Bạn đang đọc Bức Vẽ Của Gió – Chương 1: Nụ cười của Bình Minh
Dưới bóng cây, thứ ánh sáng của nụ cười khi nãy lạibừng lên.Nhưng lần này không phải của cô gái nhỏ mà là một dáng ngườidong dỏng cao.
Tiếng đồng hồ báo thức vẫn vang lên như thường lệ.Hơi nắng ấm của một buổi sáng trong lành vương ***khắp căn phòng.Trên chiếc giường trắng tinh tươm, cô gái nhỏ nhíumày.Không phải vì nắng chiếu vào mắt mà vì cơn đau đầu bỗng ập đến….
Tất cả là tại Rain, mối hỗn độn về mấy cô bạn gái của anh bao giờ cũnglôi ra “thuyết trình” với cô em gái này.Dù mắt có mù lòa,nhưng tai vẫnhoạt động tốt đấy thôi.Đó là lý do tại sao mãi đến một giờ sáng Rain mới cho cô về phòng trước khi buông một câu : “Vân Linh à! Có mang tặng anh 10 cô chân dài cũng không bằng đứa em gái yêu quý này đâu!”
Biết là anh thương cô, nhưng cái tật “Tán gái” chuyên nghiệp vẫn khôngbỏ,lại mang cô so sánh với mấy nàng chân dài.Hazz…thật không nói nổi.
Lấy tay day day thái dương, Vân Linh chầm chậm bước xuống giường.Vì quá quen thuộc với căn phòng của mình nên cô không cần phải mò mẫm vất vảđể tìm lối đi.Không ai ngoài anh trai và bố cô biết được, tuy mắt không nhìn thấy nhưng Vân Linh có một trí nhớ rất tốt.Chỉ cần nghe qua mộtlần thì bất kể giọng nói, câu nói nào cô đều nhớ không sai một chi tiếtnhỏ.
Thế nên mọi người luôn nghi vấn rằng vì sao cô gái mù lòa như Vân Linhluôn đạt được thành tích xuất sắc nhất trong học tập và chính thức trởthành Sinh Viên ưu tú của Học Viện Richard.Họ cho là cô nhờ vào thế lựccủa gia đình.Vì ba cô,ông Hạ Vĩnh là Giám đốc của KT-Tập đoàn Kinh Tếlớn mạnh trong khu vực.Nhưng mặc kệ, hơn ai hết Vân Linh hiểu rõ chứngtỏ cho họ thấy mình giỏi cũng chẳng ích lợi gì.Cứ sống vì bản thân, quan tâm chuyện khác chỉ phí chất xám.
Thu lại suy nghĩ, cô đưa tay vuốt lấy mái tóc của mình.Cứ những lúc làm thế này, cô lại nhớ tới mẹ.Ngày trước mẹ cũng hay làm như vậy.Nhưng….kể từ ngày ấy.Cái ngày định mệnh cướp mẹ khỏi cuộc đời cô, nhẫn tâm lấy đi thứ ánh sáng quý giá ấy.Biến cô thành đứa trẻ mất mẹ , mù lòa.Vân Linhđau, rất đau.Nhưng nước mắt không mang về mẹ cho cô, không trả lại đôimắt sáng long lanh ngày nào.Thế nên cô không khóc,không một ai thấy côkhóc kể từ ngày đó.
Sau khi chắc rằng mái tóc xoăn tự nhiên của mình đã được gọn gàng vớimấy cái vuốt nhẹ.Linh chọn ình một chiếc váy.Có lẽ đây là chiếc váy mà Rain tặng vào sinh nhật 17 tuổi của cô ,vì lần đầu cô mặc cũng cócảm giác mát lạnh này.Rain nói đây là chiếc váy màu trắng đơn giản, rất phù hợp với làn da trắng sáng của cô .
Rain là kiến trúc sư có tài, được mọi người ngưỡng mộ đặc biệt là cáccô gái.Tên thật của Rain là Hạ Anh Du,nhưng chỉ riêng cô mới được gọianh là Rain.Cô tin vào mắt thẩm mĩ của ông anh “đại tài” nên rất thíchmặc chiếc váy này.
Có lần cô hỏi Rain : “Rain ơi! Em bây giờ trông có xấu xí lắm không?Emchẳng nhớ khuôn mặt mình thế nào nữa rồi!”.Chỉ nghe một tiếng cười rấtkhẽ, rồi anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Vân Linh đặt lên mắt,mũi, môi và cuối cùng là mái tóc cô: “Em gái ạ! Mắt em to lắm, xanh biếc cả mộtvùng trời.Chiếc mũi thẳng nhỏ xinh.Cái môi trái tim đỏ hồng cười rấtđẹp.Ôi, yêu nhất là mái tóc xoăn tự nhiên này đây”.
Nghe Rain tả mình đẹp như thiên thần, Vân Linh phì cười.Rain lại bồithêm: “Anh dám chắc em mà cười, có cả khối thằng xin nhập viện chứ chẳng chơi.Chỉ tại lúc nào em cũng mang bộ mặt lạnh đến đóng băng trướcngười khác thôi!”.Anh Rain bảo thế cũng có phần đúng, cô không bao giờnhếch môi chứ chẳng nói tới cười khi ra ngoài.Vì thế bố cũng bảo:” VânLinh của bố đẹp lắm!Con rất giống mẹ…Mẹ cười…bố còn phải ngất đấy!”
Cả ba bố con cười giòn sau câu nói đùa của bố,nhưng cô biết bố đang buồn khi nhắc tới mẹ. Vân Linh tìm cách lãng sang chuyện khác khi hỏi Rain : “Vậy anh trai yêu quý của em trông thế nào nhỉ?”.Cô cười lém lỉnh.Nhưng Rain lại cười to hơn ra chiều đắc thắng: “Thế mà cũng hỏi! Anh là chuẩn men.Đẹp trai, có tài, lại ga lăng chả trách con gái lằng nhằng bám mãi!Hazz chỉ trách ông trời thôi”.
Cắt đứt màn tự PR bản thân của Rain là tràng cười ngặt nghoẻo của cô và bố : “Anh/Con tự sướng vừa thôi chứ!”.
Đấy gia đình ba người của cô là thế, luôn tràng ngập tiếng cười.Nhưng từ một góc khuất nào đó trong tim mỗi người biết rằng niềm vui chưa thựcsự trọn vẹn khi không có mẹ…
Bắt đầu một ngày mới mà cô nghĩ sẽ tốt lành,Vân Linh xuống phòng kháchchào bố và Rain rồi đến trường.Ra tới cổng còn nghe tiếng Rain gọi với : “Vân Linh ,đợi anh chở đi,không nghe lời anh đánh đòn đấy…!”Lại cáigiọng xem cô như con nít ấy rồi.Năm nay cô 17 tuổi và cũng gần 2 thángđể cô ghi nhớ đường đến trường, từ khi vào học viện.Cô muốn mình tự bước đi trên chính đôi chân của mình, không phải dựa dẫm bất cứ ai.
Tin vào sự thông minh và suy nghĩ chính chắn của con gái.Bố đồng ý chocô tự đến trường nhưng ông vẫn âm thầm cử người bảo vệ Vân Linh24/24.Trên đường là vệ sĩ, ở trường là các thầy cô đặc biệt được ông nhờ chú ý đến cô.Có thể nói chỉ số an toàn của cô là 100%.Do vậy dù cókhiếm khuyết về đôi mắt nhưng bạn bè không ai dám trêu chọc bắt nạt VânLinh.Và một phần vì vẻ thánh thiện, thuần khiết của cô làm tất cả mọingười xao động.Họ yêu quý Vân Linh và mặc kệ tính cách lạnh lùng của cô.
Vậy mà ông anh “tự sướng” cộng “tự đại” kia suốt ngày một “nhóc con”,hai “ em gái bé bỏng” lại còn “em chưa lớn đâu!”.Cô chỉ mong trời thương mình, cho xuất hiện một cô gái nào đó trói chặc Rain lại để thế giớibớt đi những phần tử “náo loạn”….
Đang đi, bỗng Vân Linh bị một bàn tay nhỏ bé nắm chặt.Khiến cô khựng lại.Là giọng nói của một bé gái :
-Chị ơi! Chị giúp em tìm mẹ được không? Mẹ bảo em ở đây chờ mẹ… nhưng mãi chẳng thấy mẹ đâu?”.
Thì ra là bị lạc mẹ.Đứa trẻ khóc ngày càng lớn hơn.Nhưng với đôi mắt mùlòa, làm sao cô tìm được mẹ cho em bây giờ.Khom thấp người xuống, VânLinh để tay mình chạm lên khuôn má nóng hổi lấm lem nước mắt của đứatrẻ.Nở một nụ cười thuần khiết nhất:
-Bé ngoan nín đi nào! Chị sẽ tìm mẹ cho em….
Ánh nắng từ đâu kéo về ngày nhiều hơn, hắt lên đôi mắt trong veo của côgái trẻ. Nụ cười như thu trọn tất cả những tia nắng để rồi tỏa ra thứánh sáng lấp lánh cho cả một vùng trời.Đứa bé nín bặt, bất động nhìn vào Vân Linh. Một lúc sau mới cất tiếng nói trong trẻo :
-Chị ơi! Bình minh lại xuất hiện rồi kìa…
Vân Linh khó hiểu, chẳng phải bình minh đã qua rồi sau.Nếu không nhầmlúc cô ra khỏi nhà thì đồng hồ đã điểm 6 giờ.Suy nghĩ chưa ra cái nguyên do của câu nói vừa rồi.Đứa trẻ bỗng đưa tay chạm vào má cô rồi cườikhúc khích:
-Chị ơi! Bình minh xuất hiện trên mặt chị đấy!Khi chị cười…em nhìn thấy có thứ gì đó vụt sáng..rất đẹp.
Ôi đứa trẻ này! Thật là….cô cười mà bảo là bình minh.Nhưng dễ thươngđấy chứ!Đúng là trẻ con…Chợt một tiếng gọi vang lên kèm theo đó là sựhốt hoảng:
-Na Na! Con ở đây rồi thật may quá! Mẹ xin lỗi…mẹ xin lỗi vì để lạc con….
Giọng nói có phần tự trách của người phụ nữ.Chắc là mẹ của đứa bénày.Vân Linh thật sự vui.Vì nếu mẹ bé không đến tìm cô cũng chẳng biếtphải làm sao.
-Mẹ ơi! Na Na không sao! Có chị gái xinh đẹp này giúp con rồi! Lúc nãycon sợ lắm nhưng gặp chị rồi còn không sợ nữa.Chị ấy là thiên thần phảikhông mẹ?
Người mẹ cười xòa trước câu nói ngây ngô của con mình.Lúc này bà mới đưa mắt nhìn cô gái trước mặt…Đúng là một thiên thần! Nhưng đôi mắt trongveo ấy hình như vô hồn…không lẽ:
-Cô gái! Cám ơn vì đã giúp con tôi nhưng mắt cô…
-Vâng.Mắt tôi không nhìn thấy…Vân Linh khẽ cười.
Thật ra cô cũng đã quen với việc người khác nói về mắt mình.Coi thườngcó, đồng cảm có nhưng cô chẳng mấy quan tâm.Cũng không còn cảm giác tựti hay buồn tủi nữa.Vả lại ,không phải lúc nào những người sáng mắt cũng tỏ tường mọi thứ.Có những góc khuất mà mắt có sáng tới đâu cũng chẳngbao giờ nhìn thấy được.
Sau khi tạm biệt cô bé dễ thương kia.Vân Linh nở một nụ cười thật tươi, đây là phần thưởng cô tự dành cho bản thân vì đã làm được một việctốt.Phải tiếp tục con đường đến học viện Richard thôi…chắc là trễ giờmất.
Một cơn Gió từ đâu thổi tới, cuốn đi những chiếc lá khô trên vỉa hè,như dọn lối cho bóng dáng nhỏ nhắn ấy bước đi.Mùi gió rất đặc biệt, làmùi Cỏ may nhưng rất lạnh.Cái lạnh làm tan cả một góc nắng.Dưới bóngcây, thứ ánh sáng của nụ cười khi nãy lại bừng lên.Nhưng lần này khôngphải của cô gái nhỏ mà là một dáng người dong dỏng cao:
-Chờ nhé cô gái nhỏ! Anh sẽ mang đến ánh sáng cho em!
Nét vẽ đầu tiên của gió là hai nụ cười.Hai thứ màu sắc làm Bình minh xuất hiện trong cùng một khoảng thời gian.Đó là nụcười của Bình minh hay nụ cười của định mệnh?