Bạn đang đọc Bức Vẽ Của Gió – Chương 2: Gió lạnh!
Chính là mùi vị ấy, rất ngọt của Cỏ may, lạnh và thật nhẹ nhàng.Đi được khoảng hai mươi phút, Vân Linh đã nghe thấy tiếng cười giòn tan,tiếng động cơ êm tai của những chiếc ô tô đắt tiền.Vậy là đến trườngrồi! Đặc điểm để nhận biết Richard cũng khá dễ đấy chứ!
Ban đầu, lúc mới vào học viện…Cô còn lạ lẫm lắm với cái không khí Thượng lưu nơi đây.
Dù không nhìn thấy gì,nhưng qua tai và mũi ,cô cũng biết được đây làThánh địa của các “Hoàng tử”, “Công chúa”.Toàn mùi nước hoa, son phấnnồng nặc và cả những cuộc “diễn thuyết” về một mẫu thời trang mới ra nào đó.
Thật là khổ cho tai và mũi cô mà!
Đổi lấy những nhận thức phiền toái này, Vân Linh cũng đã chịu không ítnhững trò đùa lố lăng của bọn học viên nơi đây mà đa số là “nói móc”.
Trích dẫn một vài câu nói kinh điển mà cô đã được nghe trong số đó:
-Trời ơi !Đẹp thế mà bị mù.
-Con nhỏ mù khó ưa! Nghĩ sao mà vào đây học chứ…
-Nếu em không bị mù.Anh sẽ suy nghĩ cho em làm bạn gái đấy….
Thật trẻ con!Không biết bọn người này vào đây bằng cách nào khi HọcViện Richard nổi tiếng chỉ nhận nhân tài vào học.Chắc là cái cách“truyền thống” nhưng “hiệu quả” : đút lót đây mà!
Nhưng mọi việc sớm chấm dứt vào ngày thứ hai Vân Linh đến trường.Vì bố và anh trai cô.
Nghe thiên hạ kháo nhau: “Ông Hạ Vĩnh đã yêu cầu Hiệu trưởng của Họcviện đuổi học 30 học viên dám động vào cô con gái cưng của ông ấy!”.
Và đây chỉ mới là phần nhỏ trong số đó khi Rain ra mặt.Chỉ với một câunói đã khiến tất cả các học viên của Richard không bệnh mà nhập viện:
“Từ giờ phút này! Kẻ nào dám động đến Hạ Vân Linh…Làm phiền hãy đếntập đoàn Kiến trúc của Hạ Anh Du này nhận vé vào nhà xác do chính tôithiết kế! ”.
Sau đó là nụ cười nhếch môi mà theo các cô gái có mặt tại đó thì: “Emnguyện hy sinh cả tính mạng này để bảo vệ em gái của chúng ta”.Đe dọa mà cũng “sát được gái” thì độc nhất chỉ có Rain.
Thế là hoà bình đã được lập lại trong suốt hai tháng tính đến hôm nay!
Mỗi khi dáng người nhỏ nhắn ấy bước đi trên hành lang, trên sân trường, trong lớp học.Không khí nơi đó đảm bảo im lặng đến lạnh người…mọi hoạtđộng được dừng lại theo quán tính.
Và hôm nay cũng không ngoại lệ.Tiếng cười nói bắt đầu thưa dần khi VânLinh tiến vào cổng trường và thật sự im phăng phắt khi cô gái nhỏ vẫnlầm lũi đi đến phòng học.
-Vân Linh… đây này!
Tiếp sau lời gọi là cái nắm tay thật ấm áp…Lại nữa rồi.Sau người nàygiống Rain thế không biết.Luôn xem cô là trẻ con và cái hành động nắmtay cô dìu đi,đang là minh chứng sống cho nhận định đó.
-Nhã Nhi! Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi.Tớ có phải con nít đâu.Tớ nhớ đường vào lớp mà…sao cậu cứ cuốn mãi lên thế?
-Tớ chỉ lo cho cậu thôi mà.Mắt cậu không nhìn thấy nên cẩn thận vẫn tốt hơn…
-Rồi…tớ biết rồi!Cậu đúng là con bạn ngốc của tớ!
Cả hai cô gái cười vang….Mà không biết rằng những cánh hoa xinh xắn chưa kịp nở bên bậu cửa đã phải rũ lại cánh vì một cơn gió.
Chính là mùi vị ấy, rất ngọt của Cỏ may, lạnh và thật nhẹ nhàng.Vân Linh khẽ run người, cái hương vị này bắt đầu từ lúc chào tạm biệt đứa trẻkia.
Cô thầm nghĩ chắc là gió đông sắp về, rồi bước theo Nhã Nhi đến bàn học.
Ngoài sân trường, những chiếc bóng đổ dài đang co ro ,mặc dù nắng sớmrất ấm áp.Có lẽ vì một tin tức chấn động: “Đình….Đình Hàn… Hàn Phong đãtrở về!”.Môi ai nấy mím chặt, đôi mắt ánh lên những tia phức tạp.
Thật không biết con người này thế nào mà làm tâm lý họ bất ổn như thế.
Nhưng đâu đó ,nơi những cơn gió lạnh đóng băng thứ ánh sáng ấm áp củamặt trời, con người ấy lại cười.Lãnh đạm. “Đừng sợ.Tôi chỉ là một cơngió lạnh thôi mà!”