Đọc truyện Boss Đen Tối Đừng Chạy – Chương 59
Cốp!
Chưa nói xong, một tiếng động do va chạm đã vang lên. Sân khấu đang ồn ào bỗng trở lên tĩnh lặng. Dự Thần sờ gương mặt bị ném đau, nhìn lên trên, là… một chiếc giày cao gót?
“Sai lầm!!!” Thỏ trắng nhảy một chân thiếu mất chiếc giày, hít thở thật sâu rồi mới nhẹ nhàng nói vào chiếc micro, “Không phải ai cũng hám tiền như anh nghĩ, bạn gái anh không phải đại diện cho mọi cô gái. Phụ nữ bây giờ yêu cầu đối phương có xe có nhà, ngoài lòng hư vinh ra, nhiều hơn nữa là gì, anh có biết không? Có hiểu không?”
“Anh không hiểu, nên bạn gái anh mới bỏ đi, chạy theo người đàn ông khác. Giờ tôi nói cho anh biết, phụ nữ sở dĩ hy vọng người ra có tiền, là vì chúng tôi không có cảm giác an toàn. Đàn ông không đáng tin thì chỉ nên tin vào tiền thôi, đàn ông chưa biết chừng sẽ phản bội, nhưng chí ít tiền sẽ không phản bội chúng tồi, nên phụ nừ mới chọn tiền mà không chọn đàn ông”.
Ngừng lại một chút rồi Nặc Nặc nói tiếp, “Tạo ra cục diện thế nào, không thể trách đàn ông lăng nhăng, nhưng phần lớn trách nhiệm chẳng phải là ở các anh hay sao? Nếu giống nhau là chuyện cả đời, không ai nghĩ sẽ phản bội, ly hôn, cho dù nghèo mấy chúng tôi cũng nguyện gả. Phụ nữ , thực ra không yêu tiền như các anh tưởng, chúng tôi chỉ mong tìm nơi nương tựa, chỉ mong chồng mình có năng lực, chứ không phải loại chỉ biết than thân trách phận như anh. Tôi dám chắc là bạn gái anh rời bỏ anh, nghèo chỉ là nguyên nhân rất nhỏ, mà nguyên nhân sâu xa hơn chính là cô ấy không chịu nổi loại người như anh. Chính anh còn không tin bản thân mình, chỉ biết trách móc kẻ khác, chỉ biết mắng mỏ xã hội, chứ không cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình, đừng nói là một cô bạn gái, có mười cô bạn đi nữa cũng chạy mất dép hết!”
Nói xong, thỏ trắng hít một hơi thật sâu, kết thúc bài diễn văn dài, bỏ lại Dư Thân đứng sững. Sân khấu nãy giờ im lặng, nửa giây sau đã vang lên tiếng vỗ tay như sấm rền.
Dưới sân khấu, Tố Tố và tiểu trợ lý há mồm trợn mắt, tiểu trợ lý đờ người ra một lúc mới đẩy giọng kính lắp bắp, “Chị Tố Tố, bạn chị đúng là… không nói thì thôi, nói thì kinh khủng thật!”
Mạng CD: “Trường quay xem mắt biến thành chiến trường, nữ khách mời đấu khẩu với nam oán thiên”.
Mạng Chân Ái: “Cô nàng bình dân giải thích tình yêu chân chính, đài truyền hình bị nghi ngờ đang cố tình tạo scandal”.
Đài truyền hình SC: “Hiệu ứng Ngôn Nhược khiến người ta suy ngẫm sâu sắc”.
Giáo sư Trình: “Hiệu ứng “Ngôn Nhược” cho dù là có sự chuẩn bị trước hay không, thì ngôn luận rất đáng để cho chúng ta tán thưởng. Hôn nhân giờ đây càng lúc càng bị vật chất hóa, mà lập luận của Ngôn Nhược đã đánh trúng chỗ đau nhất của nam nữ thời nay. Trong thời buổi đấu tranh áp lực như hiện nay, đàn ông thực sự nên bớt than thân trách phận, mà hãy suy nghĩ sâu xa và trưởng thành hơn”.
Kênh CCTV-5: “Nghe nói, cô Ngôn Nhược sẽ lại tiếp
tục tham gia tiết mục xem mắt “Phi ai vật nhiễu” vào mộtngày gần đây, và có không ít công tử nhà giàu đã tỏ ý sẽ tham gia, một tổng giám đốc tập đoàn nào đó đã nói – cưới phụ nữ phải cưới người thẳng thắn ngây thơ như Ngôn Nhược.
Đối mặt với những lời đồn đại, nhiều chuyện như thế, Nặc Nặc muốn khóc mà không khóc nổi, vô cùng hối hận.
Đúng là mọi thứ đã được sắp đặt.
Lẽ ra lúc đầu mình không nên mềm lòng mà tham gia tiết mục; càng không nên bồng bột mà ra mặt. Bây giờ… hoàn toàn… hoàn toàn…
Thỏ trắng vừa đập đầu vào bàn vừa kêu réo, “Bây giờ phải làm sao đây?”
Từ sau khi tham gia tiếp mục xem mắt, cũng đúng là… phiền phức quá:
Sau khi tiết mục quay xong, thỏ trắng tập tễnh nhảy xuống sân khấu, tưởng đã xong chuyện, Tố Tố lại kéo tay cô vẻ nghiêm túc, nghiến răng, “Nặc Nặc, cậu không thể đi!”
Thì ra đúng là đài truyền hình bày ra thật. Tố Tố sắp nghỉ dưỡng thai nên muôn giao lại một công việc thật đẹp cho Boss để thảnh thơi ở nhà. Đẻ nâng cao hiệu suất xem truyền hình, Tố Tố đã bỏ ra rất nhiều sức lực để vạch ra kế hoạch:
Tìm một diễn viên làm anh chàng than thân trách phận, đại náo ở trường quay tiết mục xem mắt một phen, đau khổ kể về chuyện bạn gái mình chạy theo đại gia, và khi anh ta mắng chửi trời đất, cô bạn gái xinh đẹp ấy sẽ rưng rưng nước mắt lên sân khấu, kể lại nỗi khổ tâm và khó xử của mình, từ đó sẽ dẫn đến các vấn đề nóng hổi cho mọi người thảo luận như gái hám tiền, kẻ thứ ba, cha mẹ vợ, nhà mới cho hồn nhân v.v…
Tố Tố chìa tay ra, “Nữ chính chính là người cùng tắt đèn với cậu; bọn tớ định để Dư Thần mắng một lúc nữa, thì cô ta sẽ không chịu nổi mà lao ra tát một cái để thức tỉnh anh ta, giống như cậu nói, lúc ấy cô ta sẽ nước mắt rưng rưng hỏi anh ta: “Anh chỉ biết tôi đi theo người đàn ông khác, anh có từng nghĩ là mình có vấn đề hay không? Nếu tôi yêu tiền thật, thì lúc đầu ở đại học sao tôi lại chọn anh, trong khi tôi có biết bao chàng trai nhà giàu khác theo đuổi, có phải anh không biết đâu…”
Ngừng lại, tiểu trợ lý sau lưng Tố Tố thở dài ra vẻ luyến tiếc, “Nhưng tiếc là nữ chính chưa kịp ra mặt thì Nặc Nặc đã cướp vai rồi, chúng tôi cứ tưởng sẽ bị pha hỏng”. Nói xong, tiểu trợ lý mắt phát sáng, nắm tay Nặc Nặc xúc động, “Woa! Không ngờ chị lợi hại như thế, nói rất thẳng thắn, lúc nãy những lời chị nói hay gấp trăm ngàn lần những lời thoại được sắp xếp cho nữ chính, chị có thấy anh chàng diễn viên kia không? Sắp diễn giả thành thật, rơi nước mắt luôn đó!”
Nặc Nặc: … …. =.=
Thỏ trắng toát mồ hoi, ai oán kêu lên, “Sao chuyện quan trọng thế mà không báo cho toi biết sớm?”
Tố Tố: “Lúc đó gấp quá không kịp nói cho cậu biết, huống hồ tớ đã dặn đi dặn lại là cậu chỉ việc đứng bất động là ok rồi mà? Ai ngờ cậu bị kích động đến nỗi ném cả giày cao gót chứ”.
Tiều trợ lý bóp cằm nghĩ ngợi, “Hay chúng ta làm cuộc phỏng vấn, tên là… “Giày cao gót pha lê”? Đúng đúng, thế đi, tức là ai mà được giày cao gót của Nặc Nặc, à không, của Ngồn Nhược ném trúng, thì người đó sẽ được vinh hạnh làm bạch mã hoàng tử của Ngôn Nhược tiểu thư, ha ha!”
Tố Tố gật gù, “Còn phải bỏ ra chút công sức với sự độc mồm và tính thẳng thắn của Ngôn Nhược nữa”.
Hai người tự biên tự diễn, hoàn toàn phớt lờ Nặc Nặc. Khó khăn lắm mới chen vào được một lúc, thỏ trắng hét lên: “Cái gì? Giày cao gót pha lên? Đó là ý gì?” Chẳng là nói diễn xong tiết mục này là được hay sao?
Tố Tố và tiểu trơ lý nhìn nhau rồi ho, đáp: “Nặc Nặc à, khó khăn lăm tớ mới nghĩ ra vấn đề đáng được tranh luận như vậy, nếu diễn một nửa rồi bỏ thì tiếc quá, hơn nữa vai chính bị cậu cướp mất rồi…”
Tố Tố nói nửa câu, nhìn thỏ trắng vẻ đáng thương, Nặc Nặc toát mồ hồi lạnh, lắp bắp, “Tức là, tớ phải chịu trách nhiệm hết, tiếp tục diễn?”
Tố Tố cười tươi như hoa, “Nặc Nặc thông minh quá, ha ha ha… Với tình cảm bấy lâu của chúng ta, việc này không thành vấn đề chứ nhỉ? Đúng không? Đúng không???”
Nặc Nặc: {{{(>_