Bạn đang đọc Bức Vẽ Của Gió – Chương 8: Bản chất của Gió lạnh!
Bản chất của gió lạnh không phải đơn thuần là đe dọa, chẳng đơn giản là cảnh cáo. Mà là biến mất và chấm hết.
Trong căn phòng trắng xóa, mùi thuốc sát trùng đặc sệt.
Cô gái nhỏ ngồi bất động. Mọi cảm giác hầu như tê liệt…Giọng nói trầm trầm không ngừng vang lên bên tai :
“ Tôi không là ai cả. Nhưng em lại là của tôi! Hạ Vân Linh .
Là của tôi..Hạ Vân Linh….Hạ Vân Linh
Vân Linh…..Vân Linh…..”
-Vân Linh à ! Vân LinnnHHHHH…..
Bất lực khi cố sức lay cô bạn đang đờ ra như tượng. Nhã Nhi đành hét thật to vào tai Vân Linh.
Phương pháp này thật hiệu quả ! Bằng chứng là “vật thể” kia đã dần lấy lại ý thức.
Vân Linh giật mình:
-Nhã Nhi à ?
-Tớ đây ! Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy ?
Vân Linh bất giác đỏ mặt , nét bối rối hiện lên qua đôi mắt trong veo.
Cô không biết phải nói với Nhã Nhi thế nào. Nói rằng cô bị người tađụng trúng, bị một kẻ bá đạo mang đến đây và khẳng định luôn cô thuộcquyền sở hữu của anh ta à ?
Vân Linh cố sắp xếp lại các dữ kiện có được. Bộ não hoạt động hết công suất, các dây thần kinh có dấu hiệu căng cứng.
Và kết luận cuối cùng được đưa ra : Không- bao –giờ! Lần này đành có lỗi với Nhã Nhi vậy.
-À ! Lúc nãy tớ vô ý va vào người khác nên bị ngã. Một người tốt bụng đã giúp tớ đến đây !
-Ôi bạn tôi ơi! Tớ đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi…Có gì thì cứ gọitớ. Sao cậu bướng bỉnh mãi thế. Cũng may lần này không sao đấy!
Nhã Nhi tuôn một tràng dài…Cô thực sự lo Vân linh xảy ra chuyện. Nhưng bây giờ thì có thể thở phào.
Nhìn xuống vết thương ở chân đã được băng bó cẩn thận, Nhã Nhi cau mày.Thường ngày Vân Linh đi đứng rất cẩn thận. Khả năng vô ý va vào ngườikhác là không thể.
Vì mãi mê với mối nghi hoặc của mình , Nhã Nhi không biết Vân Linh đã rời giường từ lúc nào.
Thân người nhỏ bé đang chật vật với đôi chân đau rát.Đến khi bước qua cánh cửa phòng y tế, Vân Linh mới lên tiếng gọi :
-Nhã Nhi à ! Về thôi!
Bấy giờ cô bạn đã sực tỉnh, vội vã đỡ Vân Linh:
-Cậu thật là… đi từ từ thôi nhé!
Vân Linh chỉ biết cười khổ. Lúc nào Nhã Nhi cũng làm mọi chuyện quá lên!
Cô mới bị thương nhẹ mà đã thế này ,lỡ chân mà tàn tật không biết Nhã Nhi sẽ còn phản ứng thế nào nữa….
Nhưng đó là tất cả những gì khiến con tim cô ấm áp lạ kì.
Trên dãy hành lang vắng gió, hai giọng nói trong trẻo không ngừng vang lên phá tan sự tĩnh lặng đáng sợ….
Sắc chiều loang vàng cả không gian, cái lạnh từ đâu đổ về nhấn chìm chiếc bóng lớn của Học Viện.
__________
Sáng. Nắng hắt từng giọt ấm áp lên đôi má ửng hồng, đôi mày đẹp khẽ nhíu lại vì cơn đau chân dữ dội.
Vết xước ngày một đỏ lên, sưng tấy. Chiếc băng trắng loang vết máu vẫn chưa khô.
Cô gái nhỏ mím chặt môi, cảm nhận đôi chân như không gượng nổi. Cũng do cô cứng đầu mới thế này.
Thấy vết thương của em gái khá nghiêm trọng, Rain một mực buộc Vân Linhđể anh chở tới trường. Nhưng vì một câu nói của cô, mọi dự định đều bịđập tan:
“ Em không muốn chấn thương luôn cả đầu đâu Rain ạ!”
Việc Vân Linh là em gái cưng của Hạ Anh Du thì toàn trường đều biết.Nhưng mỗi lần Rain đến trường cùng cô thì hậu quả khôn lường.
Một trong số đó là những pha tỏ tình gây bạo động. Những âm thanh ồn àomang tên : “ Hạ Anh Du!” không ngừng vang lên. Vài người vồn vã đến dìuVân Linh và tỏ ra thương cảm…
Cô không thích thế, ồn ào và giả tạo. Do vậy, tránh để thảm họa tái diễn Vân Linh đành cố sức lê thân người đầy chật vật đến trường…
Cuối cùng cũng đến lớp học đặc biệt của cô rồi! Vân Linh thở phào.
Quên mất sự có mặt của thành viên mới, cô gái nhỏ vô tư phồng má,hít vào, thở ra. Đây là cách cô giảm bớt căng thẳng khi mệt mỏi.
Hành động cực đáng yêu của Vân Linh khiến người ngồi phía sau không ngăn nổi tiếng cười…
Ánh mắt dán chặt vào đôi má đang đỏ ửng vì mệt…
Vân Linh nghiêng đầu, lắng nghe thật rõ tiếng cười vừa phát ra…Một cảm giác lạ kì bất chợt dâng lên khiến cô bối rối.
-Cười gì chứ !Ai thế ?
Khóe môi nâng lên vẽ ra một đường cong thật quyến rũ:
-Chân hết đau rồi à?
Giọng nói trầm trầm không thanh sắc khiến Vân Linh đờ người.
Nét mặt có phần biến động. Các tế bào thần kinh hoạt động hết công suất, lục lọi mọi dữ liệu có được về giọng nói quen thuộc này!
Và kết quả cuối cùng đã được đưa ra khi cô gái nhỏ hét lên đầy kích động:
-Ya……Tên bá đạo! Anh còn hỏi nữa sao? Hôm qua, ai cho anh bế tôi ! Ai cho anh cái quyền sở hữu Hạ Vân Linh này chứ? Anh……
Câu nói tiếp theo chưa kịp thốt ra đã bị ngăn lại ngay lập tức.
Vân Linh từ trạng thái kích động chuyển sang bất động..
Hàn Phong rất ghét sự ồn ào…Thế mà con người trước mặt cứ không ngừnggây hấn. Phương pháp tốt nhất đã được thực hiện một cách nhanh chóng:
Hàn Phong nghiêng người một góc 45 độ, đôi bàn tay giữ chặt thân ngườibé nhỏ. Chiếc mũi hoàn hảo vẫn tiếp tục công việc lấy oxi và thải ra CO2 ¬.
Đôi môi áp chặt vào cánh môi đỏ hồng đang không ngừng gây náoloạn. Mạnh mẽ và dứt khoát chiếm hữu cái vị ngọt gây say, thuần khiết và trong lành.
Vân Linh đang bất động…Cảm nhận hương Cỏ may không ngừng phả vào mặt.
Thứ hương vị trên cánh đồng cỏ lau, thứ cảm giác tê dại luôn quấy rầy tâm trí cô gái nhỏ mỗi lúc đêm về ,giờ đây đang tái diễn.
Đến lúc này, Vân Linh chính thức tóm được kẻ cắp ma mãnh ấy.
Nhưng chẳng làm được gì khi tên tội phạm tiếp tục thực hiện hành vi đáng ghét này.
Vòng tay nới lỏng, Hàn Phong hài lòng khi đã trừng phạt được cô gái nhỏ.
Mặt Vân Linh nóng bừng, quả tim gần như nổ tung vì nhịp đập vượt quá mức kiểm soát….Thái độ điềm tĩnh của mọi ngày bị gió cuốn phăng.
Duỗi thẳng thân người cao lớn, đôi mắt đen thoáng tia cười :
-Chính tôi ! Đình Hàn Phong cho phép em thuộc về tôi!
Có tiếng bước đi rất nhẹ, mang theo cái lạnh buốt người hướng về phía cửa lớp.
Vân Linh mím chặt môi, cố xua đi cảm giác chếnh choáng đang tê rần khắpcơ thể. Trái tim trắng tinh khôi được vẽ một màu sắc mới.
Bướng bỉnh phủ nhận sự thay đổi khó chịu này, cô gái nhỏ tỏ thái độ bức xúc :
-Đình Hàn Phong! Tôi ghét anh..
Từng giọt nắng rơi đầy trên khuôn má thánh thiện, long lanh thứ ánh sáng diệu kì.
Gió đã đến và nhanh chóng rời đi. Sự bất định này vốn là một quy luật. Nhưng mục đích thực sự của nó chỉ có gió mới biết!
Đến Richard để trêu chọc cô gái nhỏ hay lí trí khôn ngoan không còn khảnăng khống chế con tim bất trị. Một hành động quan tâm tuy biểu hiện rất khác nhưng không khó để nhận ra.
Đó cũng là một trong những đặc tính của gió, thổi tình yêu của mình bằng hơi lạnh thấu xương. Nhưng bấy nhiêu vẫn chưa đủ để kết luận con ngườilập dị này.
Khi phán quyết chính thức được thực hiện, bản chất tàn bạo ấy mới thực sự phơi bày.
Sân trường lại ồn ào. Sức nóng khủng khiếp của mặt trời không làm tan cảm giác lạnh lẽo đang trùm lấy họ.
Gương mặt nhợt nhạt, tái xanh của cô học viên sành điệu nổi bật trong số đó. Giọng nói vang lên đầy run sợ:
-Chị…chị hai Ngọc Chi đã mất tích rồi… Gia đình thì phá sản. Bố bị tống vào tù, mẹ chị ấy chịu không nổi cú sốc này nên ….tự tử….
Những câu chữ cuối cùng rơi vào khoảng không một cách nặng nề. Mọi người đồng loạt nhấn nút Stop.
Não liên tục vận chuyển thông tin. Tim co bóp dữ dội. Mồ hôi không ngừng tiết ra. Tất cả các cơ quan đều đẩy nhanh cường độ làm việc duy chỉ cóthân người là đông cứng.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với Ngọc Chi, chị hai giang hồ khét tiếngcủa Richard. Cô học viên xinh đẹp luôn diện những bộ váy ngắn cũn cỡn,hay bắt nạt và ăn hiếp kẻ yếu thế.
Chẳng ai dám động vào Lâm Ngọc Chi vì cô ta là con gái rựu của Lâm Thanh Hùng- Ông trùm xã hội đen dưới cái mác doanh nhân ưu tú.
Thế nên khi tin tức được chính đàn em thân cận của Lâm Ngọc Chi nói ra.Cơn sửng sốt, bàng hoàng không ngần ngại choáng lấy những tâm hồn bénhỏ.
Một cậu bạn tò mò thay vì hoảng sợ, cố đến gần người đưa tin :
-Chắc là cô ta đắc tội với ai ghê gớm lắm ?
Thước phim quay chậm của ngày gió lạnh chợt hiện lên thật góc cạnh trước mắt cô gái:
-Con kia! Đui hay sao mà không biết tránh hả?
-Chị à, nó mù thật đấy! Mà… hình như nó là em gái của Hạ Anh Du, Hạ Vân Linh!
-Không thèm chấp với đứa mù như mày! Đi thôi,không gặp được anh ấy mất!
Đôi môi khô nhợt mím chặt, ánh mắt hoang mang tột độ :
-Là Hạ….Hạ Vân…Linh!
Một tiếng nổ rất lớn vang lên bên tai của tất cả các học viên có mặt tại đó. Cơn rét buốt kéo về ngày một dữ hơn.
Nguyên nhân đã quá rõ ràng. Phán quyết chính thức có hiệu lực!
Bản chất của gió lạnh không phải đơn thuần là đe dọa, chẳng đơn giản là cảnh cáo. Mà là biến mất và chấm hết.
Bức vẽ đã có những sắc màu mới, một vài sự phối trộn lạ mắt, những chi tiết dư thừa bị xóa đi. Nhưng tất cả chỉ vừa mới bắt đầu!