Bạn đang đọc Bùa Lỗ Ban, Thực Hư, Thiện Ác: Chương 18
Thúy đỏ mặt đấm vào vai bạn, khi thấy nụ cười tinh nghịch trên môi Hạnh :
– Tui mà làm chị dâu bồ hở, tui đì bồ sói trán luôn…
Nhìn Thúy quày quả bỏ đi vào trong chợ, Hạnh như vừa khám phá ra một điều thú vị bù vào những căng thẳng của mấy ngày qua, cô mĩm cười lẩm bẩm :
– Vái trời cho anh Hai đừng có bồ…
Với niềm vui bất chợt đó, Hạnh đưa tay vẩy anh phu xích lô vừa đổ khách xuống :
– Đi về Tân Định không anh?
– Đi chứ… và anh ta kéo chiếc nón vải khỏi trán lau mồ hôi… ủa, cô là…
– A, anh Định… Hạnh reo lên…
Định nhảy xuống – phải, người phu xích lô vừa đổ khách xuống chính là anh – kềm chiếc xe cho Hạnh bước lên :
– Cô Hạnh, cô đi chợ hả, còn Bác gái đâu ?
Nhưng Hạnh chưa vội bước lên xe :
– Má Hạnh ở nhà, Hạnh đi thăm người bạn trong chợ nầy, nhưng chỉ là phụ thôi, còn chánh là … Hạnh bỏ lững câu nói nhìn Định và Định cũng nhìn lại cô, như muốn nghe cô nói tiếp…
– Chánh là muốn tìm anh đó…
– Tìm tôi? Định như không tin ở tai mình… có chuyện gì không, cô Hạnh?
– Có chuyện nầy Hạnh muốn hỏi anh, nhưng anh có cho phép không vậy?
– Trời ơi, cô làm gì mà quan trọng quá vậy… Định kêu lên… phép với tắc không biết nữa, có chuyện gì cô cứ nói đi.
– Vào chổ xe sinh tố uống nước nha, rồi Hạnh nói…
Hạnh quay đi cố giấu một niềm vui nho nhỏ trong ánh mắt của mình, đi về chổ bày hàng của các xe sinh tố, tìm một chiếc bàn trống, ngồi xuống thì Định cũng kéo ghế ngồi phía đối diện, chiếc xích lô anh kéo bánh sau để lên lề đường.
– Anh Định uống gì?
– Còn cô?
– Mảng cầu … nhưng ly nhỏ thôi…
Định hướng về người bán hàng :
– Cho 1 ly mảng cầu nhỏ và 1 ly nước chanh lớn đi cô chủ ơi…
– Có ngay… tiếng người chủ xe…
Định nhìn Hạnh :
– Sao cô có chuyện gì mà tìm tôi vậy?
– Anh Định nè, hỏi thật anh nha, hôm rồi khi đánh nhau với bọn cướp cạn, anh làm gì mà tự nhiên bọn chúng đứng ngây người ra để lính còng tay vậy?
Định giựt mình, nhưng anh trấn tỉnh ngay, cười trả lời Hạnh :
– Bọn chúng nghe tiếng còi của Cảnh Sát nên hoảng sợ đứng im, chứ tôi có làm gì đâu…
Vẻ hơi mất tự nhiên của Định không sao qua được mắt Hạnh, cô nhìn anh :
– Hạnh nghĩ không như anh nói đâu, trước khi có tiếng còi của Cảnh Sát, Hạnh thấy anh co ngón tay vẻ vòng tròn, và bọn chúng đã ngây người, nên khi Cảnh Sát đến, không tên nào còn chống cự được…
Định nheo mắt cười lớn :
– Trời, cô làm như tôi biết bùa chú không bằng.
Hạnh nói ngay :
– Thì Hạnh nghĩ anh biết, chứ còn gì nữa, đúng không?
Định không trả lời Hạnh mà hỏi lại cô :
– Bộ cô tin đời bây giờ còn có bùa chú sao?
– Trước thì không, nhưng bây giờ thì có.
– Sao lại như vậy?
Định còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng anh chợt để ý thấy hình như những người khách ngồi bàn kế bên đang để ý lắng nghe câu chuyện của anh và Hạnh, anh liền uống hết ly nước chanh gọi tính tiền, đồng thời nói với Hạnh :
– Cô uống nước đi, rồi tôi đưa cô về…
Hạnh hiểu ý của Định, uống thêm một hớp nước, rồi đi trả tiền trong lúc Định đẩy chiếc xích lô ra đường.
Kềm chắc chiếc xe cho Hạnh leo lên xong, Định vừa đạp xe vừa nói :
– Về nhà cô đi, tôi cũng muốn biết lý do nào mà cô đi tìm tôi…
Hạnh cảm thấy thật vui trong lòng, và cô bỗng nhớ lại lời Ba cô, theo quẻ bói của thầy Hai Lý “cô là phước tướng sẽ giải nạn cho gia đình”, nhưng cô có làm được gì đâu, chỉ là không biết tại sao cô lại có một niềm tin mạnh mẻ vào anh chàng đạp xích lô có khuôn mặt thư sinh nầy, sẽ giúp cô làm chuyện đó.
Và cô nói lớn cho Định nghe :
– Anh Định ghé lại chợ Vườn Chuối , ngay góc đường Vườn Chuối và Phan Đình Phùng đón má Hạnh về luôn nha.
– Xong ngay thôi.