Bạn đang đọc Boss! Em muốn tăng lương!: Chương 8: Chạy trốn
Hế Lô!!! Ta trở lại rồi đây. Mấy nàng có nhớ ta không a~~… Chắc là không nhỉ *cười cười*. Mà nếu ai nhớ thì vote với cmt cho ta đi!!! Đọc truyện vui vể nhé! Cuối chương ta sẽ triệu hồi đại tỷ với chị Tiểu Mao trả lời câu hỏi của 2 readers thân êu nha!!! Enjoy
~————————-
-Boss! Tiền sửa xe có thể trả góp không ạ?
– Ha…. Cô có vẻ vui tính nhỉ. Đây có phải là ái nới buôn bán nhà đất đâu mà cô đòi trả góp – Hắn lạnh lùng cười rồi nói
Nó nghe giọng điệu của hắn thì im bặt, cúi đầu, dán mắt vào cái điện thoại đọc tiểu thuyết ngôn tình. Nhưng nào đọc được chữ nào, đầu óc nó cứ rối loạn hết cả lên vì nghĩ đến cái tiền mà mình sắp phải chi ra cho cái xe khốn nạn của hắn. Cũng tại nó hôm qua uống nhiều rượu quá, cuối cùng không kìm chế được bản thân mà quơ tay múa chân loạn xạ, lúc nhắm mặt vào ngủ thì cơ thể đã chuyển thanh chế độ trạng thái lỏng nghĩa là toàn thân sẽ nặng trĩu mà có muốn bê nó đi đâu cũng không được. Chính vì thế mà cái chân nó đã đặt vào chân ga mà không có cách nào mà nhấc lên được….
Nghĩ ngợi được một lúc cũng chính là lúc mà tỷ tỷ về không quên mang theo một câu nói quen thuộc:
– Tiểu Mao à! Tối nay chị đi Bar tiếp, em có muôn đi cùng nữa không?
– Tỷ tỷ à, em đã làm mất mấy nghìn tệ sau vụ hôm qua đó…. buông tha em lần cuối đi ạ – Nó đau khổ nói
– Vậy à… Chán nhỉ…. Vậy tối nay ở đây vui vẻ ha! Chị đi đây, em chào Boss – Vừa nói được vế đầu giọng buồn buồn thì ngay vế sau chị ấy đã mang một âm vực hoàn toàn khác là vô cùng vui vẻ, lại còn quay lại vẫy vẫy tay với hắn ra vẻ thân thiết nhau lắm. (Rie: Ta cảm thấy cách Boss huấn luyện nhân viên cũng thành ra phũ nhỉ? )
Quay về phía của nghe thấy tỷ tỷ ấy đóng cửa cái Rầm mà nó nghe như tiếng lòng nó vỡ vụn ra thành từng mảnh nhỏ rồi đâm vào dạ dày nó vậy… Lại quay sang phía bên giường bên kia không thấy bóng người, nhìn về phía cuối giương thấy hắn bắt đầu cởi cái áo vest đen ra một cách mờ ám. Chất đen trong đầu nó bắt đầu hoạt động… Những đoạn phim H mà nó đã xem dần tái hiện lại cái cảnh…… như một thước phim quay chậm làm nó rùng mình, mặt bất giác đỏ lựng lên
– Cô bị ốm à? – Hắn hỏi, rồi tiến gần hơn về phía nó
Đầu óc nó thật sự là đang đen như cái đít nồi, không thể biết rằng nó đang nghĩ đến cái gì! Nó lắp bắp trả lời – ” E- em không sao ạ
– Không sao mà mặt lại đỏ như thế kia hả! – Hắn tiến gần rồi…………đặt tay lên đầu nó kiểm tra. Lúc phát hiện ra nó thật sự không làm sao mới quay lưng bỏ đi ( Rie: đấy đấy… lại phũ kìa!; Boss: Có liên quan đến kinh tế nhà mi không)
Nó ngồi chết trân trên giường nhìn cái bóng cao cao kia ngồi đọc sách mà đầu óc quay cuồng.
“Không thể để như thế này nữa!!! Cái tình trạng này mà còn diễn ra thì chắc mình bị hắn quyến rũ mất… Được rồi! Đêm nay, mình sẽ bỏ trốn về Bắc Kinh” – Nó gào thét điên cuồng trong lòng rồi quyết định
———————
Đêm hôm ấy, theo dự tính, lúc 10h đêm nó lén lén lút lút như con ăn trộm ra khỏi khách sạn bắt taxi ra ga tàu về thành phố.
Ông tài xế bị vẻ mặt nửa hốt hoảng, vừa có phần vui mừng lại đan xen chút thúc giục của nó làm cho hết hồn, ngay lập tức rồ ga lao thẳng ra ga tàu.
Vào khoang tàu, nó lập tức nằm lăn ra cái giường nhỏ nhỏ. Cái giường này không được êm như nó tưởng, hay nói một cách chính xác hơn là nó cứng như một hòn đá được phủ một cái bao bằng da…
Số nó thật la khổ mà!!!! Haizzz!
Đang yên đang lành ngủ ngon thì đột nhiên chuông điện thoại nó reo. Là hắn….
Liếc nhìn cái đồng hồ trên tay, Ôi ba má ơi!!! 12 giờ đêm này – Nó than thầm
Cầm cái điện thoại đang rung lắc dữ dội, nó quyết tâm sẽ nhấc máy nghe, mấy lần liền định gạt nút nghe mà tay nó cứ run run như làm cái gì phức tạp lắm…. Chần chừ một lúc thì điện thoại nó đã tắt ngúm, rồi không lâu sau lại một cuộc gọi nữa….
– Cái lão này ăn phải cái gì không bình thường hay sao mà 12 giờ đêm lại gọi điện… Đúng là thần kinh – Nó lẩm bẩm chửi rủa – Được rồi để tôi nghe máy xem ông nói cái gì
– Alo! – Nó nói giọng hầm hầm như muốn giết người
– Cô đang ở đâu? – Đầu day bên kia vang lên tiếng lạnh lùng làm cái huệ khí rừng rực ban nãy của nó tan biến hết
– Em….em đang – Thôi xong, trả lời thế nào bây giờ – Nhưng mà đến giờ thì tỷ tỷ còn chưa gọi điện cho nó hỏi han mà thay vào đó là lão già chết dẫm kia thì :có lẽ nào… có lẽ nào hắn ta thích mình không? (Rie: Ảo tưởng vừa thôi mẹ =.=!)
– Thôi! Đang đêm hôm cô bỏ về là thế nào đây! Tính sao! – Nó còn chưa nghĩ xong, đầu dây bên kia đã có tiếng người vang lên, âm thanh lạnh lẽo mang hàm ý muốn giết người của hắn
– Ơ! dạ dạ……
– Cô bỏ về vậy còn tiền sửa xe thì làm sao đây hả!
– Ờ thì… – Sắc mặt nó đen lại, gào thét trong lòng: Có tý tiền cỏn con mà lão ấy đòi như đòi cả chục tỷ vậy!!! Đêm hôm khuya khoắt gọi điện tưởng hỏi thăm gì hóa ra là đòi nợ sao!!! Lão già chết tiệt!! A… A….A
Tút…. tút…. tút….. – Nó bực mình, ngắt máy rồi thở hồng hộc
Ngay sau đó, một tin nhắn được truyền đến:
Ngày mai cô sẽ biết thế nào là hậu quả…
Hậu quả gì chứ!! Bà đây không quan tâm…. Chuyện mai thì để mai tính sau – Nó hứ một tiếng dài, lầm bầm vẻ khó chịu rồi lại nằm xuống tiếp tục ngủ!!!
—————————— End Chương——————–
Ta thực là cảm thấy có lỗi khi mà đăng chap vừa muộn vừa nhảm lại vừa chán này!!! Ta nói thế này có thể các nàng không tin nhưng mà tất cả là tại cái máy tính khốn nạn này đấy! ta viết xong từ hôm thứ 7 rồi, định đăng rồi mà máy nó lại treo rồi sập nguồn…. Lúc sau mở lên thấy nó đã bị mất hết dữ liệu vậy nên ta lại phải ngồi cầy lại từ đầu! Thấy mà chán hà… Haizz!!!
Mà ta nói này…. Mấy cái IQ ở chương đầu ấy…. mọi người đừng soi xét nó nữa hộ ta được không…. Cái đó chỉ là để cho vui thôi mà… mấy bạn ấy làm gì mà căng vậy!!! Ta chấp nhận là nó hư cấu nhưng làm ơn đừng bỏ truyện của ta nha! Có bạn nói: Đọc GTNV mà hết muốn đọc truyện luôn ta thấy buồn lắm đó…. Nói gì thì nói đừng bỏ truyện của ta nha! Ta biết có thể truyện ta không hay nhưng mà nó cũng là toàn bộ chất xám của ta đó…. Ta nhần mạnh lại là Cái IQ chỉ là 1 phần nhỏ thôi nó không liên quan nha!!!
Bây giờ gạt truyện ấy sang 1 bên điiii:
PHỎNG VẤN NÀO!
Rie: Có 2 bạn độc giả đã gửi câu hỏi đến hia chị là Tiểu Mao và Đại tỷ Thu Nhi nà!!! Trước hết là cảm ơn mấy nàng nghen!
Câu 1 của nàng haphuong2904: Thế nào mà tỷ có thể nhớ được lắm kiến thức về trà như vậy ạ!!! Trí nhớ siêu phàm v~
Đại tỷ: Ố hố hố! Cảm ơn em nha! Hôm nay được xuất hiện ở đây thật là vinh hạnh quá nha! COn xin cảm ơn bố mẹ đã sinh ra con cảm ơn tất cả……
Rie: *toát mồ hôi* đề nghi tỷ vào thẳng vấn đề chính nha
Đại tỷ: à ờm *ho* Là bởi vì nhà tỷ đã có truyền thống về trà từ rất lâu rồi…. Là do cố ta truyền lại cho cụ ta, cụ ta lại truyền lại cho ông ta, ông ta lại truyền cho bác cả ta, bác cả ta lại truyền lại cho bác hai ta……
Rie: *vã mồ hôi lần 2* Thôi nói chung là có từ rất lâu rồi nê bây giờ mới nhớ đúng không?
Đại tỷ: À… ừ!!! Cái này thì đúng, nhưng mà để yên ta nói nốt!!! Bác hai ta lại truyền cho bác ba, bác ba lại truyền cho…..
Rie: Chuyển cảnh đề nghị chuyển cảnh mauuu!!!!
—— sau 1 tiếng 20 phút———
Rie: *lau mồ hôi* Được rồi! Câu thứ 2 là của nàng *lật giấy liên hồi* ờm ờm…. nàng ấy đã đổi tên nên ta không thể gọi nàng ấy vào đây! Cho ta xin lỗi nhé
Câu thứ 2 cho Tiểu Mao: Sao có lúc đầu óc chị đen tối thế ạ?
Tiểu Mao: À thì là mà do là….
Tiểu Mĩ : *từ đằng sau trồi lên giành mic* Câu này để ta trả lời hộ cho * đạp văng Tiểu Mao* Là do đầu óc nó quá ngu nên khi muốn nhớ lại một cái gì đó vắt hết chất xám ra rồi là đến chất màu đen….. Đầu nó được chia làm 2 loại: Một loại là màu đen, loại còn lại là màu xám mà riêng chất màu đen đã chiếm hơn 80% rồi nên khi nó vắt hết chất xám ra rồi thì đến màu đen thôi…. Từ đó có thể kết luận đầu óc nó đen tối tới mức nào ha *cười*
Rie: *chấm mồ hôi* Chị biết nhiều hơn cả em nữa
Tiểu Mĩ: Chuyện!!! Chị mà * hất tóc*
Rie: rồi rồi vậy là xong rồi đó!!! Mấy nàng lại tiếp tục vote và cmt cho ta nghen…. Giật tem lấy chương sau nào!!!