Bùa Lỗ Ban, Thực Hư, Thiện Ác

Chương 15


Bạn đang đọc Bùa Lỗ Ban, Thực Hư, Thiện Ác: Chương 15

– Theo lời thầy Hai, thầy nghĩ lão Mười Tung chắc là xữ dụng bùa Lỗ Ban, mà nếu đã là bùa Lỗ Ban thì ếm người không cần nguyên do đâu.
Bà Bảy hỉ mủi, sụt sịt khóc :
– Bây giờ mình phải làm sao hở ông? thầy Hai có chỉ cho ông không?
– Lúc đó thầy nói sau hai năm thì kéo chiếc ghe lên rồi sẽ tìm cách giải, nhưng…
– Nhưng gì chứ…?
– Hai ngày nay tôi vào tìm thầy Hai, nhưng người nhà thầy cho biết, thầy đã đi Saigon để trị bịnh cho người ta rồi nên tôi chưa biết phải làm sao.
– Trời đất ơi, sao lúc nầy mà thầy lại đi vắng chứ? Bà Bảy kêu lên.
– Bà bình tỉnh đi, chuyện đâu còn có đó mà, phải giữ kín, đừng làm rùm beng nhiều người biết không tốt đâu… à mà, lúc trước quẻ Tiên thiên của thầy Hai có nói, trong gia đình mình người tuổi Thân có phước tướng sẽ giúp giải được nạn nầy.
– Tuổi Thân… con Hạnh… Bà Bảy trố mắt nhìn ông.
– Ừ, chỉ có con Hạnh là tuổi Thân, nhưng tôi không biết làm sao mà nó giải được nạn nầy chứ.

Bà Bảy cúi đầu lẩm bẩm :
– Sao lại là con Hạnh….
Thì cũng vừa lúc đó, Hạnh đạp xe vô trong cổng nhà .
Cô Ba Hạnh đã xinh đẹp, đi dưới cái nắng ban trưa gay gắt nên đôi má càng hồng trông càng đẹp hơn, vừa bước vào nhà cô tháo chiếc nón lá xuống quạt những giọt mồ hôi đang rịn ra hai bên thái dương :
– Ba ơi, các ảnh đã kéo chiếc ghe lên ụ rồi, Ba có cần ra đó coi lại không?
Chợt nhìn thấy nước mắt bà Bảy vẫn còn rưng rưng, cô hốt hoảng :
– Má, có chuyện gì vậy? Sao Má khóc… Ba, có chuyện gì mà Má khóc vậy Ba?
Bà Bảy quẹt nước mắt, nắm lấy tay cô, trong khi ông Bảy nhìn Hạnh :
– Con ngồi xuống đây đi, Ba có chút chuyện cần nói cho con biết… và ông tóm tắt câu chuyện cho Hạnh nghe. Hạnh thảng thốt :
– Hèn chi, lúc nảy khi mấy ảnh kéo chiếc ghe lên ụ, con thấy thằng Hoành, con của lão Mười Tung cứ đến hỏi đon hỏi ren hoài… không ngờ lại có chuyện như vầy…
– Ba nghĩ, thằng Hoành nó thấy lạ nên hỏi vậy thôi, chứ Mười Tung đời nào nói cho nó biết chuyện lão ta làm chứ…
Hạnh cúi đầu im lặng, như để đánh giá thái độ lúc nảy của tên Hoành , và cô ngước lên hỏi ông Bảy :
-Anh Tỵ và chú Lành đã biết chuyện nầy chưa Ba?
– Ba mầy chưa muốn cho tụi nó biết. Bà Bảy xen vào.
– Vậy bây giờ mình phải làm gì?
– Hai má con đi Saigon một chuyến đi. Ông Bảy nói.

– Đi Saigon? Làm gì chứ? Bà Bảy và Hạnh cùng lên tiếng.
Ông Bảy chậm rãi :
– Người nhà của thầy Hai Lý có nói cho Ba biết, thầy Hai lên Saigon ở nhà người bạn của thầy là chủ tiệm thuốc Bắc, kế bên nhà hàng Á Đông trong Chợ Lớn để cùng định bệnh ông nhà giàu nào đó… Nếu con là phước tướng của gia đình ta, đi tìm thầy Hai, Ba nghĩ… biết đâu…
– Nhưng Ba nói là lúc trước thầy Hai cũng đâu biết cách giải chứ… cô Ba Hạnh thắc mắc…
– Ừ, nhưng hy vọng là thầy Hai có bạn bè hay quen biết được ai có khả năng giúp mình… vì ngoài thầy Hai mình cùng đâu quen biết ai…
– Ba con nói cũng đúng đó Hạnh… sẳn đó thăm anh Hai con luôn… Ông định chừng nào tui với con Hạnh đi?
– Đi ngay bây giờ, chứ chừng nào nữa? Thôi má con bà vô sữa soạn quần áo, tui ra kêu thằng Lành về đánh xe đưa bà với nó vô lộ trong… nhớ đừng hé môi cho bất cứ người nào biết chuyện nầy ngoài thầy Hai Lý nha… cả thằng Long cũng đừng cho nó biết, hông thôi nó về đây lại sanh thêm chuyện…
Rồi như để trấn an vợ con, ông Bảy Thọ cười :
– Má con bà an tâm đi, gia đình mình không hề làm gì tổn đức sẽ được ơn trên che chở mà…
Bà Bảy sụt sùi nhìn theo ông Bảy lên xe đạp, đạp ra ngoài xưởng cưa…
– Ông cũng phải cẩn thận nha…
Sáng hôm nay là ngày thứ hai, Bà Bảy và Hạnh trở lại tiệm thuốc Bắc Vạn Sanh Đường , địa chỉ số 402 đường Trần Thanh Cần kế bên Nhà hàng Á Đông, đúng theo miếng giấy người nhà thầy Hai Lý ghi đưa cho Ông Bảy, để hy vọng gặp thầy Hai, vì hôm qua khi họ đến, tiệm thuốc đã đóng cửa không có ai ở nhà.

Nhưng họ vô cùng thất vọng khi thấy cửa tiệm vẫn đóng. Sự hiện diện của họ ngày hôm qua, rồi hôm nay, đứng nhìn căn tiệm đóng cửa đã gây chú ý cho những người buôn bán lẻ trên lề đường… một người Hoa trung niên, có xe bán nước sâm gần đó nhìn họ :
– Hai người pị pệnh, muốn tìm thầy hốt thuốc hở, uống lước sâm li , mát lắm…
– Dạ… dạ… không phải, nhưng… Hạnh lúng túng trả lời ..
Ông người Hoa, không hỏi nữa, nhưng nhìn họ có vẻ ngạc nhiên vì không bị bệnh thì đến tiệm thuốc làm gì chứ… Bà Bảy nhìn thấy vẻ hiền lành của ông ta, nên cười thân thiện ;
– Được, tôi cũng đang khát nước, cho hai ly lạnh đi … mà nè, nị bán ở đây, nị có biết tiệm thuốc nầy tại sao không mở cửa bán vậy ?
Ông người Hoa vui vẻ vặn nước sâm trong bình ướp lạnh ra ly cho Bà Bảy và Hạnh :
– Không piết gia lình ông chủ li chơi lâu zồi, pa pốn ngày lay không có mở cửa chớ…
Bà Bảy không dấu được tiếng thở dài, thất vọng :


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.