Bạn đang đọc Bùa Lỗ Ban, Thực Hư, Thiện Ác: Chương 19
Thiên Hùng
Bùa Lỗ Ban … thực hư … thiện ác
Phần III
Định ngồi im lặng, nghe Hạnh thuật lại tĩ mĩ lý do cô và bà Bảy lên Saigon tìm thầy Hai Lý , nhưng đã mấy ngày nay vẫn không gặp nên cô khẩn khoản nếu có thể nhờ Định giúp dùm. Bà Bảy cũng rơm rớm nước mắt :
– Không gặp được thầy Hai, má con tôi cũng không biết phải làm sao, nhưng con Hạnh nói, cậu chắc chắn là biết nghề, tôi xin cậu hãy…
Định không để cho bà Bảy nói dứt câu :
– Dạ thưa bác, cháu thật sự không biết nghề gì đâu, nhưng dùng bùa Lỗ Ban để ếm người thì quả tình cháu cũng có nghe nói, tuy nhiên…
Định chợt đổi giọng :
– Ngày mai bác và cô Hạnh về lại Mỷ Tho à?
Bà Bảy gật đầu :
– Tôi định như vậy vì sợ ba nó trông.
Hạnh tiếp lời :
– Anh Định có ý kiến gì không? Hạnh xin anh…
Định trầm ngâm :
– Tôi không dám nói là mình sẽ làm được gì, nhưng theo chổ hiểu biết của tôi thì tà không bao giờ thắng chánh, vì hiếu kỳ tôi cũng muốn coi như thế nào… Được rồi, mai bác và cô cứ về đi , tôi còn một số việc cần phải sắp xếp , ngày mốt hoặc trể lắm là bửa kia tôi sẽ xuống nhà bác.
Hạnh vui mừng ra mặt :
– Vậy chừng đó Hạnh sẽ ra ngã tư chợ Bưng đón anh nha.
Định nhìn cô mĩm cười :
– Cô không phải bận tâm, từ ngả tư chợ Bưng vào chợ Xoài Hột tôi biết mà, không có lạc đường đâu…
Và anh đứng lên :
– Bây giờ tôi xin phép bác gái và cô…
Hạnh đang bẻn lẻn cúi mặt , nhưng thấy Định đứng lên xin phép về , cô vội nói :
– Má Hạnh lúc nảy có nói mời anh Định ở lại ăn cơm chiều luôn, anh hai Hạnh đi học cũng sắp về rồi…
Định cười :
– Cám ơn bác và cô, nhưng hôm nay tôi lở hứa chở hàng cho người ta rồi, hôm khác đi, chúng ta còn nhiều cơ hội mà…
Hạnh đành mở bóp lấy một xấp tiền trao cho Định :
– Để Hạnh đưa tiền xe cho anh nha.
– Lúc nầy chưa cần đâu, cô cất lại đi , khi nào cần tôi sẽ nói với cô…
Định nói xong cúi đầu chào bà Bảy và Hạnh đi ra ngoài đẩy chiếc xích lô phóng lên đạp thẳng. Hạnh và bà Bảy nhìn theo anh rẻ sang đường Hai Bà Trưng , mồ hôi sau lưng áo anh vẫn chưa khô hẳn :
– Mầy thấy sao hở Hạnh, tao thấy nó còn trẻ quá có giải được bùa của Mười Tung không, rủi có gì…
– Con cũng không biết, nhưng sao con thấy thật tin tưởng vào ảnh khi mới gặp lần đầu, con…
Cô bỏ lững câu nói vì ánh mắt bà Bảy đang nhìn cô :
– Tao thấy hình như mầy…
Hạnh ôm lấy bà Bảy :
– Má nầy… con…
– Con gì chứ… tao đẻ ra mầy mà… mầy nghĩ gì tao không biết sao, ừ, mà cái thằng tánh tình cũng được chứ…
Hạnh kéo tay mẹ đi vào nhà và lảng sang chuyện khác :
– Má nè, má còn nhớ con Thúy bạn của con, bán vải trong chợ An Đông không?
*** ***
Bà Bảy và Hạnh xuống xe đò tại ngả tư chợ Bưng thì trời cũng đã xế trưa, hai người băng qua lộ đến bến xe lôi (*) để về cho nhanh thay vì đi xe ngựa như bình thường. Hạnh đang tìm xe quen thì có tiếng gọi :
– Bác Bảy, cô Ba ơi, lên xe về luôn đi, chạy liền nè…
Nhìn về đó, Hạnh thấy thằng Lỳ, con của Mười Tung, em kế Hoành, đang ngồi trên yên xe lôi đã nổ máy vẩy tay gọi, phía sau cái tàu mo * đã có ba người phụ nữ ngồi sẳn, nên cười cùng bà Bảy tiến lại chào họ và leo lên ngồi, bà Bảy hắng giọng :
– Chạy liền thiệt không đó mậy, nắng quá đi…
Lỳ cười toe toét :
– Bác Bảy an chí con chạy ngay mà… may quá, bác Bảy và cô Ba đi Saigon về còn kịp đó nha… Lỳ vừa nói vừa rồ ga, chiếc xe lôi nặng nề bò ra con đường đất đỏ bụi mù…
Hạnh thắc mắc :
– Chú Lỳ vừa nói còn kịp, mà còn kịp cái gì chứ?
– Cô dìa tới nhà thì biết ngay mà. Lỳ gân cổ trả lời Hạnh trong tiếng nổ chát tai của động cơ chiếc xe lôi.