Đọc truyện Bro, Style Của Anh Không Đúng Lắm! – Chương 37: (Nam chính đã hắc hóa) ngươi quả nhiên là người tốt
Tâm tình phức tạp của Quý Sâm Niên được che giấu dưới lớp mặt than, Lý Hàng không nhận ra chút nào, nhưng ma tu lão tổ có trói buộc linh hồn với y có thể cảm nhận được tâm tình phập phồng của Quý Sâm Niên, nhưng ma tu lão tổ đâu thèm để ý tới Quý Sâm Niên, hắn chỉ một lòng một dạ muốn cày độ hảo cảm của Lý Hàng.
Quý Sâm Niên rất nhanh thoát khỏi cảm xúc tiêu cực mãnh liệt, y cau mày, không tiếng động chờ ma tu lão tổ tự giới thiệu.
Quý Sâm Niên đã ở chung với ma tu lão tổ 2 năm, ma tu lão tổ vẫn không hề đề cập tới quá khứ của mình, y phải nắm chắc cơ hội này, nhớ từng chữ ma tu lão tổ giới thiệu, sau đó từ những chữ đó đào ra manh mối có giá trị, từ manh mối này tìm ra nhược điểm của ma tu lão tổ, trả thù hắn!
Ma tu lão tổ chỉ có thể thông qua trói buộc linh hồn cảm nhận được sự biến hóa trong cảm xúc của Quý Sâm Niên, chứ không có cách nhìn được suy nghĩ tối tăm của Quý Sâm Niên. Lúc này ma tu lão tổ đang chuẩn bị câu từ, muốn cho Lý Hàng một bản giới thiệu hoàn mỹ.
Vô luận là Quý Sâm Niên hay ma tu lão tổ, bọn họ đều không nghĩ đến chuyện Lý Hàng từ chối việc ma tu lão tổ tự giới thiệu.
Nhưng mà đứng trước mặt họ, chính là Lý Hàng đã trải qua tai họa fan não tàn ở thời mạt thế. Những chuyện Lý Hàng trải qua ở thế giới trước, có lẽ dùng từ tai họa chưa đủ để hình dung, mà nên dùng từ thiên tai thì đúng hơn. Cho nên, thái độ Lý Hàng đối với fan não tàn cực kỳ nghiêm khắc. Lý Hàng nở nụ cười ha hả, “Tự giới thiệu, có thể chứ, nhưng chỉ có thể nói trong năm chữ. Dám nói thêm một chữ tôi ném ông vào nhà xí!”
Một đống khói đen xông ra từ cài áo trước mặt Lý Hàng, giương nanh múa vuốt, cuốn Lý Hàng cùng Quý Sâm Niên vào trong đó. Trong cảnh đất đá bay mù trời, Quý Sâm Niên nhanh chóng dùng linh lực bảo vệ cơ thể, y thờ ơ với Lý Hàng, Lý Hàng cư nhiên dám vũ nhục ma tu lão tổ như vậy, tuyệt đối sẽ bị giết chết! Nhưng Quý Sâm Niên thực sự quá ngây thơ rồi —–
Lý Hàng thân ở trung tâm gió lốc, chậm rãi nói: “Cho dù ông cọ vạt áo tôi làm nũng, quy tắc tự giới thiệu cũng không thay đổi đâu.”
Mặt Quý Sâm Niên không chút thay đổi: “…”
Cát đá ngoài vòng vây của khí đen bay càng thêm hung mãnh, nhưng cơn gió lốc hung tàn này, trong mắt Quý Sâm Niên không phải là sát chiêu trí mạng nữa, mà giống một tên nhóc cáu kỉnh hơn.
Quý Sâm Niên quan tâm thái độ ma tu lão tổ đối với Lý Hàng, nhưng Lý Hàng lại không để tâm chuyện này, ngữ khí của anh không tốt, nói với ma tu lão tổ: “Ông muốn giết chết bốn người ngoài kia, sau đó đẩy tội lên đầu tôi sao?”
Lý Hàng vừa dứt lời, khói đen đang xoay tròn nhất thời cứng đờ, sau đó mới dần chui lại vào cài áo.
Dòng khí hỗn loạn bình tĩnh trở lại, cảnh tượng bên ngoài là một đống hỗn độn, trên cơ thể bốn người kia có thêm không ít vết thương, tình huống của thanh mai Quý Sâm Niên thảm nhất, trên đùi nàng xuất hiện vết thương, có lẽ đã chạm đến động mạch, máu chảy không ngừng.
“Hu hu hu, ta sai rồi, chỉ là ta nhất thời không khống chế được cảm xúc, mới tạo nên gió lốc.” Ma tu lã tổ cực kỳ ủy khuất nói, “Vừa rồi ta quên mất kiếp trước Lý Hàng đại nhân đã giết hơn trăm vạn người, nhất định ngài rất ghét các giết người không thú vị này, cho nên mới cứu đệ tử ngoại môn kia, ngài hi vọng khi lớn hắn có thể trở thành trái cây mỹ vị, như vậy giết hắn mới có giá trị. May là đại nhân nhắc nhở ta, nếu không ta đã không cẩn thận quấy rối ngài thưởng thức con mồi.”
Lòng sốt sắng cứu người của Lý Hàng bị ma tu lão tổ xuyên tạc thành như vậy, anh cũng không biết nói gì hơn.
Ma tu lão tổ coi sự trầm mặc của Lý Hàng là đồng ý với lời nói của hắn, “Ta cố gắng áp chế cảm xúc như vậy, nên phần tự giới thiệu có thể dùng ba mươi chữ được không…”
Lý Hàng không hề bị lay động, lắc đầu, “Không được.”
Ma tu lão tổ càng thêm ủy khuất, hắn ngưng kết thành bóng đen quỳ rạp xuống đất, ôm lấy đùi Lý Hàng, “QAQ nhưng mà tên ta có sáu chữ, tính cả danh hiệu thì có mười chữ, năm chữ căn bản không hết.”
Thể lực của Lý Hàng tốt, hệ thống Nguyện Vọng lại mở tool hack Trúc Cơ cho anh, nhưng anh thân là người bình thường, cho dù mạnh mẽ thế nào, cũng không cùng một cấp bậc với mảnh linh hồn của ma tu lão tổ ở kỳ Độ Kiếp, đùi Lý Hàng không tài nào thoát khỏi cái ôm của bóng đen ma tu lão tổ, muốn một cước đá bay hắn cũng không thể, vì thế Lý Hàng đành thỏa hiệp. “Vậy giới hạn trong việc giới thiệu tên.”
“Mộc Châu Kỷ Tử Lễ Nhị! Ta tên là Mộc Châu Kỷ Tử Lễ Nhị!” Ma tu lão tổ kích động đến nỗi nhắc lại tên hắn lần thứ ba, “Tên của ta hơi khó đọc, Mộc Châu Kỷ Tử Lễ Nhị, Lý Hàng đại nhân ngài nhớ được không?”
Quý Sâm Niên ở bên cạnh một mực đảm nhiệm việc làm bối cảnh, hít một ngụm khí lạnh. Tên sáu chữ, mà chữ đầu lại là Mộc Châu, y chỉ có thể nghĩ đến một người, y khẽ đọc ra danh hào của ma tu lão tổ, “Ma quân Mộc Châu…”
Ma quân Mộc Châu bị tu sĩ chính đạo liên hợp chém giết, không thể không trốn trong đinh tai, rơi vào bí cảnh tu luyện của tu sĩ cấp thấp, đó là chuyện của bốn trăm năm trước. Nhưng truyền thuyết về hắn vẫn được mọi người truyền tai nhau đến ngày hôm nay, nhóm tu sĩ khi dọa đứa trẻ không ngoan sẽ nói: Nếu không ngoan ngoãn nghe lời, Ma quân Mộc Châu sẽ bắt ngươi đi, hút linh hồn ngươi… Sau đó đứa nhỏ sẽ ngoan ngoãn nghe lời. Cho dù là Quý Sâm Niên đã hắc hóa có ý chí sắt thép, khi biết ma tu lão tổ chính là Ma quân Mộc Châu, cũng dao động trong nháy mắt.
Đừng nói Quý Sâm Niên, ngay cả Lý Hàng cũng dao động.
Đương nhiên, nguyên nhân Lý Hàng dao động không hề giống với Quý Sâm Niên.
Tên Lý Hàng tách ra đọc là Mộc Tử Lý Châu Nhị Kỷ, đổi trình tự, đổi hài âm là ra cái tên cực kỳ khó đọc Mộc Châu Kỷ Tử Lễ Nhị. Lý Hàng lau mồ hôi một phen, nguy hiểm thật, may là lúc nãy giới thiệu tên anh không nói chữ Hàng là Hàng nào, nếu bị hỏi viết như thế nào, anh tuyệt đối sẽ nói chữ Hàng trong tên mình là Hàng Châu!
(Lý Hàng: 李航; Mộc Tử Lý Châu Nhị Kỷ (Mùzi lǐ zhōu èr jǐ): 木子李舟二几; Mộc Châu Kỷ Tử Lễ Nhị (Mùzhōu jǐ zi lǐ”èr): 木舟几子礼二; Hàng Châu: 杭州)
Đối với tên của ma tu lão tổ, Lý Hàng vẫn còn nghi hoặc, anh bắt đầu nhớ lại Song Mộc Tịch viết “Nam chính đã hắc hóa” như thế nào.
Đúng là Song Mộc Tịch có đề cập tới nhân vật ma tu lão tổ có tên 6 chữ trong cái hố “Nam chính đã hắc hóa”, nhưng tên ma tu lão tổ vẫn chưa từng xuất hiện. Lấy kinh nghiệm nhiều năm đọc tiểu thuyết do Song Mộc Tịch viết của Lý Hàng, anh đã được thể nghiệm việc đặt tên phế của Lương Mộng, cô viết nhiều tiểu thuyết như vậy, mỗi lần mở hố mới chuyện khiến cô sầu não nhất chính là đặt tên nhân vật, hơn nữa nếu nhân vật chưa chính thức lên sàn, cô tuyệt đối sẽ không nghiêm túc nghĩ tên cho người nọ.
Nếu Song Mộc Tịch còn chưa nghĩ tên cho ma tu lão tổ, mà ma tu lão tổ lại không có khả năng là kẻ vô danh tiểu tốt, vậy tên của hắn hẳn đã được quy tắc tồn tại tự động bổ toàn. Có tác giả đại nhân đặt tên phế, vậy cũng có quy tắc tồn tại đặt tên phế tương ứng, ma tu lão tổ là một trong số các boss, là đại nhân vật khiến kẻ khác vừa nghe tên đã sợ mất mật, cái tên sáu chữ khó đọc của hắn, bị quy tắc tồn tại theo bản năng bổ sung thành tên Lý Hàng.
Không khó nhìn ra, quy tắc tồn tại kiêng kị Lý Hàng như thế nào. Lý Hàng đối với phát hiện này không vui vẻ một chút nào, anh còn đang buồn bực, Quý Sâm Niên cùng ma tu lão tổ đã bắt đầu cảnh giác, nhìn về phía sau Lý Hàng. Quý Sâm Niên quát: “Có người đến đây!”
Mặc dù Lý Hàng có tool hack Trúc Cơ, nhưng ngay cả chuyện phóng thần thức ra bên ngoài anh cũng không hiểu, anh không nghe thấy động tĩnh có người đến. Anh nhăn mày, “Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây đi. Đi hướng nào, nhanh dẫn đường!”
Ma tu lão tổ cùng Quý Sâm Niên đều đồng ý với quyết định của Lý Hàng, khi rời đi, Quý Sâm Niên quay đầu liếc qua, thanh mai của y đang hôn mê ngã vào trong vũng máu, chỉ cần y đến dó, nhẹ nhàng vung huyền thiết kiếm lên, là có thể chấm dứt cái mạng của ả… Quý Sâm Niên gần như đã quên mất y quyết định để lại cho thanh mai một mạng, sát ý sôi trào trong lồng ngực y, gần như không khống chế được bước chân của mình muốn tiến lên chém ả.
Lý Hàng túm lấy tay Quý Sâm Niên, dẫn y chạy về hướng ma tu lão tổ chỉ. “Yên tâm, người của Hạo Nhiên kiếm tông đã đến, thanh mai của cậu sẽ không có việc gì. Chúng ta không thể trì hoãn thời gian đi chữa thương cho thanh mai của cậu.”
Quý Sâm Niên không phản kháng động tác của Lý Hàng, mặc cho anh dẫn mình chạy về phía trước, y quay đầu lại, liếc qua thanh mai đang thảm hại, lại nhìn đệ tử của Hạo Nhiên kiếm tông đang chật vật nằm trên bùn đất.
Ma tu lão tổ vẫn nói kiếp trước Lý Hàng giết trăm vạn người, mới có được đôi mắt hung thần, chính là người hung ác đến cực điểm. Nhưng Quý Sâm Niên không nghĩ như vậy, dựa trên những chuyện vừa rồi, Lý Hàng không chỉ tốt bụng giúp tai y cầm máu, còn ba lần bốn lượt cứu sống đệ tử Hạo Nhiên kiếm tông đối xử độc ác với anh, Lý Hàng giống y trước kia, thiện lương quá mức.
Chạy rồi chạy, Quý Sâm Niên nhìn người chạy trước y, y nắm ngược cổ tay Lý Hàng, dùng linh khí dẫn Lý Hàng chạy theo—-
Nếu có một ngày, Lý Hàng giống y, bị toàn bộ thế giới phản bội, liệu anh có rơi vào địa ngục như y không?
Quý Sâm Niên tưởng tượng cảnh mình đứng dưới vực sâu địa ngục, nhìn bóng dáng đã rơi xuống dưới nhưng vẫn không chịu từ bỏ, nỗ lực leo lên trên của Lý Hàng, liền muốn nắm tay anh, mở ra, kéo xuống dưới.
“Ôi!” Lý Hàng đột nhiên hô thành tiếng, vấp phải rễ cây nhô lên, cả người ngã nhào về phía trước.
Bàn tay cầm cổ tay Lý Hàng của Quý Sâm Niên chợt nhẹ, y quay đầu nhìn, lại không thấy bóng dáng Lý Hàng ngã xuống.
Trong lòng Quý Sâm Niên hốt hoảng, trong nháy mắt buông tay lúc nãy, y có cảm giác, trói buộc linh hồn giữa mình và ma tu lão tổ đã bị cắt đứt. Quý Sâm Niên lo sợ không yên, y hận ma tu lão tổ, song lại không thể rời khỏi ma tu lão tổ, bởi sự ràng buộc giữa y vào ma tu lão tổ là thứ chân thật nhất, ma tu lão tổ sẽ không lừa y.
Chẳng lẽ tất cả đều là Lý Hàng diễn kịch?
Mục đích của anh là cướp lấy đinh tai có ma tu lão tổ trong đó?!
Quý Sâm Niên nhịn không được bắt đầu miên man suy nghĩ, y vận chuyển linh lực đến cực hạn, khuếch trương thần thức ra ngoài, tìm từng tấc đất, muốn tìm ra Lý Hàng cùng ma tu lão tổ, nhưng ở chỗ xa nhất mà thần thức y có thể vươn tới cũng không thể tìm thấy Lý Hàng cùng ma tu lão tổ. Từng làn khói đen tỏa ra từ người Quý Sâm Niên, cặp mắt thâm thúy của y bắt đầu nhiễm huyết quang, ma văn hiện lên khuôn mặt lạnh băng của y. Quý Sâm Niên quỳ một gối, nghiến răng nghiến lợi nỉ non, “Lý Hàng…”
“Tôi ở đây.” Bên chân Quý Sâm Niên đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng hư vô, đầu Lý Hàng nhô lên từ trong đó.
Quý Sâm Niên dùng đôi mắt đỏ như thỏ nhìn Lý Hàng, thanh âm khàn khàn, “Ngươi như thế nào…”
Trên người Lý Hàng dính đầy bùn, trên đỉnh đầu còn có vài mảnh lá cây, “Theo lời Mộc Châu thì là, bí cảnh Tiểu Thập Hoang kiêng kị sự tồn tại của tôi, trùng hợp chúng ta chạy đến chỗ kết giới của bí cảnh tương đối yếu, Tiểu Thập Hoang liền vội vã đá tôi ra ngoài. Tôi không có khái niệm với kết giới, liền tốn một chút thời gian nhờ Mộc Châu phá vỡ kết giới tới tìm cậu.”
Mặt Lý Hàng không chút thay đổi nhìn ma tu lão tổ, anh vươn tay với Quý Sâm Niên, “Chúng ta nhanh rời khỏi đây đi, nếu không kẻ địch sẽ đuổi kịp mất.”
Quý Sâm Niên nhìn bàn tay bẩn thỉu của Lý Hàng, trong móng tay còn dính chút bùn đất, lúc nãy khi Lý Hàng cầm tay y, y để ý móng tay Lý Hàng cực kỳ sạch sẽ. Bùn đất trong móng tay này, hẳn là khi tìm hắn Lý Hàng dùng tay bới đất nên mới bị dính vào. Mày Quý Sâm Niên giãn ra, ma văn trên mặt dần rút đi, hắc khí quanh thân cũng dần ổn định, y vươn tay, cầm tay Lý Hàng —–
Ngươi quả nhiên là người tốt.
Lý Hàng vừa nhận xét Quý Sâm Niên như thế, hiện tại được y trả lại nguyên văn cho Lý Hàng.
Nhưng ở cuối, Quý Sâm Niên nói thêm một câu: Nhưng, người tốt không thể sinh tồn được trong thế giới tu chân tàn khốc này.