Bạn đang đọc Boomerang – Yêu Thương Quay Về – Chương 24
Ngày thứ nhất.
Linh Nhi vừa ấn liên tiếp lên chiếc chuông cửa vừa gọi ầm ĩ:
– Duy Phong! Duy Phong! Xuống mở cửa cho em!
Cô biết làm phiền hàng xóm vào lúc mờ sáng thế này thật không phải phép. Nhưng cô đã kiên nhẫn ngồi dưới hiên nhà Duy Phong gần hai giờ đồng hồ. Bàn chân đã trở nên tê cứng không thể cử động. Cánh tay sớm biến thành bữa điểm tâm thịnh soạn cho lũ muỗi háu ăn. Đôi mắt chỉ trực díp lại vì buồn ngủ.
Trên lầu hai Duy Phong hé rèm cửa sổ nhìn xuống. Một bóng dáng nhỏ bé đang co ro ngồi trên thềm nhà. Cô gái lại nhấc điện thoại gọi vào số anh. Phong nắm chặt chiếc Nokia 6300 đang rung bần bật trong tay. Vài giây sau, chiếc điện thoại nằm yên trở lại, màn hình nhấp nháy “23 cuộc gọi nhỡ từ Linh Nhi”. Anh không nén nổi bực tức chạy như bay xuống cầu thang.
Két. Cánh cửa gỗ như bị giật tung khỏi bản lề. Linh Nhi chưa kịp quay lại đã nghe thấy giọng quát tháo của Duy Phong:
– Đầu óc em không bình thường hả? Sáng ra đã tới làm loạn. Có để cho ai ngủ không?
– Có người yêu nào như anh không chứ…
Linh Nhi hờn dỗi nói rồi lảo đảo đứng dậy. Đôi chân tê rần bỗng khuỵu xuống. Duy Phong nhanh tay đỡ lấy Nhi. Anh nén tiếng thở dài, bế bổng thân hình cô trên tay. Linh Nhi vùi mặt trong vòm ngực rắn chắc của anh khẽ cười. Cô hít hít mùi sữa tắm thanh mát từ cơ thể anh.
Duy Phong sải những bước dài trên cầu thang, dùng chân đẩy cửa phòng ngủ. Anh dịu dàng đặt Linh Nhi xuống đệm. Mở ngăn kéo lấy một chai dầu gió.
Linh Nhi tròn mắt ngạc nhiên khi thấy anh ngồi bệt dưới sàn nhà, một tay nhấc chân mình. Cô giữ tay anh hỏi:
– Anh làm gì vậy?
– Làm nhiệm vụ của người yêu bảy ngày, được không?
Duy Phong đổ dầu vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa bóp đôi chân trắng mịn của Nhi. Bàn tay to lớn của anh di chuyển linh hoạt dọc bắp chân cô. Những ngón tay thuôn dài mang theo hơi ấm đến gan bàn chân tê rần.
– Đỡ chưa? _ Duy Phong ngước mắt hỏi.
– Rồi ạ.
– Chờ chút anh đi tìm nước hoa bôi lên vết muỗi đốt.
– Không cần đâu anh.
– Ngồi yên đấy.
Duy Phong lục lọi khắp ngăn tủ, lật tung đống quần áo lôi ra hộp nước hoa cũ. Anh vừa xịt nước hoa vào lòng bàn tay vừa bước đến bên Linh Nhi. Mùi BVLGARY BLACK lan toả khắp không gian. Anh dùng ngón tay trỏ cẩn thận thoa nước hoa lên từng vết sưng đỏ. Linh Nhi toét miệng cười:
– Lâu lắm mới được ngửi mùi này. Nhớ quá!
– Em thích mùi hương này sao? _ Duy Phong nhướn mày.
– Vô cùng thích là đằng khác! Lần đầu tiên gặp anh trong viện, dù không nhớ được gì nhưng em đặc biệt thấy mùi nước hoa của anh rất thân quen.
Bàn tay Duy Phong bất chợt khựng lại. Linh Nhi giật mình, đưa tay che miệng.
Rất lâu sau, Linh Nhi mới khẽ nói:
– Phong à, Lan Chi…ừm, cô ấy đã nói cho em biết. Mình có thể bỏ qua chuyện cũ được không? Ít nhất…là trong bảy ngày này chúng ta có thể không nghĩ đến những chuyện đau lòng đó, Phong nhé!
Anh dang tay ôm lấy cô. Gục mặt vào đám tóc ngắn cũn, lởm chởm. Cúi đầu hôn khẽ lên vành tai cô, dịu giọng:
– Để tóc dài nhé. Anh nhớ mái tóc dài trước đây của em.
– Hi hi. Được ạ. Nhưng anh có đủ kiên nhẫn để chờ đến khi tóc em dài không?
– Ừm. Hôm nay muốn làm gì? _ Duy Phong đổi chủ đề.
– Để em dẫn anh đến một chỗ hay ho nhé! _ Linh Nhi nháy mắt.
– Đây là cái nơi thú vị của em đấy hả?!
Duy Phong đút tay vào túi quần, chán nản đứng trước cổng công viên Đại Nghĩa nói.
– Em muốn đổi khẩu vị cho anh mà _ Linh Nhi le lưỡi _ Em dám chắc là anh còn không nhớ nổi đã bao lâu mình không đặt chân đến những nơi thế này rồi.
– 14 năm. Lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng anh đi chơi công viên với mẹ _ Duy Phong nói như người máy được lập trình sẵn, đôi mắt không lộ ra chút xúc cảm nào.
Linh Nhi luồn những ngón tay mảnh khảnh vào tay anh. Bàn tay lạnh lẽo siết nhẹ lấy tay Nhi. Cô vui vẻ kéo anh chạy đi mua vé vào cổng. Anh chàng cao lớn cầm tay Nhi, dán lên cổ tay nhỏ nhắn một tấm vé trọn gói. Động tác của chàng trai chậm chạp lạ thường, vừa cố tình nắm tay cô thật lâu vừa lén nhìn ngắm khuôn mặt kiều diễm.
Duy Phong đặt tay lên chiếc cằm nhỏ, thô bạo kéo mặt Linh Nhi về phía mình. Đôi mắt nâu sẫm nhìn xoáy vào cô. Vành môi mím chặt. Linh Nhi không hiểu chuyện liền hỏi:
– Anh khó chịu ở đâu à? Mình chơi mấy trò nhẹ nhàng thôi cũng được.
– Em tự lo cho bản thân trước đi!
Duy Phong khó chịu lườm anh chàng dán vé. Anh ta biết điều lập tức buông tay Nhi. Phong nhân cơ hội lôi cô xềnh xệch đến khu trò chơi. Linh Nhi chợt hiểu ra. Cô vừa cười vừa đung đưa cánh tay Phong:
– Anh ghen phải không? Anh ghen với anh chàng đó sao?
– Em điên à! Sao anh phải ghen. Là…là do anh sợ độ cao. Nghĩ đến mấy trò chơi đã thấy bực mình.
– Ồ nhưng sao em thấy lí do này của anh không có chút liên quan và thuyết phục nào nhỉ.
– Đi chơi đu quay bạch tuộc!
– Ban nãy còn có người kêu mắc chứng sợ độ à _ Linh Nhi làm mặt ngây thơ.
– Có muốn đi chơi nữa không hả! _ Duy Phong xấu hổ quát.
– Chơi chơi. Em ngoan rồi. Không nói linh tinh nữa _ Nhi giơ tay đầu hàng.
Chiếc vòi bạch tuộc xoay vòng vòng, lên cao xuống thấp khiến Linh Nhi thích thú hét lên. Mỗi lần chiếc vòi nghiêng sang phải Linh Nhi theo quán tính cũng nhào vào lòng Duy Phong, cười khúc khích.
Lúc chú bạch tuộc đã ngừng hẳn mọi cử động, Linh Nhi vẫn nuối tiếc chưa muốn bước ra khỏi khoang ngồi. Duy Phong như chỉ chờ đợi giây phút này, anh nhanh chóng chạy đến gốc cây gần đó. Cánh tay chống vào thân cây, các đường nét trên mặt đanh lại. Linh Nhi sợ hãi chạy đến vuốt nhẹ lên tấm lưng rộng lớn của Phong.
– Anh không sao chứ?
– Không sao. Chờ một lát là ổn _ Duy Phong lắc đầu trấn an Nhi.
– Em nghĩ anh không chơi được nữa đâu. Chúng ta đi nơi khác…
– Đi đâu! Còn chưa chơi xong mà. Em thích trò gì? Hải tặc nhé?
Duy Phong từ nhỏ đã sợ những trò chơi mạo hiểm. Anh sẵn sàng liều mạng đua xe, đánh nhau đến bầm dập thân thể nhưng lại chưa một lần dám chơi trò rồng thép. Nhưng vì lòng tự tôn của thằng con trai, Phong không thể tỏ ra yếu đuối, nhất là trước Linh Nhi. Vừa rồi không muốn Nhi biết mình đang ghen, anh đành bịa tạm một lí do không ngờ lại để lộ ra điểm yếu. Duy Phong cố nén xuống cơn buồn nôn, dứt khoát ngồi lên chiếc thuyền cướp biển.
Đến khi chiếc thuyền bắt đầu hoạt động, Duy Phong liền bị cảm giác hối hận xâm chiếm. Bàn tay bám chặt vào mạn thuyền đến nổi gân xanh. Mỗi lần chiếc thuyền chuyển động xuống dưới, Duy Phong đều muốn “phun” tất cả những thứ trong bụng lên đầu thằng nhóc ngồi phía trước.
Trò chơi kết thúc, mọi người hứng khởi chạy đi tìm trò mới. Chỉ riêng Duy Phong vẫn ngồi lì như cũ. Đôi chân run run mất đi cảm giác không tài nào đứng dậy. Bác phụ trách lầm tưởng anh còn muốn chơi tiếp, tốt bụng thông báo:
– Hai cháu ngồi chờ, khi nào có đủ người chơi bác mới khởi động máy được.
Duy Phong ném cho ông bác một ánh nhìn hận thù, bước nhanh xuống thuyền như ma đuổi, lầm bầm:
– Tôi không rảnh để chơi cái trò khỉ này đến lần thứ hai.
Linh Nhi tiến đến ghế đá, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình:
– Lại đây ngồi nghỉ chút đi. Nếu không chơi được thì phải nói với em từ đầu chứ. Đâu cần cố gắng đến nỗi mặt mũi tím tái vậy.
– Ai nói anh chơi không được.
– Đúng là cái đồ bệnh sĩ chết trước bệnh tim _ Linh Nhi bĩu môi.
– Đừng có ngồi đấy lảm nhảm phí lời. Mau chơi trò rồng thép, xem ai là người la hét nào _ Duy Phong lớn tiếng thách thức.
Nhắm mắt điều hoà nhịp thở, Duy Phong kiểm tra tấm an toàn trước ngực. Lắc đầu xua đuổi những hình ảnh đáng sợ trong phim “Final destination”. Anh tự nhủ: “Sẽ không sao. Trò này rất nhanh. Có khi mình chưa kịp sợ nó đã kết thúc rồi”. Linh Nhi đặt tay lên má anh nói: “Phong, đừng sợ”. Anh lừ mắt nhìn cô, kiêu ngạo nói: “Nếu em sợ thì bây giờ xuống vẫn kịp. Anh chơi một mình cũng được”.
Con tàu siêu tốc lừ lừ lăn bánh. Đoạn đầu nó đi khá chậm nhưng tới chỗ dốc nó liền trượt đi như điên trên đường ray. Linh Nhi cùng những hành khách khác phấn khích hét to. Duy Phong thì nhất quyết cắn chặt răng, không kêu lên một tiếng nào. Con tàu bất ngờ lật ngược tại khúc sông giữa công viên. Tóc gáy Duy Phong dựng ngược, cả người anh lấm tấm nổi da gà, bàn tay túa mồ hôi nắm chặt bộ phận an toàn của ghế ngồi. Con rồng thép nhanh chóng vặn mình trở lại khiến sống lưng anh truyền đến từng đợt đau nhức.
Duy Phong thở phào nhẹ nhõm khi nghe thấy tiếng chuông báo hết giờ vang lên. Con tàu chạy về bến, dừng hẳn. Duy Phong bật ra khỏi chỗ ngồi, nhảy ba bậc một xuống cầu thang. Anh ngồi xổm nôn thốc nôn tháo trên nền đất. Thực ra sáng nay Phong chưa ăn gì nên bây giờ cũng chỉ nôn ra toàn nước. Cảm giác lợm giọng xâm chiếm, dày vò trong cổ họng. Duy Phong ho vài tiếng. Lại tiếp tục nôn. Đến cả mật xanh mật vàng dường như cũng nôn ra hết.
Linh Nhi vội vã cầm chai nước khoáng và gói giấy ăn chạy lại đưa cho Phong. Anh vừa xúc miệng vừa dùng ngón tay day huyệt thái dương. Chứng kiến cảnh này Nhi cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa. Ai ngờ, một người có vẻ ngoài bất cần, đậm chất đàn ông như Duy Phong lại đầu hàng mấy trò chơi cảm giác mạnh này. Ngược lại, một cô gái đến con chó, con mèo còn sợ giống Linh Nhi lại vô cùng thích thú khi được tung mình vào những trò mạo hiểm.
– Trò tiếp theo là gì? _ Duy Phong vẫn gắng gượng.
– Em cũng mệt rồi, không muốn chơi nữa. Mình về ha anh.
– Nói dối không phải năng khiếu của em đâu _ Duy Phong nhận ra sự tiếc nuối trong giọng Nhi _ Không phải lo cho anh. Thôi được, anh không chơi nữa là được chứ gì. Đi nào, đã mua vé trọn gói thì phải chơi cho hết chứ. Em cứ chơi thoải mái đi, chơi cả phần của anh nữa.
– Em nói thật mà. Mấy trò này em chơi mãi cũng chán. Hay mình đi ô tô đụng nhé. Đừng nói với em là anh say cả ô tô nữa đấy _ Linh Nhi nhìn Phong nghi ngờ.
– Không thử sao biết _ anh nhanh chóng lấy lại tinh thần cười sảng khoái.
Duy Phong ngồi chễm chệ trên chiếc ô tô màu đen, trao cho Linh Nhi ánh mắt như muốn cảnh báo: “Em cẩn thận đấy!”. Cô cũng không chịu lép vế, trừng mắt nhìn lại anh. Chuông báo trò chơi bắt đầu vừa reo, Phong đã nhấn mạnh chân ga tông xe vào Nhi. Chưa kịp chuẩn bị tinh thần, Linh Nhi giật mình chúi người về phía trước.
Linh Nhi đạp ga định đuổi theo Phong nhưng lại đâm sầm vào tường. Cô gắng sức vừa đạp ga vừa xoay vô-lăng hết sang trái rồi đến sang phải mà chiếc xe vẫn chơ lì tại chỗ, không hề nhúc nhích. Duy Phong nở nụ cười mãn nguyện, cuối cùng cũng có trò anh thắng được cô gái bé nhỏ này.
Anh lao xe quanh Linh Nhi vài vòng. Cố ý biểu diễn chiêu drift trêu tức cô.
Linh Nhi tức tối xoay sở với chiếc xe đến nỗi khuôn mặt đỏ hồng, lấm tấm mồ hôi. Khoé môi trùng xuống bất lực. Duy Phong nhếch mép, điều khiển xe tới chỗ Nhi. Anh đạp mạnh ga khiến chiếc xe tạo ra một lực tương đối lớn, giải thoát cho Linh Nhi khỏi bức tường chắn. Nhi theo quán tính lao người về phía trước, đầu gối va vào thành xe đau điếng. Đúng lúc cô vừa trấn tĩnh lại, cố gắng điều khiển xe đâm vào Duy Phong thì tiếng chuông báo hết giờ vang lên. Động cơ ô tô ngừng hoạt động. Linh Nhi hậm hực ôm chân ra khỏi xe.
Duy Phong ranh mãnh chạy lại hỏi chân cô có sao không. Linh Nhi dở khóc dở cười nói:
– Đụng người ta đến tím cả đầu gối còn hỏi có sao không. Anh được lắm.
– Ai bảo lúc nãy còn đắc ý với anh _ Phong mím môi cười nhưng vẫn cúi xuống xem xét đầu gối cô.
Mọi người xung quanh đều dành cho Linh Nhi ánh mắt ngưỡng mộ cùng một chút ghen tị khi thấy bóng dáng cao lớn của Duy Phong ngồi xổm dưới đất tỉ mỉ xoa xoa, thổi nhẹ vết thâm trên đầu gối của cô. Mặt Linh Nhi bỗng chốc đỏ gay, cô vặn vẹo xua tay:
– Em không sao. Anh đứng dậy đi. Mọi người đang nhìn kìa.
– Nhìn thì sao? Anh quan tâm người yêu mình cũng không được?
Linh Nhi xấu hổ kéo kéo tay áo anh, cắn môi nói:
– Muốn quan tâm cũng không cần lộ liễu đến vậy. Anh mau đứng dậy đi. Em không quen với cảm giác được người ta hâm mộ.
Duy Phong liếc nhìn hai cô gái đang nói chuyện gần đó. Ánh mắt họ hiện rõ vẻ tiếc nuối và đố kị. Anh nhếch miệng đứng dậy.
– Sức hút của anh vẫn còn lớn nhỉ.
– Ừm. Người khác thì không biết nhưng đối với mấy em mặt lả tả vài cân phấn, môi khô nứt nẻ vì son tint, lông mi giả dày cộm mắt thì anh vẫn là đối tượng đáng để mơ ước _ Linh Nhi gật gù.
– Ha ha. Vậy em cũng xếp cùng loại con gái đấy rồi.
– Không. Em xả thân vì nước. Hi sinh bản thân để cứu những cô gái khác khỏi cái đồ đã xấu còn kiêu sa như anh thôi.
– Bây giờ đổi ý vẫn còn kịp.
– Phong ơi! Em muốn chơi ngựa gỗ! _ Linh Nhi chớp mắt đánh trống lảng.
Duy Phong lắc đầu nắm tay cô đến khu trò chơi trẻ em.
Vòng quay ngựa gỗ lung linh ánh đèn màu. Những chú bạch mã tuyệt mĩ như vừa bước ra từ câu chuyện cổ tích ngày xửa ngày xưa. Tiếng cười khúc khích của đám trẻ như dẫn dắt con người ta về lại những kỉ niệm thơ ấu đẹp đẽ.
Một cậu bé chừng bốn tuổi đang đứng thổi bong bóng xà phòng cạnh hàng rào. Những quả bóng trong suốt tràn ngập không gian rồi vỡ tan thành trăm ngàn giọt nước nhỏ li ti.
Duy Phong thần người nhìn theo những quả bóng được thổi ra từ cái miệng chúm chím nhỏ xinh của cậu bé. Đôi má trắng nõn, phúng phíng cứ phồng lên lại hạ xuống. Rồi toét miệng cười khi ngước nhìn những quả bong bóng bay lên cao. Thời khắc quả bóng vỡ ra cậu bé không hề buồn bã, cậu chỉ tiếp tục kiên trì thổi thêm rất nhiều những quả bong bóng khác. Thổi mãi…
Bong bóng theo gió mang về một phần tuổi thơ của Duy Phong. Năm đó, anh cũng chừng bốn tuổi. Lần đầu tiên mẹ dẫn anh đến khu trò chơi. Duy Phong đã rất háo hức muốn chơi thử tất cả các trò. Hồi ấy chưa có những trò chơi mạo hiểm mà chỉ toàn đu quay, thú nhún và xe điện.
Mẹ anh vốn mắc chứng thần kinh yếu, dù chơi đu quay cũng cảm thấy chóng mặt buồn nôn. Nhưng vì muốn làm cho Phong vui nên bà đã gắng gượng chơi hết cùng con.
Duy Phong còn nhớ trò cuối cùng hai mẹ con chơi cũng là đu quay ngựa gỗ. Cẩm Quyên cũng giống như những bà mẹ khác dùng hai tay giữ lấy Duy Phong trên lưng ngựa, còn mình thì vui vẻ đi vòng quanh. Khoảnh khắc ấy, anh đã trông thấy nụ cười đẹp nhất thế gian. Đó là nụ cười hạnh phúc của một người mẹ hết lòng yêu thương con.
Vòng quay ngựa gỗ kì diệu.
Ánh đèn màu sắc lung linh.
Lúc trở về mẹ đã nói với anh một câu mà mãi sau này Duy Phong mới cảm nhận được hết ý nghĩa của nó:
– Con biết không, hạnh phúc chỉ ngắn ngủi như một vòng quay ngựa gỗ. Cái ta cố gắng giành giật có khi chỉ là niềm vui trong thoáng giây để rồi nhận lấy nỗi đau dai dẳng mãi về sau. Vết thương rồi cũng đến ngày khép miệng, ngưng chảy máu. Nhưng vết sẹo dài thì sẽ còn mãi cùng tháng năm.