Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn

Chương 8


Bạn đang đọc Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn – Chương 8

-Anh ..có biết cảm giác nhớ 1 người không?
Một lúc lâu sau, Phong mới đáp lịa, giọng nói hắn nhỏ đến nỗi như đang tự nói ột mình mình nghe:
-Đã từng.Nhưng tôi đã giết chết cảm giác đó rồi.
Chiếc xe thể thao dừng lại trước 1 nhà kho lớn ở ngào trung tâm thành phố.Cô xuống xe cùng lúc với hắn.
-Đi vào trong đó.
Hắn ra lệnh cho cô.
Cô theo chân hắn bước vào trong nhà kho.Cánh cửa đc mở ra, một không khí hết sức ồn ào dội vào cô. Mọi người đang vây xung quanh võ đài., phía trên võ đài là 2 võ sĩ đang giao đấu.Nhưng điểm khác biệt so với những trận đấu quyền anh đc phát sóng trên Tivi đó là cả 2 người võ sĩ đều không dùng một vật dụng bảo hộ nào.Một nhóm người khác thì đang túm tụm lại 1 góc đặt số tiền cược của mình.Và giờ cô mới nhận ra rằng đây chính là nơi tổ chức các cuộc đấu quyền anh phi pháp.Hắn tại sao lại đưa cô đến chỗ này.Hắn có âm mưu gì ở đây.Thật khó hiểu được điều hắn làm.Cô chú tâm quan sát mọi thứ xung quanh mình mà không cảm nhận được người đi cùng mình đã biến mất từ lúc nào.Đến khi có người nói vào tai cô lúc đó cô mới sực tỉnh:
-Cô gái.Cô tới đây một mình sao?
Cô giật mình, xoay đầu nhìn người đang đứng sau lưng mình., giọng run run hỏi người đó:
-Cô ..là ai? Tôi có..đi cùng 1 người.anh ta…
Cô vừa nói vừa đưa tay ra định chỉ người đi cùng mình nhưng cô bất ngờ khi nhận ra hắn đã biến mất từ lúc nào rồi.Như thấy được sự lo sợ của cô, cô gái mặc sườn xám bó sát người đứng cạnh cô lúc này mỉm cười, trấn an cô:
-Cô không cần quá lo sợ vậy đâu.Tôi không làm hại gì cô đâu.Tôi cũng như cô tới đây cùng người quen xem những thứ này thôi.
Cô không đáp lại, môi vẫn mím chặt, mắt nhìn sững trên võ đài.Cô gái đó buồn cười nhìn cô rồi hỏi:
-Cô đã đặt cược ai vậy? Kẻ mang đai xanh hay là đai đỏ?Tôi thấy tên đai xanh đang chiếm ưu thế hơn đấy!Có thể tối nay tôi lại kiếm thêm tiền xài rồi.haha.
Cô vẫn như cũ, giữ nguyên tình trạng ban đầu.Cô đang tập trung quan sát 2 người võ sĩ trên sàn đấu.Cô gái kia bèn thở dài, lắc đầu nhìn cô rồi tiếp tục cuộc nói chuyện chỉ một người tham gia:
-Cô xem xem, 2 tên trên đo, kẻ nào là kẻ phải chết tối hôm nay nào? Nói đí.Bình luận cho có không khí tý.
Nghe thấy câu nói đó , Phương liền quay đầu, lắp bắp nói không thành câu:
-Chết…cô nói chết…là sao…có nghĩa là gì?
Cô gái kia tỏ vẻ ngạc nhiên, nhíu mày hỏi cô:
-Cô mới xem lần đầu à! Thì theo luật ở đây là những kẻ tham gia giao đấu thì một kẻ thắng một kẻ thua.Nhưng kẻ thắng kẻ thua ở đây không như người ta nghĩ theo nghĩa bình thường mà là kẻ nào còn sống ót trên võ đài, và kẻ còn lại phải chết kia là ai.giờ cô hiểu rồi chứ?
Cô không thể tin được những lời mà cô vừa đc nghe,Thật dã man và ác độc.Cô sợ hãi hét lên:
-Các người …sao các người có thể đem mạng người ra đặt cược..các người không phải…
Cô gái kia nghe vậy liền nhanh tay bịt miệng cô lại rồi thì thầm vào tai cô:
-Nhỏ tiếng chút đi.Tôi biết cô ngạc nhiên vì điều này nhưng cô nên giữ miệng ở đây .Nó có thể hại luôn cả tôi và cô đấy.Không biết chết khi nào đâu.
Cô vội gật gật đầu ra ý đã hiểu .Cô gái đó mới thả tay ra khỏi miệng cô, rồi mỉm cười giới thiệu:
-Tôi tên Ngân Bình.Nguyễn Lê Ngân Bình.Còn cô?
-Trần Nhã Phương.
-Ồ! Cái tên của cô thật hay.Người đi cùng cô đâu rồi.
Ngân Bình bất ngờ hỏi cô.Cô bèn trả lời:
-Tôi không biết.

-mà thôi, gần kết thúc trận đấu rồi đấy! Mau mau tới xem thôi.
Ngân Bình vừa chạy vừa kéo lấy tay cô đén sát võ đài để nhìn trực diện trận đấu.Như cô bạn đó nói, người võ sĩ đai xanh đang chiếm lợi thế.Mỗi cú đấm của người đó dùng lực rất mạnh tưởng chừng như đều có thể lấy mạng người kia.Đối thủ của anh ta dần đuối sức, lực đánh ở tay yếu dần không đủ sức để công kích hay phản kháng nh ta.Trên khuốn mặt người đối thủ này đầy những vết thương lớn, nhỏ , máu theo đó loang ra khắp nơi trên gương mặt.Ngoài khuôn mặt ra, cả cánh tay, lồng ngực và vùng bụng đều in dấu những vết bầm tím lớn.Người võ sĩ đai xanh tận dụng thời có đấm tới tấp vào đối thủ của mình không cho kẻ kia lấy 1s để định hướng tấn
công.Phương kinh ngạc cùng hoảng sợ khi thấy được những cảnh đó đúng như lời nói của Ngân Bình.Bàn ta cô siết chặt đên nỗi những ngón tay đã đâm vào lòng bàn tay đến chảy máu, mặt dại đi không thể dung nạp bất kì điều gì ngoài cảnh tượng cô đang chứng kiến.Ngân Bình bất ngờ lên tiếng kéo lại sự chú ý của cô về mình:
– Cô có biết hai cái người trên võ đài kia đều cùng mục đích khi tới đây ko?
-Mục đích gì?
Cô tò mò muốn biết.
-Đó chính là tiền dù cho là họ có phải chết.Mỗi người trong bọn họ đều gặp khó khăn mà chỉ có tiền mới giải quyết được.
Ngân Bình bình thản trả lời.
Cô nhíu mày khó hiểu liền hỏi tiếp:
-Tại sao họ không đi tìm những nơi khác để kiếm tiền? Đâu phải chỉ có nơi này mới có tiền .Họ coi thường mạng sống của mình vậy sao?
Ngân Bình nghe vậy chỉ khẽ cươi, đôi mắt đượm buồn nhìn cô rồi nói:
-Đúng là còn nhiều nơi để kiếm tiền nhưng nơi này là 1 tong những nơi kiếm đc nhiều tiền nhất.Vì cô không phải là họ nên cô không thể hiểu đc họ nghĩ gì , vì sao lại bán mạng của mình vì những đồng tiền đó.Mỗi việc đều có nguyên nhân riêng của nó.
Cô ngây người khi nghe đáp án từ Ngân Bình.Nơi này đúng là nơi bán mạng của những người nghèo khổ để mua vui, tiêu khiển của những kẻ giàu sang.Cuộc đời cũng lắm điều mâu thuẫn thật.Cô ngẩng đầu nhìn về phía võ đâì, người đàn ông mang đai đỏ đã nằm bất tỉnh trên sàn thi đấu bên cạnh là tiếng người trọng tài đang đếm từng giây lùi:
-5,4,3,2..1…Thua cuộc.
Vừa nghe 2 từ “ thua cuộc” người võ sĩ đai xanh liền xong lên đấm liên tục vào mặt và ngực của đối thủ cho đến khi anh ta hét lên 1 tiếng, miệng trào ra vũng máu và chết ngay sau đó.mọi người ùa lên trên võ đài tung hô kẻ chiến thắng còn sống sót trên sàn đấu.Nhưng người võ sĩ đã chết kia….Những lời mắng ****, sỉ nhục liên tục đc nói ra, còn có người ném những quả táo, cam… đúng vị trí người võ sĩ thua trận đã chết đó.Ngân Bình thấy vẻ mặt hoảng loạng của cô liền nhanh tay kéo cô ra ngoài nhà kho.Vừa ra khỏi nơi đó, cả người cô ngã quỵ xuống không một chút sức lức chống lại, mặt cô ngây dại dáo dát nhìn xung quanh như đang cố tìm kiếm điều gì đó.Ngân Bình thở ra 1 tiếng, ngồi xổm xuống vỗ nhẹ vào vai cô:
-Thôi nào.Lần đầu nên thế đấy.Mà sao cô lại tới nơi này làm gì, tôi cứ tưởng cô thường đến chỗ này nữa cơ đấy!
Hơi thở cô ngày càng nặng nề,lời nói như bị tắt nghẹn trong cuống họng không thể nói được 1 từ nào, gương mặt trắng bệch không còn giọt máu.Ngân Bình vỗ về, trấn an cô:
-Hết rồi, không sao nữa đâu.Về nhà ngủ một giấc là quên thôi mà.Nào, cô bình tinh lại nào.Mà người dẫn cô tới đây đâu rồi sao từ nãy đén giờ tôi không trông thấy.Hay người đó còn ở bên trong.Chúng ta vào trong tìm thử xem hay để tôi vào tìm hộ cô nhé!
Phương giờ mới hoàn hồn khi Ngân Bình nhắc đến hắn-kẻ đã dẫn cô tới đây.Cô cố hết sức lắc đầu từ chối sự giúp dỡ của cô gái mới quen bết, vội nói:
-Không, tôi không cần.Cô có thể đưa tôi ra khỏi đây không? Tôi..tôi xin cô…xin cô.
-Được, được.Tôi đưa cô di.Nhưng chìa khóa xe bạn tôi đang giữ để tôi gọi cậu ấy đã nhé!Cô đợi tôi 1 lát.
Dứt lời, Ngân Bình lấy di dộng từ trong túi xách ra bấm gọi cho người bạn của cô:
-Ừ!Ra nhanh nhé! Em đợi .
Ngắt cuộc gọi , Ngân Bình lại ngồi xuống bên cạnh cô, mỉm cười rồi nói:
-Cậu ấy ra nhanh thôi.Nhưng tôi thắc mắc về cô đấy! Cô mới biết tôi mà thôi sao cô lại tin tưởng rằng tôi sẽ không đưa cô đến nơi nào nguy hiểm hại cô thì sao!
-Bởi tôi nhìn thấy sự an toàn ở mắt cô.
Phương chậm rãi đáp lời.
Ngân Bình chợt cười lớn rồi nhìn cô:
-Cô thú vị thật đấy! Hân hạnh đc biết cô.Làm bạn nhé!
Vừa nói, cô ấy vừa đưa tay ra tỏ ý muốn cùng cô bắt tay kết giao.Cô ngần ngại giây lát rồi cũng vươn tay ra bắt tay vs cô ấy.

-Sao em lại ở ngoài này!Ai đây?
Đó là giọng của một người đàn ông trạc 25,26 tuôi.Anh ta mặc một chiếc áo thun màu xanh nhạt, khoác một chiếc áo sơ mi trắng bên ngoài, và chỉ đóng ba cúc bên dưới, hai vạt nhét trong túi quần, tay áo thì xắn lên phân nửa.Chiếc quần thể thao màu xanh đậm kết hợp cùng đôi giày thể thao màu cam.Sự phối hợp của bộ áo quần tạo cho người ta một cảm giác thoải mái và tùy ý.Anh ta là người có thể thu hút mọi ánh mắt của bao nhiêu người.Chàng trai phong trần này là bạn trai của Ngân Bích sao! Nếu đúng như cô nghĩ thì quả thật đây là một cặp xứng đôi vừa lứa.Ngân Bình nghe tiếng anh ta liền đứng dậy, chạy đến bên cạnh vòng tay ôm cánh tay anh ta :
-Khắc Quân! Anh xem.Em mới làm quen đc một người bạn tốt đấy! Cô ấy tên Nhã Phương.
-Vậy sao.
Anh ta đáp lời thản nhiên, trên môi hiện lên ý cười như có như không.
Phương lúc này đã bình tâm hơn vội đứng dậy hướng người đàn ông lạ mặt đó gật đàu chào hỏi:
-Chào anh.
Anh ta chỉ cười nhẽ rồi nhìn thẳng vào mắt cô.Bầu không khí trầm xuống làm Ngân Bình cảm thấy khó thích nghi lên tiếng:
-Quân, anh có thể cho cô ấy quá giang xe mình đi vê trung tâm thành phố không?Cô ấy không khỏe cho lắm mà người đi cùng đã đi đâu rồi không tìm thấy đc.
Người đàn ông này vẫn quan sát từng cử chỉ, nét mặt của cô mà không cố che dấu gì.Anh ta mỉm cười vs Ngân Bình rồi bình thản đáp:
-Đc.Vậy lên xe thôi.Anh đưa về.
Khi cô nhìn thấy nụ cười và cử chỉ của anh ta , cô cảm giác đc sự bất an và cần đề phòng người đàn ông mới quen này.Anh ta quá giống hắn, thật sự quá giống.Dù bề ngoài anh ta có vẻ dễ chịu, thoải mái hơn nhưng sự nguy hiểm không hề giảm đi.Cả ba người đang đi đến gần chiếc xe để về thành phố thì đột nhiên có tiếng một người đàn ông khác nói:
-Em định đi đâu vậy, Nhã Phương?
Không ai khác đó chính là hắn-Vĩnh Phong.Cả ba quay đàu lại về phía người đang nói đó.Cô bắt giác lùi về phía sau 2 bước, chân mày nhíu lại, miệng lắp bắp hỏi:
-Tại..tại sao anh biết tôi …
-Sao anh không biết em ở đây chứ! Phải không nào?
Hắn vừa nói vừa bước đến gần cô.Cô hoảng sợ liền chạy đến đứng sau lưng Ngân Bình.Ngân Bình thấy vẻ mặt đó của cô vôi lên tiếng trước:
-Chào anh! Anh có phải là người đi cùng cô ấy không?
-Vâng.Cám ơn hai người đã có ý cho cô ấy đi nhờ xe.Nhưng giờ cô ấy nên đi với tôi rồi.Tôi sao có thể để mặc cô ấy được.Phải không em?
Hắn vừa dứt lời liền đua mắt nhìn về phía cô.
-Tôi cứ thắc mắc không biết ai là người dẫn cô gai này đến đây! Không ngờ lại là tổng giám đốc Phong.Thật thất lễ quá.
Người đàn ông tên Quân bước lên trước bắt tay với hắn.Hắn cũng khẽ cười bắt tay anh ta.Bên ngoài nhìn vào có vẻ sẽ thấy sự vui vẻ, thân thiện giữa hai người này nhưng thật ra đó lại là không khí ngột ngạt, tràn ngập mùi nguy hiểm xung quanh hai người này.
Hắn thả tay ra, hướng cô nói như ra lệnh:
-Về thôi.Muốn anh đến dìu em đi hay để em tự đi nào?
Cô sợ hãi vôi nói:
-Tôi tự mình đi.
Cô nắm chặt bàn tay của Ngân Bình rồi nói cảm ơn.Ngân Bình lo lắng hỏi cô:
-Cô không sao chứ! Nếu không muốn đi cùng anh ta hay để tôi nói với Khắc Quân giúp cô nhé!

Cô vội xua xua tay rồi nói:
-Không cần đâu.Tôi đi đây.Rât vui khi đc biết cô.Ngân Bình.Tạm biệt.
-Tạm biệt.
Ngân Bình định nói thêm nhưng lại thôi, chỉ đành nói câu tạm biệt cô ấy.Phương đi đến gần Khắc Quân, mỉm cười nói:
-cám ơn anh.Tam biệt.
-Không có gì.Mong có cơ hội gặp lại cô.
Khóe môi anh ta khẽ nhếch lên, ánh mắt vẫn không ngừng quan sát cô.Cô vội vàng đi đến bên Vĩnh Phong rồi nói:
-Đi thôi.
-Vậy chao hai người.Hẹn gặp lại.
-Chào.
Khắc Quân chào tạm biệt Vĩnh Phong rồi nhìn cô nói:
-Sẽ sớm gặp lại cô.Người đẹp.
Phong nghe vậy , khóe miệng lộ ra nụ cười tà mị , nhìn người đối diện vẻ coi thường.
-Vậy sao.Rất vui khi có đc cơ hội gặp mặt đó.Sớm gặp lại.
Nói xong, hắn kéo tay cô trong khi cô còn đang ngây người vì câu nói của Khắc Quân.Điều đó có nghĩa là gì.Trong xe bầu không khí hết sức ngột ngạt, khó chịu bao quanh.Đột nhiên hắn lên tiếng:
-Nếu tôi không sớm phái người theo dõi cô chắc cô đã trốn khỏi đó cùng hai kẻ đó nhỉ? Thật không may cho cô.
Lời nói chứa đựng sự lạnh lẽo và khắc nghiệt của hắn cứ mỗi lần nghe thấy đều như dằn xéo cả người cô.Một cảm giác vô cùng khó chịu .Cô vẫn mảy may không nói điều gì, cảnh tượng hôm nay có chứng kiến lại một lần nữa tái hện trong đầu cô.Thật kinh khủng và man rợ.Dường như hắn nhận ra đc sự sợ hãi và hoảng loạng của cô, khóe miệng chợt nhếch lên ý cười:
-Trận đấu hôm nay thú vị thật đấy.Có điều người tôi đặt cược lại bại trận.Nhưng thấy cảnh máu tràn ra khắp nơi trên cơ thể đó.Thật là khoái lạc.
Cô kinh hãi nhìn hắn.:
-Anh không phải là người.
Hắn nghe vậy bật cười, sau đó nhìn thẳng vào cô, trầm giọng nói:
-Tôi không là người.Tôi đã nghe quá nhiều rồi.Tôi đã từng là con người đúng nghĩa nhưng bây giờ thì không.Muốn sống sót thì hãy giết chét kẻ thù , những kẻ cản đường mình .Điều đó mới xó thể duy trì sự tồn tại trên đời này của mình.Cô đã nghe điều đó chưa?
Cô ngây người, lắc đầu nhìn hắn, tay bấu chặt vào thành ghế, cả người lùi sát tấm kính trên cửa xe.
-Còn tôi đã phải sống như vậy đấy! Thật kinh tởm phải không.Vì vậy tôi càng phải kéo cả cô xuống địa ngục cùng tôi.
Lúc cô được đưa về nhà đã là 10g tối.Hắn cứ thế mở cửa xe rồi lẳng lặng đi vào biệt thự.Cô cũng xuống xe theo nhưng chưa vào trong.Cô nhìn dáng người của hắn thật cao lớn, bản lĩnh nhưng lại tạo cho con người ta cảm giác sợ hãi, bất an.Cô dựa người vào cửa xe rồi từ từ ngồi bệt xuống dưới nền đất lạnh.Trái tim cô đau, thật sự rất đau.Con người đối với những kẻ giàu có chỉ như thứ đồ chơi tiêu khiển thôi sao.Con người với nhau sao họ có thể làm như vậy.Cô nhìn lên bầu trời xa xăm kia , một màu đen ngự trị kể cả khi những ngôi sao có lấp lánh , điểm xuyến lên khoảng đen ấy .Đáng lẽ nếu như thường ngày cảnh này quả thật rất đẹp nhưng giờ đây nó càng cô tịch và tĩnh lặng hơn bao giờ hết, cả con người cũng như chìm vào khoảng đen đó không thể nào thoát ra được.Cô chậm rãi đứng dậy, bước từng bươc vào trong biệt thự nhưng đầu óc ngày một choáng váng , mọi thứ như xoay quanh cô không cố định .Cô nhíu mày, tự nhủ:
-Không sao! Có lẽ do mệt mỏi quá mà thôi.Cố lên nào.
Cô cố bước đi thêm vài bước nữa nhưng mắt cô dần dần không nhìn thấy gì nữa ngoài một mảng đen trước mặt và rồi cô ngã quỵ , ngất lịm đi.
-Đừng….anh đừng làm vậy…Xin anh…đừng mà…
Cô nói trong cơn sốt dẫn đến mê sảng.Hai tay cô cứ quờ quạng xung quanh rồi bỗng nắm được bàn tay của ai đó, nó rất ấm, rất quen thuộc.Phong cố rút tay ra khỏi nhưng không biết sao trong giây phút này hắn lại thôi ý định đó mà cứ để tay trong lòng bàn tay cô, mặc cô nắm chặt.
-Không……..
Bỗng cô hét lớn lên một cách đau đớn, tuyệt vọng .Cô ngồi bật dậy, thở hổn hển, mắt nhìn vô định không xách định được nhưng chỉ có một điều nhận biết được đó là sự sợ hãi đến tột cùng.Là gì …cô đã nhìn thấy điều gì.Phong bất ngờ siết chặt lấy tay cô rồi kéo cô vào lòng.Cô vẫn không phản kháng gì, miệng không ngừng lẩm nhẩm cái gì đó, hai tay bấu chặt lấy gấu áo của hăn, mắt dần dần ướt nhòe đi vì nước mắt.Hắn ngần ngại đưa tay lên định vỗ về cô nhưng tay vừa đưa lên nửa chừng bỗng nhiên bàn tay đó nắm chặt lại thành quyền rồi cũng đặt lại vị trí cũ.
-Tôi…tôi không làm, không phải tôi.Thật sự không phải…
Hắn khẽ nói vào tai cô:
-Ừ! Không phải cô.giờ nằm xuống đi.

Cô tự giác nghe lời nằm xuống nhưng mắt vẫn mở to nhìn lên trần nhà, nước mắt không ngừng rơi xuống.Ánh mắt hắn trở lại như lúc đầu, lạnh băng đảo qua người cô rồi trầm giọng nói:
-Nhắm mắt lại, nghỉ ngơi cho tôi.
Giọng nói hắn lạnh băng nghe ra càng đáng sợ.Cô đưa mắt nhìn về phía hắn rồi khiếp sợ , người theo thế mà run lên cầm cập .Hắn cười lạnh, tiếng cười lạnh y như băng:
-Tôi không làm gì cô đâu.giờ ngủ đi.
Dứt lời, hắn xoay người bỏ đi.Cô thừ người ra hồi tưởng lại những gì nhìn thấy trong giấc mơ, thật kinh hoàng.Cô tự nhủ:
-Nó không có thực chỉ là mơ mà thôi.Nhưng…sao mình lại có cảm giác nó thật đến vậy…
-Anh ..anh đừng buông tay..đừng….aaaaaaaaaaaa
Cô bất chợt nhớ lại lời van xin của cô bé đó…..Cô sực nhớ ra chi tiết cậu bé gọi tên bé gái đó ….
-Gì nhỉ? Tên cô bé đó là gì…Nhi…đúng rồi, Nhi…Nhưng tại sao cái tên ấy lại xuất hiện đến 2 lần trong giấc mơ của mình…
Phương cố nhớ lại những hình ảnh mình mơ thấy nhưng mãi vẫn không nhớ ra gì thêm nữa .Nó dùng lại ở cái tên đó:Nhi….Đó là ai? Sao cô lại nhớ đến cái tên đó…Cô cũng không hiểu vì sao, mỗi khi cô nhắc đến cái tên này lòng cô lại thấy đau xót, nước mắt lại rơi không kìm được.Cô tự trấn an mình:
-Mình không nên suy nghĩ về điều này nữa.Nhắm mắt ngủ một giấc sẽ quên thôi.
Cô thở nhẹ ra , rồi cũng nhắm mắt không lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.Phong nhẹ nhàng mở cửa phong ra rồi đi đến giường cô.Hắn đưa tay lên trán xem cô đã hạ sốt chưa , khi yên tâm cô đã đỡ sốt rồi mới xoay người rời đi.Vừa nghe tiếng đóng cửa , Phương liền mỏ mắt ra, khó hiểu vì hành động của Phong .Phong trở về phòng mình , thả người xuống chiếc ghế sopha , môi mím lại 1 đường, mắt khẽ nhắm lại.
-Anh à! Anh đi đâu vậy? Em tìm anh rất lâu mà không thấy anh đâu cả! em bị dì đánh vào mông đau lắm .Huhu.em muốn tìm anh nhưng anh đi mất rồi.
Cô bé mếu máo xà vào lòng cậu bế, khóc thút thít.Cậu bé ôm chặt bé gái vào lòng rồi ôn nhu vỗ về:
-Lần sau anh sẽ không biến mất mà không nói trước với em nữa .Được không nào? Em còn đau không?
Cô bé lắc lắc đầu rồi mỉm cười nói:
-Em dũng cảm lắm nhé! Dì đánh mà em không khóc đâu.anh ơi! Anh hứa với em cái này nha?
Cậu bé cười hiền nhìn bé gái :
-Ừ.Em nói đi , việc gì anh cũng hứa!
-Anh…nếu có việc ấy xảy ra anh sẽ vẫn ở bên em chứ?
Cô bé tròn mắt nhìn cậu bé.Bé trai ấy cười lớn rồi vỗ nhẹ vào đầu cô bé :
-Ừ.Nhất định như vậy.Anh hứa.Dù anh không hiểu em đang ám chỉ điều gì nhưng anh nhất định hứa với em.Từng giây từng phút em vẫn cần anh , anh sẽ mãi ở bên em.
Phong chìm vào những hồi ức đã lãng quên từ lâu, cứ thế hắn ngủ quên lúc nào không hay.
-Thưa ngài, chúng tôi đã tìm ra người đang bắt giữ Phương tiểu thư .
Người cận vệ báo tin cho chủ nhân của mình. Tô Kiệt xoay chiếc ghế của mình lại đối diện với người cận vệ đó.Miệng anh khẽ nhếch lên hiện ra nụ cười tà mị, khó đoán.Hôm nay anh mặc một chiếc áo vest màu xám nhìn rất đàn ông, không còn vẻ hoàng tử baby như trước nữa.Con người tên Tô Kiệt này dường như không còn là người tên Tô Kiệt lúc trước nữa mà thay vào đó là một người hoàn toàn mới, hoàn toàn xa lạ và nham hiểm.Ánh mắt hắn rơi trên người đàn ông trước mặt , trầm giọng nói:
-Là ai?
-Thưa đó chính là tổng tài của tập đoàn Trịnh Thị- Trịnh Vĩnh Phong.
Hắn đột nhiên cười lớn rồi bỗng nghiêm giọng ra lệnh:
-phong tỏa nơi tổ chức buổi tiệc ngầm vào tối mai.Không cho phép kẻ nào thoát ra ngoài khi bữa tiệc bắt đầu.
-Vâng.Thưa ngài.
-Được rồi.Lui xuống đi.
-Vâng.
Người cận vệ theo lời lui xuống ra khỏi phòng.Tô Kiệt cười lạnh 1 tiếng rồi thầm nghĩ:


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.