Bức thư bị lãng quên

Chương 7 - Phần 3


Bạn đang đọc Bức thư bị lãng quên – Chương 7 – Phần 3

 
“Coi như là vậy.” Đối phương trả lời có chút hàm ý sâu xa.
An Ninh “ồ” một tiếng, vừa cúi đầu, di động liền vang lên, cô nói xin lỗi rồi bước sang một bên nghe điện thoại: “A lô?”
“Em tìm anh à?” Ngữ điệu của anh rời rạc, giọng khàn khàn.
Phản ứng đầu tiên của An Ninh là nhớ lại hành động hấp tấp lúc trước của mình, vì thế, cô lập tức chống chế: “Không…”
Bên kia ngừng một chút: “Thật không?” Câu hỏi ngắn gọn lại lãnh đạm đến cực độ khiến người đang nghe ngẩn ngơ.
Mao Mao hỏi: “Meo Meo, ai thế, có phải Tường Vy không? Kêu bà ấy về nhanh lên, có người đợi kìa.”
An Ninh vốn định giả bộ nói tiếp gì đó, nhưng đó lại không phải sở trường của cô, đúng lúc này, Giang Húc xáp lại nói với cô: “Xong chưa? Anh có chuyện muốn nói với em.”
An Ninh nhíu mày, theo bản năng lui về phía sau một bước, đầu dây bên kia hình như nói câu “Thôi, quên đi” rồi chuẩn bị cúp máy “Đợi chút.” Gọi rồi cô mới thấy mình chẳng có lý do gì cả.
“Tôi có mua thuốc cảm.” Cuối cùng cô cũng đã nói ra, hơi hồi hộp, nếu đối phương không phải là Từ Mạc Đình, có lẽ biểu hiện của cô sẽ vững vàng hơn nhiều, nhưng mặc kệ, An Ninh hy vọng bản thân chí ít phải tỏ ra thẳng thắn chân thành: “Anh đang ở đâu?”
“Ký túc xá.”
“Tôi qua đó, anh chờ một chút.”
Anh lên tiếng đồng ý, không nói gì thêm, rồi cúp máy.
Thái độ lạnh nhạt của anh khiến An Ninh cảm thấy mình đang làm một việc thừa thãi, người ta cũng đã đi bệnh viện, sao có thể còn chưa uống thuốc chứ. Khi cô vừa quay người lại, phát hiện có ba đôi mắt đều đang nhìn chằm chằm vào mình: “Gì thế?”
“Là người đó hả?” Mao Mao cười, dường như đã nắm bắt được tin tức bên trong: “Trai đẹp nói gì với bà thế?”
Triều Dương cũng hiểu ra: “Tốt quá Meo Meo, ban nãy bà nói bị cảm thật ra là mua thuốc cho người ta hả?”

Khó trách An Ninh lúc này lại đỏ mặt, sau đó dứt khoát kiên quyết rời khỏi đó, không dám chần chừ: “Tôi đi ra ngoài một lúc.”
Sau khi đã chạy được một đoạn khá xa, An Ninh mới chợt nhớ ra cô không biết anh ở ký túc xá nào, nhưng lại ngại đối phương đang không khỏe nên không dám gọi điện. Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô liền gọi cho bạn cùng phòng của anh, kết quả là người kia vừa nghe máy đã đưa ngay cho anh: “Mạc Đình, điện thoại của bạn gái cậu.”
An Ninh: “…”
“Khu số bốn, phòng hai trăm mười bảy.” Giọng nói vốn dĩ lạnh nhạt lúc này hình như đã tiêu tan, nhưng mà, anh ta cũng quá thần thông quảng đại… Cô còn chưa hỏi gì hết mà.
Đây là lần đầu tiên An Ninh bước vào ký túc xá nam sinh, khó trách trong lòng có chút run sợ, cô chưa kịp gõ cửa thì đã có người nhanh chân hơn, khuôn mặt tươi cười của Trương Tề ló ra: “Em thật mau lẹ đó, lão đại còn bảo anh đi xuống đón em kìa, mau vào đi!”
An Ninh cười dịu dàng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Làm phiền các anh rồi.”
“Ha, đây là vinh hạnh của bọn anh mà.”
“Lão Trương!” Bên trong có người giả bộ không kiên nhẫn nổi, nhao ra ngó nghiêng: “Mau để cho mỹ nhân vào đi chứ.”
An Ninh thật có chút ngại ngùng, bên trong còn có hai người không quen biết, mà Từ Mạc Đình vừa rửa mặt xong bước ra khỏi nhà vệ sinh, hai người cứ như thế đối mặt nhau, sắc mặt anh có chút nhợt nhạt, môi cũng hơi khô, nhưng ánh mắt vẫn sâu thẳm, sắc sảo.
Một người tỏ vẻ già dặn đi đến, đặt tay lên vai Trương Tề, chào hỏi An Ninh, cô cũng lịch sự đáp lại.
Mạc Đình liếc nhìn cô, đi đến bàn trà rót nước uống, ký túc xá nam lớn hơn ký túc xá nữ, đặc biệt là khu của khoa Ngoại giao, trường học rõ ràng có sự thiên vị giữa các khoa mà, bên đây còn có cả phòng khách nhỏ nữa.
“Thuốc đâu?” Chờ An Ninh ngồi xuống, anh liền nhỏ giọng hỏi một câu, làm cho tất cả mọi người chú ý, Trương Tề cười nói: “Lão đại, nên giải thích cho tụi này một chút đi.”
“Muốn nghe báo cáo chính thức hay thông báo nội bộ?” Anh đã xem xong hướng dẫn sử dụng của mấy hộp thuốc mà ai đó mang tới, lấy hai viên uống.
“Có căn cứ xác thực không?”
“Tôi còn tưởng rằng xác thực bằng mắt đã đủ rồi.”

Nam sinh già dặn cảm thán: “Ghê gớm, ghê gớm.”
An Ninh lễ phép ngồi một bên, đối với việc đấu võ mồm của bọn họ xem như nửa biết nửa đoán, nhưng căn cơ tu vi của cô có thể đạt đến cảnh giới cho dù núi lở ngay trước mắt cũng không biến sắc. Chỉ là lúc đầu cô nghĩ đưa thuốc xong, ra vẻ an ủi một chút rồi trở về ký túc xá, kết quả lại bị ba anh chàng lôi kéo nói chuyện, máu buôn dưa quả thật không phân biệt giới tính.
Còn Từ Mạc Đình đã tựa vào vai cô nhắm mắt nghỉ ngơi, An Ninh vốn muốn di chuyển một chút nhưng nhìn thấy vẻ mệt mỏi của anh lại không dám động đậy. Lúc này giọng nói của ba người kia càng lúc càng nhỏ, cuối cùng rất thức thời đứng dậy lủi mất…
An Ninh nhìn phòng ngủ trống không, thi thoảng có người đi ngang ngoài hành lang, cô khóc không ra nước mắt. Ít ra cũng nên đóng cửa lại chứ!
An Ninh nhìn trời xanh mây trắng mờ ảo ngoài cửa sổ, quay đầu lại thấy hành lang không một bóng người, ngập ngừng vươn tay, kết quả tay sắp đụng tới bả vai anh đã bị anh kéo xuống, đối phương thản nhiên nói: “Đừng động tay động chân.”
Meo Meo ngấn lệ: “Từ Mạc Đình…”
“Hử?”
“Anh không ngủ hả?”
“Ừm.”
“…Vai em mỏi.”
Anh thật biết hợp tác, buông tay ra, đứng dậy, đang lúc An Ninh thở hắt một hơi thì anh nói: “Lên giường đi.”
Trong nháy mắt ai đó đã đóng băng.
Lúc này có người gõ cửa phòng đang mở, An Ninh lập tức mang ơn liếc mắt nhìn qua, vị sư huynh này nhìn thấy cô thì ngây ra một lúc, lập tức nói với Từ Mạc Đình: “Biết cậu ở đây mà, lão đại, làm ơn giúp tôi một việc nha! Nếu không tôi sẽ phải khăn gói chạy mất.”
“Sao lại khoa trương thế?” Giọng anh còn chút mệt mỏi, nhưng nghe ra cảm xúc lại khá tốt. An Ninh đột nhiên than thở, anh luôn nghiêm khắc với cô, “Sự cao ngạo lạnh lùng của anh đã mệt mỏi ngã gục lên dấu chân em in trên mặt đất…” Không biết cô đã từng xem bài thơ hiện đại này ở đâu, lúc này lại có cảm hứng đọc ra, sau đó Meo Meo phát hiện hai người ngoài cửa đều đang nhìn cô.

Từ Mạc Đình lại mỉm cười, cuối cùng quay đầu đồng ý với bạn: “Hai ngày tới tôi đều ở trường, cậu có vấn đề gì có thể tới tìm tôi.”
“Đại thần à, cảm ơn!” Đối phương hoan hô một hồi, lúc quay người đi lại như nhớ ra điều gì: “Lão đại, bạn gái của cậu rất xinh đấy! Mỹ nhân à, cũng cảm ơn cô nhé!”
Có liên quan gì tới cô sao? Đầu óc Meo Meo có chút hỗn loạn, thấy Mạc Đình đang nhìn mình, cô không biết sao lại cảm thấy chột dạ, vì thế quyết định tán gẫu một chút để nới lỏng bầu không khí: “Ừm, anh có biết vì sao thần thánh lại biến mất không? Theo em nghĩ là, thế giới thuở hồng hoang vốn không ổn định, rất nhiều thần thánh trấn thủ khắp nơi, nhưng sau khi kết cấu vật chất trở nên ổn định, thần thánh cũng dần dần biến mất…” Thấy anh nhìn mình chăm chú như đang suy nghĩ, giọng An Ninh càng lúc càng nhỏ: “Ừm… Thần thánh dù sao cũng là loại dị tộc, tuy năng lực mạnh, nhưng tính cách đều không ổn định…”
Không tiếng động, trầm mặc, không có lời nào để nói, nhưng An Ninh lại nghĩ vận khí của cô thật sự tốt, bởi vì lại có người đến gõ cửa, Từ Trình Vũ nhìn thấy cô, không hề lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ nhìn anh họ mỉm cười có chút gian trá: “Nghe nói anh bị cảm nên em đến thăm, xem ra em đã làm một việc thừa nhỉ!”
“Vào đi, hoặc là ra ngoài đóng cửa lại.” Giọng nói nhẹ nhàng nhưng không mất đi sự uy hiếp, đối phương vội vàng khoát tay tỏ thái độ: “Đi liền, đi liền.” Xong rồi bổ sung một câu: “Lý An Ninh, có muốn cùng về không?” Bình thường Trình Vũ cũng không có gan đến vậy, mấy khi có dịp anh họ cô ốm yếu, bên cạnh lại vừa khéo có người có thể ảnh hưởng đến anh ấy, đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội, cho dù sau này cô có thể sẽ bị thẻ đỏ cảnh cáo.
An Ninh suy nghĩ… Ừm, người quen, nếu theo lệ thường thì sẽ mỉm cười đáp lại, nói ít sai ít, nhưng với trường hợp này, câu trả lời là: “Về chứ!”
Trình Vũ không ngờ cô gái này lại thẳng thắn như vậy, không khỏi bật cười, Mạc Đình đưa tay day day ấn đường, cuối cùng nói: “Trình Vũ, phiền em đưa cô ấy về. Đừng có nói gì linh tinh.” Câu nói phía sau mang hàm ý cảnh cáo.
Lúc Từ Trình Vũ kéo Meo Meo đi ra, khóe miệng vẫn còn nhếch lên bốn mươi lăm độ, cô có thể cướp đồ trên tay anh họ, mà lại là nhân vật đặc biệt này, đây hình như là lần đầu, Trình Vũ nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, buột miệng hỏi: “Cảm giác này có giống như “Cả thế giới là của em, nhưng em là của anh” không nhỉ?”
An Ninh suy nghĩ đáp: “Trong quán bar, người phục vụ đến hỏi: “Thưa ngài, ngài còn cần gì thêm không ạ?” Ông ta đáp: “Không cần, xin cho tôi một chút yên lặng.” Có nghĩa là: Ông ta đã quên mang ví tiền.”
“Hả?”
“Không phải chúng ta đang kể chuyện cười nối tiếp nhau sao?”
Trình Vũ rất lâu sau mới hiểu, cô đã bị xem thường ư? Cô gái này nếu không phải tâm cơ sâu sắc, thì cũng là suy nghĩ khác với người thường.
Sau khi tạm biệt Từ Trình Vũ, An Ninh ði vào ký túc xá, sau đó, lại gặp phải Giang Húc, anh ta đang nói chuyện phiếm với giáo viên quản lý ký túc xá, hình như miệng lưỡi của người này “nam, phụ, lão, ấu” đều có thể tiếp được. Nhìn thấy cô, anh ta liền đứng dậy đi tới.
An Ninh kinh ngạc: “Tường Vy còn chưa về sao?”
“Anh chờ em.”
“Chờ em? Có chuyện gì sao?”
Đối phương nhìn trước ngó sau, lập tức hạ thấp thanh âm, giọng điệu bí mật đầy nghi hoặc: “Em thực sự đang hẹn hò với Từ Mạc Đình à?!”

Đêm đó An Ninh nói chuyện điện thoại với chị họ: “Em vừa đắc tội với một người…”
Chị họ rên rỉ: “Đồng bệnh tương lân rồi, hôm nay chị đến công ty, ngày đầu tiên đã xích mích với khách hàng. Nói đơn giản là vì thiết bị liên lạc đường dài có vấn đề, chị lại không thể không liên lạc với khách hàng ở châu u xa xôi, lệch múi giờ đến một phần tư ngày, sau đó, vì khẩu ngữ của chị cực kém, đối phương thì phát âm cực kỳ quái dị, sau khi trao đổi hai mươi phút, cả hai dùng tiếng của mình, phải nói là tiếng mẹ đẻ, bắt đầu cãi vã!”
Lúc này Tường Vy ồn ào đi vào: “Buổi sáng đã phát hiện Opera mini liên tục 404(1), lúc ấy đã có dự cảm không tốt rồi. Meo Meo! “Mời người dùng Trung Quốc vào trang mini.opera để nâng cấp lên bản Opera mini Trung Quốc, nhanh hơn, ổn định hơn.” Ổn định cả nhà bọn nó!”
(1). Lỗi hiển thị.
Mao Mao từ cân điện tử nhảy xuống: “Bị đói thật là khó chịu, nhưng có thể gầy đi thì tôi vẫn có thể nhẫn nhịn, có điều các bà lại làm tôi béo lên đây này!”
Bây giờ đang là so ai thảm hại hơn ai sao? Nói vậy hình như cô còn chưa được tính là thê thảm, nhưng mà đắc tội với một vị nhân sĩ nổi danh trong trường, mà thật ra câu nói “Ờ… Chuyện này thì liên quan gì đến anh?” không bị coi là quá đáng chứ? Chỉ là lời nói thật thôi mà, nhưng đối phương đích xác là đã phẩy áo bỏ đi.
Tường Vy: “Meo, bà giúp tôi xem xem, có thể xử lý được không?”
“Bản tiếng Trung không tốt sao?”
“Tôi với nó khắc nhau! Hơn nữa bản tiếng Anh tôi dùng quen tay đến mức có thể nhắm mắt mà dùng, không muốn chuyển sang bản tiếng Trung.”
Mao Mao đề nghị: “Không muốn dùng Opera Trung Quốc thì tải về phiên bản quốc tế rồi sửa lại thành phiên bản Trung Quốc mà dùng!”
“Ừ…” An Ninh vừa định mở miệng, Mao Mao đã ngắt lời: “Tuy tôi rời khỏi giang hồ Opera đã nhiều năm, nhưng bà cũng không nên tùy tiện đụng vào người giang hồ nha.”
An Ninh: “Tôi chỉ muốn nói…”
Mao Mao kinh hãi: “Bà muốn làm cái gì?! Meo Meo, dừng tay! Khống chế thú tính của bà lại, dừng sự bạo hành của bà lại… Không thể nào! Sai lầm rồi! Chúng ta tiếp tục như vậy là sai rồi.”
Tường Vy trừng mắt: “Tôi muốn đánh chết bà quá.”
An Ninh thở dài: “Mao Mao, tôi chỉ muốn nói là bà nói đúng rồi đó.”
“…”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.