tỉnh rồi?”
Khổng Hi Nhan quay đầu nhìn, cách đó không xa Trì Vãn Chiếu đang ngồi trên ghế sofa đọc sách, Yên Yên nằm nhoài trên ghế lắc đuôi, nàng cười gọi nó: “Yên Yên.”
Yên Yên ngước nhìn nàng một cái, lại cúi đầu nằm yên.
Khổng Hi Nhan nhíu mày, ngồi dậy đi xuống giường, đi đến ngồi xuống bên cạnh Yên Yên hỏi: “Yên Yên sao vậy?”
Trì Vãn Chiếu nhìn chằm chằm cuốn sách, như không có chuyện gì trả lời: “Chắc là tức giận rồi.”
Khổng Hi Nhan sững sờ, sau đó ôm Yên Yên đi đến ngồi dựa vào vai Trì Vãn Chiếu cười nói: “Em thấy không phải Yên Yên giận mà là chị giận mới phải.”
Trì Vãn Chiếu tách ra một khoảng để Khổng Hi Nhan nằm thoải mái hơn, nhưng nói chuyện hông thấy khoan nhượng: “Chị thì giận cái gì được.”
Yên Yên nằm trong lòng Khổng Hi Nhan, thở phì phì ngáy khò khò, đuôi phe phẩy trên tay nàng, Khổng Hi Nhan hôn mấy cái lên mặt Yên Yên, ngẩng đầu nói với Trì Vãn Chiếu: “Chị giận em không ở nhà với chị, giận em bận rộn công việc, giận em…”
Trì Vãn Chiếu khép sách lại, bất đắc dĩ nhìn nàng: “Đi tắm đi rồi ăn cơm.”
Khổng Hi Nhan bĩu môi, dựa vào người cô làm nũng: “Chị đút cho em được không?”
Nói xong còn cọ cọ ngực Trì Vãn Chiếu: “Đút cho em đi mà, đã lâu lắm em không được ăn no rồi.”
Trì Vãn Chiếu bị nàng cọ mặt ửng đỏ, khụ khụ hai tiếng rồi đứng lên, để lại câu nói: “Chờ chị chút.”
Đuôi mắt Khổng Hi Nhan chứa ý cười nhìn cô ra khỏi phòng.
Nàng buông Yên Yên ra đi vào phòng vệ sinh tắm rửa, mới vừa tắm xong thì thấy bên ngoài có tiếng động, Khổng Hi Nhan đi chân trần ra ngoài, Trì Vãn Chiếu thấy thấy cầm đôi dép đi đến: “Đừng để bị lạnh, đến ăn cơm đi.”
Khổng Hi Nhan dạ một tiếng đi theo sau cô.
Bữa tối là cháo kê vàng cùng hai món phụ ăn kèm, người giúp việc đều về quê nghỉ Tết rồi, đây là Trì Vãn Chiếu tự nấu, Khổng Hi Nhan cầm muỗng khuấy cháo, cười nói: “Thơm quá.”
(*) Kê vàng: Kê vàng, còn gọi là kê đỏ, kê đuôi cáo, kê ta hay ngắn gọn là kê, tên khoa học: Setaria italica, là một loại ngũ cốc thân cỏ giống lúa, hạt nhỏ hơn.
Hạt kê có thể dùng làm lương thực.
Trì Vãn chiếu nhìn nàng chằm chằm, Khổng Hi Nhan vừa tắm xong, da dẻ hồng hào, hai mắt long lanh, khuôn mặt nhìn như trứng gà bóc, trắng trẻo non nớt, thoáng chốc mê người, cô ngửi thấy mùi sữa tắm quen thuộc, mở miệng nói: “Ừm, rất thơm.”
Khổng Hi Nhan thổi cho nguội, nàng ăn hai bát cháo nhỏ, đồ ăn kèm là Tạ Đan làm có sẵn, vị cay, Khổng Hi Nhan thỉnh thoảng lè lưỡi ra vì cay, Trì Vãn Chiếu ngồi bên người nàng, liếc nhìn thấy vẻ mặt nàng run run.
Không khí trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng ngáy của Yên Yên không ngừng vang lên.
Trì Vãn Chiếu thấy nàng ăn hết hai chén nhỏ, mở miệng nói: “Em ăn nữa không?”
Khổng Hi Nhan sờ sờ bụng, ngẩng đầu nhìn cô: “No rồi ạ.”
Nàng vừa dứt lời liền thấy Trì Vãn Chiếu đứng lên, sau đó cơ thể bị bế lên, nàng kinh ngạc thốt lên: “Chị làm gì vậy!”
Trì Vãn Chiếu đặt nàng xuống giường, vừa cởi áo ngủ của nàng vừa nói: “Em ăn no rồi, vậy đến lượt chị ăn.”
Khổng Hi Nhan:…
– ———————————-
* Tác giả có lời muốn nói
Nửa đêm.
Khổng Hi Nhan: “Khi nào chị mới no!”
Trì Vãn Chiếu: “Xin lỗi, chị nhịn đói quá lâu, không nhớ được cảm giác no là gì.”
Khổng Hi Nhan: “Chị muốn gì?”
Trì Vãn Chiếu: “Ăn mãi không thôi.”
Khổng Hi Nhan:…..