Bạn đang đọc Bức Vẽ Của Gió – Chương 7: Phán quyết.
Biển báo được dựng ngay trước mắt, chỉ trách sức hút chết người của cơn gió kia đã làm lơ đễnh việc chúý.Và kết quả hiển nhiên được định sẵn.
Ngày nắng ấm. Trời trong vắt một màu xanh.
Dãy hành lang dài chìm vào khoảng không vắng lặng. Vài tiếng bước chân vang lên vội vã rồi nhỏ dần.
Vân Linh bước thật chậm trên nền gạch. Cố gắng tập trung để tránh va vào người khác.
Sự lo lắng của cô gái nhỏ có lẽ đã dư thừa khi hành lang hoàn toàn vắng người.
Tất cả như nhường đường cho Vân Linh, hành động duy nhất họ có thể làm là dõi theo và im lặng.
Đến khi bóng dáng nhỏ bé khuất dần phía cuối dãy, tiếng xì xào bắt đầu nổi lên :
-Động vào Hạ Vân Linh nếu các cậu muốn biến mất khỏi Richard ngay lập tức!
Hơi thở nặng nề chưa kịp thoát ra lại phải nén chặt vào :
-Người này còn đáng sợ hơn Hạ Anh Du rất nhiều!
Cơ mặt tất cả co rúm, những trái tim bé nhỏ không giữ được nhịp đập bình thường.
Bản năng sinh tồn khiến họ hành động như những chiếc máy.Có trật tự vàkhuôn mẫu. Bất kì một sai phạm nhỏ có thể tước đi mọi thứ, kể cả mạngsống.
Nhưng đó là những trường hợp may mắn nhận được thông báo mang tính bắt buộc này.Số còn lại, thật khó tưởng tượng hậu quả.
Có tiếng giày cao gót nện mạnh lên nền gạch:
-Nhanh lên ! Nghe nói anh Hàn Phong vừa ở đây đấy!
Một top nữ sinh khoảng mười người có vẻ rất phấn khích, đôi mắt ánh lên những tia cuồng dại.
Họ lao về phía trước với tốc độ ánh sáng, không quan tâm đến bất kì thứ gì trên đường đi.
Cô gái đi đầu với chiếc váy ngắn củn vì mãi suy nghĩ mà đâm sầm vào Vân Linh.
Cú ngã khiến cô choáng váng, đầu gối cọ mạnh xuống sàn gạch rỉ máu. Chưa kịp xác định người va vào mình Vân Linh đã nghe tiếng **** như tátnước:
-Con kia! Đui hay sao mà không biết tránh hả?
Thấy cô im lặng, đám người phía sau bè thêm:
-Chị à, nó mù thật đấy! Mà… hình như nó là em gái của Hạ Anh Du, Hạ Vân Linh!
Nét mặt có phần xám đi nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ kiêu ngạo khi nãy:
-Không thèm chấp với đứa mù như mày! Đi thôi,không gặp được anh ấy mất!
Tiếng cộp cộp lại vang lên mang theo sự ồn ào đến khó chịu.
Mùi tanh từ nơi vết thương đang không ngừng chảy máu , xộc lên cánh mũi khiến Vân Linh bất giác sợ hãi.
Hình ảnh của vụ tai nạn lại hiện về. Một tiếng thét gào lên trong màn đêm lạnh lẽo.
Trên dãy hành lang trống, gió ập tới dữ dội. Vị cỏ May đậm đặc hòa tan vào không khí, cuốn phăng mùi máu tanh kinh tởm.
Đôi mắt đen hằn lên những tia đáng sợ, dáng người cao lớn bước thật nhanh về phía cô gái nhỏ đang co ro.
Vân Linh thật sự hoảng loạn, thân người cứng đờ không cảm xúc.
Tiếng bước chân ngày một gần và cô nghe mọi thứ nhẹ tênh.
Vân Linh đang bị ai đó nhấc bỗng khỏi mặt đất. Hơi ấm mang hương vị quen thuộc làm cô cảm thấy bình yên, nỗi lo sợ mau chóng biến mất.
Đôi bàn tay bé nhỏ vô thức bám chặt vào vòm ngực to lớn .Nhưng chút ý thức còn sót lại ngăn cô tiếp tục hành động ngu ngốc ấy.
-Anh là ai ? Mau thả tôi xuống!
Đôi mày đẹp nhíu lại, cơn giận vẫn chưa qua đi. Chiếc áo sơ mi trắng loang lỗ vết máu từ đôi chân trắng ngần đang cựa nguậy:
-Im lặng hoặc bị quẳng đi!
Sức đe dọa vô hình từ câu nói ngắn gọn khiến Vân Linh im bặt.
Mọi sự chống chế nhanh chóng thu lại ,mặc cho người kia muốn mang cô đi đâu.
Đôi chân sải những bước dài bất chợt dừng lại. Đã đến nơi cần đến!
Bước qua cánh cửa phòng y tế, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, giọng nói đều đều phát ra không thanh sắc:
-Đợi ở đây! Y tá sẽ tới mau thôi.
Vân Linh cau mày. Gương mặt thánh thiện thường ngày có phần bất mãn :
-Anh là ai mà thích ra lệnh cho người khác vậy chứ! Việc gì tôi phải nghe theo anh.
Nụ cười mê hoặc nở trên cánh môi quyến rũ. Hàn Phong đưa khuôn mặt hoàn hảo lại gần người đối diện:
-Tôi không là ai cả. Nhưng em lại là của tôi! Hạ Vân Linh.
Vân Linh mím chặt môi.Cảm nhận rất rõ hơi thở thơm hương Cỏ may đang phả vào vành tai bé xíu.
Đôi tay bất giác đưa lên lồng ngực, nơi những nhịp tim không đều nhau vang lên ngày một dữ hơn.
Cánh cửa phòng y tế đóng lại. Hàn Phong xoay người bước đi, mọi cử chỉ đáng yêu của Vân Linh đã được anh thu hết vào tầm mắt.
Một cơn gió lạnh thoáng qua. Nụ cười vụt tắt. Ánh mắt trở lại vẻ vô cảmban đầu, tia giận dữ sẵn sàng giết chết kẻ đang nhìn vào nó.
Chiếc điện thoại trên tay có tín hiệu trả lời. Tiếng nói băng lãnh cất lên:
-Có người muốn biến mất khỏi Richard!
Phán quyết ngắn gọn được đưa ra thật nhẹ nhàng.
Đáng thương cho kẻ ngu ngốc đang cuồng dại lao đầu xuống bờ vực.
Biển báo được dựng ngay trước mắt, chỉ trách sức hút chết người của cơn gió kia đã làm lơ đễnh việc chú ý.Và kết quả hiển nhiên được định sẵn.
Gió đã đi qua nhưng dư chấn rất dữ dội. Cái lạnh vẫn ngưng động trongkhoảng không, sẵn sàng đóng băng bất kì hạt bụi nào vừa bay qua.
Thế nên không khí thanh sạch đến kì lạ!