Đọc truyện Boss Đen Tối Đừng Chạy – Chương 58
Tiêu sư đệ, vẫn luôn chờ thỏ trắng của mình
Trên sân khấu “Phi ai vật nhiễu”, Nặc Nặc mặt cười mà lòng đau khổ đứng trên vị trí khách mời, căng thẳng nhìn vào ống kính máy quay, mỗi lần ống kính lia qua cô, Nặc Nặc đều nhắm mắt tự lừa mình lừa người, “Không nhìn thấy tôi, không nhìn thấy tôi…”
Vì cô nàng Tố Tố và tiểu trợ lý ra sức dụ dỗ, vừa giở chiêu ngất xỉu lại vừa up hiếp “nể tình cục cưng trong bụng tớ”, cuối cùng thỏ trắng nhập lời tham gia vào tiết mục xem mắt “Phi ai vật nhiễu”. Lúc đầu Tố Tố đề nghị Nặc Nặc làm nữ khách mời tham gia tiết mục này, cô đã chống cự quyếtliệt.
Nếu cô còn độc thân thì giúp bạn thân cũng chẳng ngại gì, dù sao cũng gấp như cứu hỏa, mà chẳng qua là diễn thôi. Nhưng, “nhưng” rất quan trọng, đó là cô sắp kết hôn rồi, là gái sắp có chồng, nếu để Tiêu Đại boss nhìn thấy mình tham gia tiết mục xem mắt…
A di đà Phật, thỏ trắng không dám nghĩ tiếp. Nhưng thấy Tố Tố nước mắt lưng tròng, cứ thề thốt rằng tiết mục của mình hiệu suất người xem thấp, siêu thấp, ngoài những bà cồ buồn chán ra, thì thiên tài IT như Tiêu Đại boss không bao giờ để mắt đến, hơn nữa stylist của đài truyền hình họ là nhà ảo thuật, chắc chắn sẽ trang điểm cho Nặc Nặc không giống người cũng chả giống quỷ… hừm… Không đúng, mà hoàn toàn có thể hóa trang cho Nặc Nặc đến nỗi mẹ cô cũng không nhận ra.
Bất lực quá, nên Nặc Nặc đành chấp nhận. Hiệu quả sau khi trang điểm quả là khá tốt, đôi mắt đã to lên hơn 1/3, tóc mái đều được kẹp gọn lại, đội tóc giả màu nâu hạt dẻ vào, mặc chiếc váy đen trễ ngực, đến Nặc Nặc cũng không nhận ra mình.
Tố Tố rất đắc ý, lại tự đặt tên giả cho Nặc Nặc là Ngôn Nhược. Thỏ trắng bó tay, khi tiết mục trực tiếp phát sống chỉ cầu mong cho két thúc nhanh nhanh, dù sao cô cũng nghe theo lời dặn của Tố Tố: Cho dù vị khách mời nam nào lên sân khấu, bỏ không tắt đèn đầu tiên, không nói gì cũng không làm gì, MC và người quay phim lên tiếng hỏi, cô chỉ xem như người qua người, đơn giản thế thôi.
“Cái cậu này, đang làm loạn à?”
“Đúng thế, nghe giọng điệu của cậu, rốt cuộc muốn tìm người thế nào?” Thỏ thắng đang xuất thần thì nghe nhóm các bà mẹ bùng nổ.
Thì ra tiết mục “Phi ai vật nhiễu” ngoài việc mách nước kinh nghiệm xem mắt, để khách mời nam qua từng vòng, trải qua một loạt thử thách như tự giới thiệu, chụp ảnh, đối đáp v.v… lại mời mười hai nữ khách mời chon lựa xem có nên tắt ngọn đèn đỏ trước mặt hay không, thì phía chế tác để tăng kích thích, đã tạo nên “đội các bà mẹ”, để giúp các cô gái với tư cách là những người giàu kinh nghiệm.
Tình huống hiện nay là, nam khách mời tên Dư Thần đã qua tất cả các cửa, ngoài Nặc Nặc và một nữ khách mời hơi lớn tuồi khác thì trên sân khấu đã có mười ngọn đèn sáng lên cho anh ta. Đối với một tiết mục như “Phi ai vậtnhiễu” thì đúng là sử vô tiền lệ.
Thông thường sau khi trải qua các vòng, nếu có khoảng bốn đèn sáng trở lên đã là khá lắm rồi, bây giờ lại có mười ngọn cùng sáng, hẳn nhiên là kỳ tích trong kỳ tích. Thỏ trắng nhìn trời nhớ lại người đàn ồng ấy lúc nãy đã tự giới thiệu: hai mươi sáu tuổi, thạc sĩ nước ngoài, hiện tại kế thừa sự nghiệp cha, tồng giám đốc hệ thống siêu thị lớn XX. Anh ta lịch sự, tướng mạo đẹp đẽ, thảo nào các cô gái không nỡ tắt đèn. >0
Nhưng đến bước cuối cùng, khi sắp sửa bước vào vòng nam khách mời chọn ngược lại nữ khách mời thì Dư Thần đột ngột phất áo, cười ha hả, “Không cần chọn nữa, lão đây chẳng thấy ai được cả, cái bọn con Gái Hám Tiền!”
Dứt lời, sân khấu trên dưới đều đại loạn. Người chỉ trích, kẻ trách mắng, hung hãn nhất vẫn là đội các bà mẹ, còn các nữ khách mời vì truyền hình trực tiếp nên vẫn có gượng cười để giữ hình tượng thục nữ.
Một bà mẹ nào đó vẫn lảm nhảm không thôi, “Cái gì mà
lão đây chứ, người ta là gái hám tiền hồi nào, cái cậu này thật là….”
Dư Thần nhướn mày cười ngặt nghẽo, “Không phải thế à? Các cô nàng bây giờ có ai mà không tìm chồng vì tiền hoặc vì quyền đâu? Mới thấy tôi đẹp trai, lại có ông bố giàu có thì chả mong đến ăn tươi nuốt sống tôi ấy chứ, ha ha ha!”
“Tôi không ngại nói thật cho các người biết, tôi lừa các người đấy! Bố mẹ tôi là thường dân, bây giờ còn đang ủ rũ trong nhà lo cơm áo gạo tiền đây!”
“Các người là đồ hám tiền, giả tạo, ích kỷ, mặt dày… cũng giống con bạn gái hèn hạ trước kia của tôi! Đã chạy theo bọn đàn ông giàu có!”
Đội trưởng đội các bà mẹ không chịu được nữa, đứng dậy định nói gì đó thì bị Dư Thần cắt ngang, “Bà khỏi chỉ. Chỉ cái gì? Đáng ghét nhất là các bà đấy. Tại sao bây giờ giá nhà cao? Đều do các bà chết tiệt! Cha mẹ vợ! Gả con gái, các người muốn gả cho nhà thì có, không do các người thì làm sao bao nhiêu người là nồ lệ của nhà cửa được? Làm sao có nhiều người sống buồn bã không vui vẻ như thế chứ? Làm sao có…”