Bạn đang đọc Brown Eyes….love!!!! – Chương 25
Hắn ngồi bệnh xuống nền nhà,thẫn thờ…
Đau…..hắn thấy rất đau..
Tức…..hắn rất tức.
Hắn nắm chặt 2 tay,mím chặt môi!!Và rồi…hắn khóc!!!
Hắn khóc vì đau,vì tức,vì uất ức,vì hận…..Hắn nhắm chặt mắt để kềm lại điều đó,nhưng không thể,chuyện này quá sức chịu đựng của hắn….
Có ai hiểu được nỗi đau lúc này của hắn?Hắn đang bị giằn xéo dữ dội…Tại sao?Tại sao?Tại sao??????
Tại sao lại đối với hắn như thế?Tại sao lại để hắn vào tình cảnh này?Có phải là 1 trò đùa hay không?Một trò đùa của số phận….Hắn đã làm gì mà bắt hắn phải đối mặt với điều này ,trời ơi!!!!
Trước mắt hắn…một màu đen ảm đạm.
_Ivy!!em yêu anh ư? Thật chứ?_hắn nói thầm với một giọng điệu đau đớn…_nếu vậy sao em lại từ chối tình cảm của anh?Làm sao anh có thể đến được với em bây giờ…em…độc ác lắm….Muộn rồi ,tất cả đã muộn rồi….anh không quay lại được,dù anh rất muốn nhưng…không được,lý trí anh không cho phép anh hành động như thế.Lần đầu tiên từ trước đến giờ,anh sẽ để lý trí chiến thắng con tim….Anh phải đi tiếp con đường mà mình đã chọn,có một người xứng đáng được như thế!!Anh sẽ không thể nào yêu cô ấy như đã từng yêu em,anh sẽ không quên em,nhưng bây giờ,anh phải chọn cô ấy…..
Nếu có kiếp sau,anh vẫn sẽ chỉ yêu mình em thôi,kiếp sau,kiếp sau nữa,anh vẫn sẽ như thế.Nhưng kiếp này….đành phải chịu cho sự sắp đặt của số phận!!!Anh phải chấp nhận sự thật này….
—————————————————-
_Mình mua vé cho cậu rồi này!
Ivy mỉm cười.
_Cám ơn cậu!
_Khách sáo nữa!Mà sao cậu lại quyết định về quê đột ngột thế?
_Đã lâu rồi mình không về thăm mộ mẹ mình,với lại…._nó ngập ngừng_gần đây mình thấy mệt mỏi,muốn về quê để cho tâm hồn thoải mái hơn.
Sarah nhìn nó:
_Không phải vì muốn tránh anh Dennis chứ?
Nó liền vẫy tay:
_Không có chuyện đó đâu,sao mình lại tránh anh ấy chứ?
_Dennis nói với mình là dạo này cậu tránh mặt anh ấy!
Ivy lắc đầu:
_Không phải đâu!Đúng là không tự nhiên và thoải mái như trước,nhưng không phải vì thế mà mình đi đâu!
_Vậy là tại anh chàng kia!!!_Sarah nói
_Đừng nói chuyện ấy nữa,được không?Hắn ta sắp lấy vợ rồi.
_Hắn đã quên được cậu,đó không phải là điều cậu muốn sao?thế tại sao cậu cứ……??
_Mình cứ nhớ,cứ thương,không quên được,phải không?Vì thế nên mình muốn về quê!!!biết đâu được sau khi trở về đây,mình quên được hắn ta thì sao?
_Cậu định về bao lâu?
Ivy nhún vai:
_Có lẽ vài ba ngày,cũng có lẽ cả tuần,cũng có thể cả tháng…
_Ấy,cậu mà đi cả tháng là biết tay mình!_Sarah đưa nắm đấm dứ dư trước mặt nó ,đe dọa ^^!_Cầm lấy vé đi nà,cô nương.
Ivy lấy tấm vé từ tay Sarah.Có lẽ hiện giờ đây là cách tốt nhất giúp nó ….
_Ivy!_chị Cathy kêu khiến nó giật cả mình.
Nó quay lại:
_Sao hả chị?
_Em có khách!
_Khách??Ai vậy nhỉ?_nó ngơ ngác,đưa mắt nhìn Sarah có ý hỏi!!Nhỏ này cũng nhún vai,bó tay.
Rồi đột nhiên,tim nó đập loạn xạ..chỉ vì nó vừa chớm có ý nghĩ…chẳng lẽ là….hắn????
Không thể nào!! Lại suy nghĩ lung tung nữa rồi.Nó cười vì sự ngớ ngẩn của mình,rồi đi ra phía trước.
Tim nó giật thọt 1 cái , không phải hắn, mà là cô bé ấy.một cô bé tóc dài ngang lưng,trông cô dễ thương như 1 thiên thần nhỏ đang ngồi ở cái bàn gần cưa ra vào…Ivy nhớ cô bé này,cô ấy là……vợ chưa cưới của hắn..tjm nó…đau nhói …Sao cô ta lại đến đây nhỉ?cô ấy tìm nó ư???Nó thấy hồi hộp …
“Sao mình phải lo chứ?Mình với hắn có gì đâu?” Nghĩ như thế,nên nó mạnh dạn bước đến gần cô gái.
_Cô tìm tôi?nó hỏi
Stephanie ngước lên nhìn nó:
_Chào chị,chị nói chuyện với em 1 lát được không?
Ivy chần chừ,rồi nó cũng ngồi xuống,đối diện Stephanie.Im lặng…
_Chắc chị cũng biết em rồi nhỉ?
_Cô đã đến đây ăn kem 1 lần!
_Em không nói chuyện đó!_Stephanie mỉm cười_ý của em là chị có biết em là vợ sắp cưới của Henry không?
Ivy thấy khó chịu:
_Sao cô lại hỏi tôi như thế?
_Chị thì không biết rõ về em,nhưng em biết rõ về chị lắm.
_Cô biết gì về tôi?_nó ngạc nhiên
Stephanie nhìn thẳng vào nó:
_Tất cả,chuyện giữa anh ấy và chị!
_Tôi và hắn chẳng có chuyện gì cả !_nó lạnh lùng trả lời!
_Anh ấy yêu chị, phải không?
Tjm nó đập nhanh hơn bình thường,nó đứng dậy
_Cô là vợ sắp cưới của hắn mà cô lại hỏi tôi như thế!Không thấy mắc cười ư ?Xin lỗi,nếu cô gặp tôi chỉ vì hỏi những câu như thế thì tôi rất tiếc,tôi không giúp được gì!
Stephanie nhìn xuống ly nước đang uống dở :
_Chị cũng yêu anh ấy mà!
Ivy mở to mắt nhìn cô bé:
_Cô đang nói cái gì thế?
_Chị nói thiệt đi!_cô bé nhìn Ivy,hai mắt đỏ hoe_chị có yêu anh ấy không?
_Ơ………..!_Ivy quýnh quáng.
_Chị yêu anh ấy, phải không?
_Cô đừng làm mọi việc thêm phức tạp như thế!Tôi không yêu hắn,hắn cũng không còn tình cảm gì với tôi nữa!
_Chị tưởng em ngốc lắm sao?Chỉ cần nhìn thái độ của chị là em biết câu trả lời rồi…!!
_Cô đừng suy diễn..tôi không yêu cậu ta,cậu ta cũng không yêu tôi.Chẳng phải người cậu ta lấy là cô đó sao?
_Chị tưởng anh ấy lấy em vì anh ấy yêu em ư?Không đâu!_Stephanie nói cay đắng_vì anh ấy tội nghiệp em đấy!
Ivy nhìn cô bé tỏ vẻ không hiểu.
_Em bị bệnh tim…và anh ấy….._Stephanie cố gắng giữ giọng bình thường nhưng Ivy vẫn cảm nhận được nỗi nghen ngào trong ấy!
Trước mắt Ivy giờ đây là 1 cô bé tội nghiệp hiền lành,có được tình yêu nhưng lại đang đau khổ vì nó!
_Tôi…._nó nói không nên lời.
_Chị biết là em ghen ti với chị như thế nào không?dù em cố gắng thế nào cũng không thể làm phai mờ hình bóng chị trong trái tim của anh ấy!!!trong khi đó chị lại chối bỏ tình yêu đó!
_Cô không hiểu được đâu!Tôi và hắn…không thể được!Đúng là tôi đã có lúc rung động trước hắn,nhưng bây giờ thì không còn nữa!Đó chỉ là 1 phút thoáng qua thôi!_nó nói dối 1 cách trắng trợn.
_Vậy ah?_Nhìn mặt Stephanie là biết rằng cô bé không tin,nhưng cô vẫn gật đầu_ vậy mà em cứ nghĩ…yêu là phải đấu tranh,đã yêu là không từ bỏ, như em,dù biết anh ấy không yêu,nhưng em vẫn cứ hi vọng,em không bao giờ hối hận vì những gì mình đã làm,dù không có được tình cảm của anh ấy,em vẫn chấp nhận.
_Cô yêu hắn nhiếu đến thế ư?
_Vâng,rất nhiều!_Stephanie đáp_yêu hơn cả bản thân em nữa!
Ivy nhắm mắt:
_Hắn ta may mắn thật
_Chị sắp đi đâu ah?_Stehanie hỏi,cô bé nhìn thấy cái vé mà Ivy nắm từ nãy giờ!
_Ah…oh…tôi về quê chơi!
_Khi nào chị đi?
_Ngày mai!
_Ngày mai….cũng là ngày đính hôn của em!
Tim nó lại nhói lên 1 cái nữa ,sao cứ nhắc đến chuyện đó hoài thế?
_Vậy…chúc cô hạnh phúc và khỏe mạnh!giờ tôi phải đi làm rồi!Chào cô nhé!
_Càm ơn chị!chào chị!_Stephanie vẫn ngồi yên…trong đầu cô bé bây giờ đầy nỗi lo lắng,hoài nghj.như 1 người bị mất phương hướng,không biết đi về đâu,không biết làm gì,chỉ hành động dựa theo bản năng,để mong một hanh phúc với tình yêu của hắn… xa vời …….
Nó quay bước đi nhanh để cô bé khỏi thấy đôi mắt đang chực trào rơi nước của nó!Sao nó muốn yên ổn mà lại không được thế này…Nếu hắn đã quên được nó thì nó sẽ thấy đỡ hơn,đằng này….tại vì tội nghiệp cô bé ấy!Bất giác nó thấy cô bé ấy thật đáng thương …Khi nó chấm dứt với hắn,phải nói đó là cảm giác đau khổ nhất mà nó có thể cảm nhận được!Nhưng….giờ nó nghĩ đến hắn!Chắc là cảm giác của hắn còn đau hơn mình gấp trăm lần…Nó biết nó chẳng làm được gì nữa rồi,bây giờ nó chỉ biết nhìn người mà nó yêu thương đính hôn với người con gái khác ….và cầu chúc 2 người sẽ gặp may mắn .Nếu như đó là số phận,nếu như đó là sự sắp đặt của ông trời .thì ta phải tuân theo thôi…
Ngày mai….
Ngày mai………..
Trời lại tối……………..
Và trời lại sáng………………..