Bùa Lỗ Ban, Thực Hư, Thiện Ác

Chương 14


Bạn đang đọc Bùa Lỗ Ban, Thực Hư, Thiện Ác: Chương 14

– Tôi đã sai nó đi kêu người, trưa nay khi nước đứng lớn, kéo chiếc ghe chài miền Tây lên ụ để sửa , bây giờ tôi nghĩ nó phải về rồi chứ.
Bà Bảy cũng như Tỵ kêu lên :
– Kéo ghe lên ụ để sửa, ghe còn mới mà sửa gì chứ?
Ông Bảy thở dài :
– Bà hãy nghe lời tôi đi, còn nguyên nhân tại sao thì từ từ tôi nói cho Bà biết.
Vừa lúc đó một thanh niên lực lưởng, nước da đen sạm bước vô nhà, mà vừa nhìn thấy Tỵ đã nói :
– Thằng Lành về kìa Cậu.
Ông Bảy Thọ tươi ngay nét mặt :
– Lành, vô ăn cơm luôn đi , xong hết rồi chứ?

Gã thanh niên tên Lành cúi đầu :
– Thưa Cậu, mọi việc con đã lo xong xuôi, chỉ chờ nước đứng là kéo nó lên ụ.
Tỵ kéo ghế cho Lành, trong lúc Mén từ sau đã đem thêm chén đủa, và Bà Bảy mau mắn :
– Đưa tao xúc cơm cho.
Và bữa cơm thêm sự hiện diện của anh lực điền nầy đã vui hẳn lên. Lành mồ côi từ thuở nhỏ, cha mẹ Lành là tá điền của ông bà Bảy, một đời chăm chỉ với công việc ruộng đồng, nhưng sau đó cha Lành đã tham gia kháng chiến chống Tây và đã tử trận, mẹ Lành sau đó mang bệnh cũng đã qua đời lúc Lành vừa được 5 tuổi.Ông Bà Bảy đã đem Lành về nuôi, coi như con cháu trong nhà, cả Long và Hạnh cũng xem Lành như em vì Lành nhỏ hơn Hạnh 1 tuổi. Khi lớn lên Ông Bà cũng đã có ý cho Lành theo Long lên Saigon để học, nhưng Lành nhất định không chịu mà ở lại quê để giúp Ông Bà trong công việc đồng áng và với tánh tình cũng giống như tên nên Lành được hầu hết mọi người trong làng quí mến.
– Cậu Bảy à, con thấy ghe còn mới mà, có hư gì đâu mà kéo lên sửa chứ. Tỵ lập lại với ông Bảy Thọ thắc mắc của mình khi mọi người ăn cơm xong qua uống nước trà.
– Có nhiều chuyện tạm thời chưa nói cho bây nghe được, cứ làm theo lời tao đi.
– Rồi có đi kêu bác Mười Tung đến không. Muốn kêu bác thì Cậu phải nói sớm chứ lúc nầy nghe nói bác bận lắm đó. Tỵ tiếp.
Ông Bảy Thọ bưng tách nước trà, uống một ngụm trầm ngâm :
– Không cần đâu.
Lành trố mắt nhìn Bảy Thọ :
– Ủa, sửa ghe mà sao không kêu bác Mười, hở Cậu?
Bà Bảy vừa bước ra nghe vậy cũng thắc mắc :
– Không kêu anh Mười, vậy ông định kêu ai?
– Tôi cũng chưa biết nữa, kéo ghe lên đi rồi tính. Thôi tụi bây uống nước rồi ra ngoài đó làm những việc tao dặn đi. Tao nghỉ chút rồi ra sau có gì về cho tao hay nha.

Tỵ và Lành “dạ”, chào ông bà Bảy rồi đi về xưởng cưa lo kéo chiếc ghe lên ụ mà mỗi đứa một suy nghĩ.
Thấy Lành và Tỵ đã đi khuất, mà ông Bảy vẫn còn ngồi bên tách trà đã nguội, bà Bảy nhắc ông trước khi định bước ra sân coi người cào trở lúa :
– Ông vào nghỉ chút đi, còn ngồi đó làm gì chứ?
Ông Bảy chỉ chiếc ghế trước mặt mình :
– Bà ngồi xuống đi, tôi có chuyện nói với bà, lúa thóc để tụi nhỏ lo được rồi.
Bà Bảy chỉ chờ có bấy nhiêu :
– Chuyện gì vậy ông, có phải chuyện chiếc ghe miền Tây không?
– Đúng vậy.
– Nhưng tôi thấy có gì đâu nà, tụi thằng Tỵ trông nom chu đáo lắm mà.
– Chuyện không phải từ tụi nó… mà… Ông Bảy đổi giọng… Bà còn nhớ ngày mình hạ thủy chiếc ghe không?

– Nhớ chứ… ngày 29 tháng tư, cách đây hai năm… à mà, hôm nay không đúng là ngày đó hay sao… bà Bảy nhẩm tính.
– Ừ, đúng là ngày đó đó, nên tôi quyết định kéo nó lên ụ , vì bà biết không… cái đêm trước ngày hạ thủy nó, để thưởng công cho đám thợ mình đã làm heo đải tụi nó, và tôi ham vui nên quá chén say mèm ngủ luôn trong xưởng … nửa đêm mắc tiểu tôi đi ra sau bánh lái ghe để tiểu, thình lình tôi nghe có tiếng búa đóng nhẹ nhẹ trước mủi ghe và tiếng nói xù xì… Tôi men theo thành ghe lên coi ai… trong bóng đêm lờ mờ, nhưng tôi vẫn nhận ra lão Mười Tung… lão gỏ gỏ chiếc búa nhỏ vào mủi ghe và nói…” mi phải ở đây…làm việc cho ta… hai năm đầu cho bọn chúng hanh thông buôn may bán đắt, đến năm thứ ba thì nhận chìm nó, coi như lễ ta tạ i… nhớ lời ta dặn… nhớ chưa”… dứt lời lão gỏ gỏ chiếc búa vào mủi ghe, và hình như lão nói 3 lần như vậy… mới bỏ đi. Lúc đó tôi tuy có sợ thiệt, nhưng tôi nghĩ dù sao mình cũng có thời gian 2 năm để lo nên tôi im lặng. Sau đó tôi có nói sự việc nầy cho thầy Hai Lý…
Bà Bảy cướp lời ông mà giọng nói run run :
– Thầy Đông y sĩ Lý ngoài vàm đó hở ông, rồi thầy nói sao?
– Đúng vậy, thầy Hai là thầy thuốc, cũng là người coi quẻ Tiên Thiên rất giỏi, thầy đã coi cho tôi một quẻ, nói phúc đức gia đình ta lớn, có thể sẽ không có chuyện gì, nhưng nếu đã bị người ta ếm thì phải kiếm người để giải…
– Trời… bà Bảy kêu lên… mình đối xử với anh Mười như bát nước đầy, tiền bạc sòng phẳng thì nguyên do gì ảnh lại ếm gia đình mình chứ?
Ông Bảy thở dài :


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.