Bạn đang đọc Boss, Anh Đúng Là Tên Khốn – Chương 7
Bỏ mặc lời đe dọa của cô, 2 kẻ đó tiến tới gần cô.Cô chưa kịp hét lên thì đã bị 1 tên kìm ta, tên còn lại bịt miệng rồi đánh sau gáy cô làm cô ngất lịm đi.
Cô mơ màng tỉnh lại, hoảng hốt nhìn xung quanh.Không xa lạ vs cô-Căn phong lạnh lẽo trong cái biệt thự trắng mà cô từng ở.
-CHÀO MỪNG CÔ TRỞ LẠI.
Giọng nói lạnh đến khắc nghiệt của hắn vang lên trong căn phòng.Cô mấp máy môi định nói nhưng ko thể, họng cô nhu nghẹn lại ko thốt ra tiếng, Khuôn mặt cô ngày càng trắng bệch, mô hôi đã lấm tấm trên mặt, hơi thở cũng theo đo dồn dập theo.
Hắn bước đến gần, nhìn thẳng vào mắt cô rồi nở 1 nụ cười tà mị:
-Tôi bắt đầu muốn tiêu khiển rồi.Làm sao đây!
Vĩnh Phong ghé sát tai cô mà nói.
Lời nói đó ko ngoài hắn ra ko thể là ai khác.Cô lại trở lại đây, là số phận hay dó ông trời chỉ muốn trêu đùa cô.Dù là gì đó cũng là địa ngục và 1 lần nữa cô đã bị buộc bước vào nơi chết chóc và tối tăm này.
Cô nhắm mắt lại, cố điều hòa nhịp thở.Một lúc sau, cô mở mắt ra nhìn thẳng vào khuông mặt góc cạnh, lạnh lùng đấy , bình tĩnh nói:
-Muốn làm gì thì cứ việc.Tôi cũng đã quá quen vs những việc tồi tệ của anh rồi.
Cô cố ý kéo dài ra 2 chữ” quá quen” để nhấn mạnh cho hắn biết sự coi thường của cô đối vs hắn.Thấy hắn không có phản ứng gì cô bèn nói tiếp:
-Qủa thực càng ngày tôi càng thấy thương hại và tội nghiệp cho anh.
Mặt hắn giờ sa sầm xuống, nắm tay càng siết chặt hơn nhưng khóe môi vẫn duy trì nụ cười khinh thường, giễu cợt.
-Nói tiếp đi nào! Tôi đang lắng nghe đây.
Giongj nói hắn lại 1 lần nữa vang lên làm đông cứng cả cơ thể cô, vây *** lấy cô.Cô cố đáp lại lời hắn bằng giọng dứt khoát:
-Đúng vậy.Chính là thương hại.Anh nghĩ anh có tất cả ư! Quyền lực, danh vọng hay tiền bạc? Nhưng riêng tôi lại thấy anh chỉ có 1 cái vỏ của 1 con ốc sên đc bọc bên ngoài anh mà thôi.Xung quanh anh chỉ là sự cô đơn đến thấu xương, nói đúng hơn chính là một cái xác ko hồn .Anh hủy hoại tôi rồi anh sẽ đc thứ gì ? Sự thích thú hay là cảm giác mới lạ.Loài vật còn có tính người hơn cả một người như anh.
Cô bất ngờ dừng lại vì sự ma sát khá mạnh ở phiến môi do ngón tay cái của hắn miết lên.Cô khẽ rùng mình, bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.Cô cũng không rõ cô đã lấy can đảm ở đâu ra để mắng hắn như vậy.Đúng là cái miệng hại cái thân.giờ này cô lại cảm thấy vô cùng hối hận vì những gì mình đã nói.Hắn sẽ trừng phạt cô gì đây, cảm giác lo sợ càng tăng lên trong đầu cô.Hành động của hắn lúc này là có ý gì.Gương mặt không có gì gọi là biến sắc,vẫn bình thản không chút khó chịu mà ngược lại còn phảng phất ý hài lòng.Điều đó càng làm cô hoảng loạng, bất an hơn.Con người hắn như có 1 bứ tường cao lớn, vững chắc đến nỗi dù cố hết sức để vượt qua nó thì chỉ là vô vọng.Hắn không có ý dừng ma sát ở môi cô mà còn có phàn tăng thêm lực ở ngón tay hơn.Tay còn lại của hăn giữ chặt gáy cô để gương mặt 2 người gần nhau trong gang tất.Hắn chậm rãi lên tiếng:
-Tôi khá ngạc nhiên về sự liều lĩnh và can đảm của cô đấy! Nhưng phải nói sao nhỉ, cô càng làm tôi thấy thú vị hơn trong trò chơi mới này thêm đấy!
Hắn dừng lại 1 lúc , tay cũng thôi ma sát ở phiến môi mỏng củ cô, ánh mắt nhìn sâu vào mắt cô.Đôi mắt ấy quả thật rất đẹp.Hiếm khi cô quan sát khuôn mặ hắn ở cự li gần như vậy.Mắt màu hổ phách đầy mị lực thu hút mọi con mắt của bất cứ kẻ nào, cả người toát lên vẻ vương giả cao quý hiếm có, sự lạnh lùng cùng tàn nhẫn tạo ra cho anh ta 1 vỏ bọc hoàn hảo.Mái tóc đen như gỗ mun, làn da màu đồng , ngũ quan cân đối đẹp đến mê hoặc.
Cô sực tỉnh khi ánh mắt của hắn khẽ lay động mang theo ý cười.Cô tự trách bản thân mình “ Nhã Phương ơi là Nhã Phương! Vào tình thế này mà còn tâm trí để tâm tới những thứ này sao.Đáng bị đánh mà”.
-Tối nay , tôi có 1 món quà dành tặng cô.giờ cô cừ từ từ dưỡng sức đi.À hay là cô cũng không cần nghỉ ngơi đâu nhỉ?
Hắn vẻ mặt tự hỏi, khóe môi nhếch lên 1 nụ cười nhẹ.
-Tùy.Tôi cũng không mong chờ gì sự tử tế, tốt bụng của anh.
Cô trừng mắt nhìn hắn, ngữ khí của cô lãnh đạm vô cùng.Hắn giả vờ không hiểu, ra vẻ vô tội nhún vai:
-Vậy sao! Tôi cũng muốn khám phá sức chịu đựng của cô ở cấp độ nào đây!Viecj này khá vui đó chứ.Gặp cô sau nhé.Tạm biệt.
Hắn bất ngờ đứng thẳng dậy , xoay người ra ngoài đóng cửa lại.Cô thở mạnh ra 1 tiếng cố bình tâm trở lại, miệng không ngừng lẩm bẩm:
-Bình tĩnh, Bình tĩnh nào.Nhã Phương , Mày…mày phải ..bình tĩnh.Không cần sợ.
-Thưa ngài, số liệu thống kế các cổ đông nắm trong tay số lượng lớn cổ phần của tập đoàn Trịnh thị đây ạ.
Tô Kiệt nhận tập hồ sơ trong tay người trợ lý.Anh lật từng trang xem xét những thông tin trong đó .Chợt tay anh khựng lại ở trang thứ 3 của tập hồ sơ mật.
-Khương Tuấn.Không phải người này đã biến mất khỏi giới kinh doanh sao.Một kẻ giống tên ?
Tô Kiệt khẽ nhìu mày , có điểm nghi hoặc ở cái tên này.
-Tôi cũng có thắc mắc giống như ngài vì vậy tôi đã điều người đi điều tra rõ vẫn đền này.Nhưng…
-Nhưng thế nào?
Tô Kiệt vẻ mặt trầm ngâm hỏi.
-Thưa ngài, Người tên Khương Tuấn này quả thực là 1 người khác, không phải là kẻ đã biến mất từ lâu .Gã Khương Tuấn này là người do may mắn được 1 người thân thiết chuyển nhượng cổ phiếu .Hiện tại ông ta đang đi du lịCh ở Italia do đó ông ta đã ủy quyền giả quyết toàn bộ mọi việc cho 1 người tên Kate đại diện cho gã tham gia vào các cuộc họp cổ đông.Về phần tên Kate này chúng ta đã tra kĩ : Hắn ko có gì kì lạ .
Tô Kiệt im lặng 1 lát rồi đáp:
-Vậy sao! Nhưng tôi lại cảm thấy muốn quan tâm đến con người này.Bí mật theo dõi anh ta cho tôi.
-Vâng thưa ngài.
Tô Kiệt xoay chiếc ghế về hướng ngược lại, trầm giọng nói:
-Hành động củ cô ấy có điểm gì khác thường không?
-Thưa ngài, chúng tôi đã theo lời ngài theo dõi nhất cử nhất động ủa Phương tiểu thư.Có 1 điều kì lạ ở đây , đó là sự xuất hiện của 2 tên lạ mặt đem cô ấy đi.Chúng tôi đã cố tình đi lần theo chiếc xe đó nhưng những tên đó dường như đón được có người theo dõi nên đã gọi tiếp viện đến và cắt đuôi cúng tôi.
-Mất dấu của cô ấy phải không?
Anh cắt ngang lời tường thuật của người trợ lý.Người trợ lý lúng túng đáp:
-Xin lỗi ngài vì chúng tôi đã không hoàn thành nhiệm vụ.
Tô Kiệt thong thả nói:
-Có điều tra được những tên đó là thuộc hạ của ai không?
-Thưa, không thể nhận ra được ạ.
-Tiếp tục tìm kiếm cho tôi.Nếu không tìm được tự mang xác các người về đây.
Người trợ lý rùng mình, lo sợ đáp “ vâng” rồi cúi đầu chào ra khỏi văn phòng.
Kiệt ngã người dựa trên thành ghế, dùng 2 tay gối đầu lên, khóe môi hiện lên 1 nụ cười như có như không:
-Trò chơi này quả là không làm tôi thất vọng.
Kiệt lấy di động gọi cho Chi:
-Chi à! Tối nay có muốn đến nhà của Phương ỉn ăn ké cơm tối không?
Đầu dây bên kia hậm hực trả lời:
-Cậu nhàn rỗi đến thế à! Mình còn 1 đống bài tập chưa làm đây.Thôi hôm khác đi.
-Lúc về mình sẽ giúp cậu giải quyết đống bài tập đó cho.Vậy đc chưa?
-Thật không đó! Đừng lừa mình nghen.
Kiệt khẽ cười rồi đáp:
-Thật mà.Mình hứa .Đc người thông minh như mình làm hộ là niềm vinh dự lớn lao cho cậu đấy!
-Muốn ói quá đí.Vậy mấy giờ thì đi đây?
Kiệt suy nghĩ 1 chút rồi nói:
-7G đi.Mình qua đón cậu.Mà này, cậu gọi báo cho Phương trước đi kẻo cậu ấy mắng thì toi đấy.
-Biết rồi.Vậy 7g gặp.Bye.
-bye.
Kiệt cúp máy, trên gương mặt hiện lên tia mỉa mai, khinh miệt mà nói:
-Thật là ngây thơ quá đi.
Một chiếc xe Lamborghini dừng lại ở trước cổng tập đoàn Trịnh thị.Thanh Vũ chậm rãi bước xuống xe rồi đi vào bên trong tòa cao tầng.Vừa bước vào bên trong đã có người đón tiếp anh.
-Chào anh, tôi là Hoàng Thiên – trợ lý riêng của tổng giám đốc.
Anh mỉm cười, bắt tay vs Thiên.
-Mời anh.
Hai người cùng hướng phía thang máy dành riêng cho tổng tài đi lên.
-Đến nơi rồi.Mời anh vào.Tổng giám đôc đang đợi anh ở phía trong.
Anh gật đầu tỏ ý cám ơn rồi xoay người gõ nhẹ cửa, bước vào trong phòng.
-Cậu tới rồi sao?
Một giọng nói trầm lạnh vang lên ở 1 góc tối của căn phòng.
-Ừ.Mình đã tới.
Phong quay lưng lại đứng đối diện vs Thanh Vũ, miệng khẽ nhếch lên:
-Đã lâu không gặp người trợ lý cũ của tôi rồi nhỉ? Trần Thanh Vũ. À không phải gọi cậu là Hoàng Thanh Vũ mới đúng chứ!
Thanh Vũ khẽ nhíu mày, thấp giọng đáp:
-Đã lâu không gặp …đại ..ca.!
******************
À ĐAN CẦN ĐÍNH CHÍNH LẠI 1 SỐ CHI TIẾT TRONG TRUYỆN.
1> THANH VŨ VÀ VĨNH PHONG CÙNG TUỔI NHÉ .CẢ HAI ĐỀU 24 TUỔI.MÌNH ĐÁNH NHẦM SANG VĨNH PHONG 27 TUỒI….HÌ HÌ…
2> CÂU CHUYỆN XẢY RA TRONG QUÁ KHỨ CÁCH ĐÂY 16 NĂM VỀ TRƯỚC CHỨ KHÔNG PHẢI 20 NĂM NHÉ MỌI NGƯỜI…
DO SƠ XUẤT KĨ THUẬT NÊN MINH BỊ NHẦM LẪN Ở 2 ĐIỂM NÀY, CÁC BẠN THÔNG CẢM CHO MÌNH NGHEN….
Thanh Vũ mở cửa phòng đi ra ngoài liền bắt gặp Hoàng Thiên đã đợi sẵn ở ngoài cửa phòng.Hoàng Thiên tiến tới , mỉm cười rồi nói:
-Tôi sẽ tiễn anh xuống tầng.Mời anh.
Thanh Vũ gật đầu đi theo Hoàng Thiên.Vừa xuống tầng, Thanh Vũ quay lại bảo người trợ lý không cần tiễn mình nữa.Hoàng Thiên nghe vậy cũng vui lòng làm theo, chào tạm biệt rồi xoay người trở vào trong.Thanh Vũ chậm rãi bước ra khỏi tiền sảnh của công ty.Mọi ánh mắt đều dừng lại ở anh và điều đó làm anh khó chịu nhưng trên khuôn mặt ấy vẫn không hề hiện lên 1 tai khó chịu hay tức giận nào.Anh ngồi lên xe rồi phóng đi ngay sau đó.Trong lúc lái xe, câu nói của hắn vẫn luôn bám theo anh:
“-Tôi và cậu đã biết nhau bao nhiêu năm rồi nhỉ? 19 năm.Khá dài đây.Khi cậu đã chọn đi con đường ấy thì cũng là lúc cậu và tôi khởi động trò chơi này.Cậu nghĩ cậu sẽ thoát ra đc sự thật của quá khứ ư! Tính ra cậu còn tồi tệ hơn cả tôi nghĩ nữa cơ đấy! Thật bất ngờ.”
Thanh Vũ đột ngột tăng tốc độ , lao thẳng về phía trước.
KÍT….T.T.T.TT
Tiếng phanh xe vang lên với âm lượng lớn , theo đó là chiếc xe dừng hẳn ở mép đường cái.
-Chết tiệt.Thật vô dụng.
Anh gầm lên, tay siết chặt vô lăng, đầu gục lên tay lái đầy vẻ mệt mỏi.
-Anh thật sự không muốn.Thật sự không muốn .Có phải anh đã…sai không?
Giọng nói anh chứa đựng một sự đau khổ cùng dằn vặt không thể nào mất đi trong chính con người mạnh mẽ này.
Phong đứng lặng bên cạnh giá sách, tay cầm một khung ảnh có hình một cô bé rất đang yêu đang tươi cười hạnh phúc.Phong lặng lẽ vuốt nhẹ lên gương mặt nhỏ nhắ, dễ thương ấy , khóe môi cũng theo đó mà hiện lên nụ cười nhẹ .Sau đó, Phong rút tấm ảnh đó ra khỏi khung hình , nhẹ nhàng đặt nó lên trái tim mình .Hắn mong có được 1 chút yên ổn trong tâm hồn chỉ còn lại 1 mảnh bóng tối bao phủ này.
-Anh..xin..lỗi..
Phong khó khăn để thốt lên 3 chữ đó.Hắn lấy 1 cái bặt lửa rồi đánh lửa lên đưa ngọn lửa màu xanh nhẹ ấy đến 1 góc của bức ảnh.Ngọn lửa dần dần lan ra, cháy xém từng chút từng chút của bức ảnh .Và đến cuối cùng chính ngọn lửa đó đã làm biến mất gương mặt bé gái đó, cũng chính là báo hiệu cho sự kết thúc của sự ấm áp, hạnh phúc nhỏ nhoi của hắn.
-Có lẽ chính tôi sẽ nhận lấy kết cục tồi trong việc này.
Câu nói ấy như tan vào trong không khí và đi đến 1 nơi nào đó mà chính hắn không thể nhận biết được.
Hai tiếng sau, Phong đưng dậy đi ra khỏi công ty rồi tự mình lái xe về biệt thự.
-Cậu chủ đã về.
Hắn phất tay tỏ ý muốn người làm lui xuống.Chỉ một lúc, phòng khách chỉ còn lại người là hắn và Hoàng Thiên.Hắn thư thái ngồi xuống sopha, hướng Hoàng Thiên nói:
-Đứa cô ta xuống.
-Vâng.
Hoàng Thiên đáp lời rồi xoay người nhanh chóng đi lên tầng.Phương đang thẩn thờ, lặng lẽ đứng bên cửa sổ.Cô muốn trốn thoát ra khỏi đấy nhưng điều đó khó có thể thành công.Cô đã nhiều lần cố bỏ trốn nhưng rốt cuộc lại thất bại.
“cốc, cốc”
Tiếng gõ cửa làm cô chợt tỉnh, bình thản đáp:
-Vào đi.
Hoàng thiên mở cửa bước vào , đập vào mắt anh đó là bóng dáng mỏng manh, yếu đuối và cô đơn của nười con gái ấy.Nó làm anh trong giây lát ngây người rồi sực tỉnh, ho nhẹ một tiếng rồi nói:
-Mời cô xuống lầu.Tổng giám đốc đang chờ.
-Tôi sẽ xuống ngay.Anh cứ đi cuống trước đi.
Cô lạnh lùng đáp, mắt vẫn hướng lên ánh trăng ở trên bầu trời đêm.
Hoàng Thiên định nói thêm nhưng rồi lại thôi, thuận theo ý cô lui xuống trước.Cô đứng thêm 1 lúc , hít nhẹ lấy 1 hơi, tự nhủ với lòng mình:
-Cười lên nào.Nhã Phương.
Cô cố gượng ra 1 nụ cười rồi xoay người đi ra khỏi phòng.Vừa đi đến phòng khách cô liền nhìn thấy 1 thân ảnh quen thuộc .Hắn đang nằm an dưỡng trên sopha dài , mắt nhắm lại, tay gác lên trán.Hắn luc này lại càn toát lên 1 sức hút đến kì lạ hơn bao giờ hết.Nó làm cô muốn bước đến thật gần để nhìn kĩ gương mặt đó hơn.
-Xuống rồi.Vậy đi thôi.
Cô chưa kịp nhận thức thì đã bị hắn kéo tay lôi lên xe.Chiếc xe thể thao lao nhanh trên đường.Cô không biết hắn lại muốn đưa cô đến nơi nào nữa đây nhưng cũng không sao, giờ cô cũng không muốn bận tâm đến nữa, hắn muốn làm gì thì làm.Nhận ra được vẻ mặt bình hản như không có việc gì của cô càng làm hắn thích thú hơn.Đối với hắn mà nói đó mới là thứ hắn cần, sẽ thú vị và mới lạ hơn .
Không lặng bao phủ cả không gia, cô dựa người ra phía sau, mắt nhìn ra cửa kính.Đường phố nhộn nhịp là thế nhưng sao cô lại thấy nó thật buồn , thật lạnh lẽo.giờ phút này cô rất nhớ, nhớ mẹ mình.Cô chợt lên tiếng phá võ sự im lặng lúc này: