Bạn đang đọc Boomerang – Yêu Thương Quay Về – Chương 23
Tiết hình học nặng nề của chủ nhiệm vừa kết thúc Linh Nhi liền chớp mắt quay sang nhờ Ngọc Lam viết đơn xin nghỉ học. Cô bạn ném cho Nhi một cái nguýt dài, cằn nhằn vài tiếng rồi hạ bút giống hệt nét chữ bà Mỹ Cầm – một tài lẻ khác của Lam.
Linh Nhi vui sướng cảm ơn và hứa sẽ đãi Lam một bữa kem Ý thật hoành tráng. Cô nhanh chóng giật lấy lá đơn chạy ra cổng trường. Ông bác bảo vệ hôm nay có vẻ cẩn thận. Hết soi xét chữ kí phụ huynh rồi lại hỏi han đủ chuyện. Linh Nhi chỉ lo bị cô chủ nhiệm bắt gặp là kế hoạch sẽ hoàn toàn đổ bể. Đang dáo dác nhìn quanh thì cô bắt gặp một bác lớn tuổi vừa đỗ xe gần cổng trường, thuận miệng nói:
– Mẹ cháu đến rồi. Bác cho cháu về nhé.
Bác bảo vệ nhìn theo hướng chỉ của Nhi thấy người phụ nữ đang sốt ruột chờ ai đó bèn gật đầu đồng ý. Linh Nhi lén quay lại phía sau, vẫn thấy bác bảo vệ đang chằm chằm nhìn mình. Cô đành liều bước đến giả vờ hỏi đường người phụ nữ. Bà này có vẻ nói nhiều nên Linh Nhi lập tức tỏ ra thân thiết gợi chuyện. Hai người nói hết chuyện khu này có món gì ngon đến chuyện giáo viên trường này có tận tình yêu nghề không rồi tới cả chuyện con gái bà dạo gần đây có biểu hiện lạ, hình như đã bắt đầu có bạn trai.
Linh Nhi đứng tiếp chuyện một lúc mà cảm thấy hoa mắt, chóng mặt vì tốc độ “tám” đáng kinh ngạc của bà ta. May sao, ông bác bảo vệ đã mất kiên nhẫn, đóng cổng trường đi vào tiếp tục ván cờ tướng dang dở từ lúc nào. Cô vội vã tạm biệt người phụ nữ rồi chạy biến vào cái ngõ nhỏ cạnh trường.
Nhi đứng trước hàng đá pes[1], điều chỉnh nhịp thở, nhìn vào gương sửa lại tóc tai quần áo rồi đẩy cửa bước vào trong. Cô đi dọc theo những dãy bàn, ngó nghiêng từng người. Mới là 2 rưỡi trưa, trời còn nắng nóng nên trong cửa hàng cũng ít khách. Hầu hết đều là học sinh trốn tiết.
Linh Nhi nhẹ nhàng tiến lại gần một cậu con trai mặc áo pull xám nhạt và có mái tóc màu choco. Cảm thấy có người đứng sau, cậu ta ấn nút dừng chơi bỏ tay cầm sang một bên. Hàng lông mày rậm nhíu lại. Phong định lên tiếng quát Linh Nhi sao dám trốn học lang thang đến chỗ này. Nhưng lời nói vừa tới miệng lại bị nuốt xuống. Phong cười thầm, bây giờ mình có là gì của cô ấy đâu.
Cậu bạn chơi cùng không hiểu chuyện tò mò hỏi:
– Em gái nào đây, Phong. Mày đào hoa quá đấy. Em Chi vừa đi du học đã có gái khác tìm đến rồi. Có thừa thì nhường bớt cho anh em đi. Ha ha.
– Nói ít thôi. Chơi tiếp đi _ Duy Phong tiện tay đánh vào đầu thằng bạn rồi xoay người đối diện với màn hình.
Linh Nhi thấy thái độ cố tình không chú ý đến mình của Phong liền tức giận chạy đến đứng chắn trước màn hình.
– Âu Dương Duy Phong! Em có chuyện muốn nói với anh!
Nghe tiếng quát của Nhi mấy thằng con trai trong quán đồng loạt quay lại nhìn. Chỉ riêng Duy Phong vẫn thờ ơ, lạnh lùng:
– Tránh ra.
– Không anh phải nói chuyện với em đã _ Linh Nhi đưa tay ấn nút nguồn làm màn hình tắt ngóm.
– Điên à!
Duy Phong ném mạnh cái tay cầm xuống đất, vỡ tan. Anh bật dậy tiến lại áp sát vào người Linh Nhi. Hương gỗ thanh nhã của Gucci Pour Homme II vấn vít quanh chóp mũi. Đôi mắt nâu sâu hun hút nhìn xoáy vào cô. Linh Nhi bối rối nhìn xuống chân. Đầu óc cô chợt trống rỗng không hiểu bản thân đang làm ra chuyện gì. Vài phút đồng hồ trôi qua, Linh Nhi hít một hơi thật sau, ngẩng mặt lên nhìn Duy Phong, tuyên bố dõng dạc:
– Anh rất ghét bị em làm phiền đúng không? Vậy chúng ta chơi một trò cá cược nhé! Nếu anh thắng em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa. Còn nếu thua thì anh phải làm người yêu của em _ cô hạ thấp giọng khi nói ba từ cuối _ trong bảy ngày.
– Woa. Em gái này cá tính thật.
– Em ơi đừng cá cược với nó, làm người yêu anh này. Anh chấp nhận thua em cả đời luôn. Ha ha ha.
– Lâu lắm mới có trò vui để xem. Đồng ý đi Phong! Bọn tao cũng muốn xem bản lĩnh em gái này đến đâu.
– Mày sợ thì để tao chơi hộ cho Phong ơi!
Bọn con trai trong quán bắt đầu nhao nhao bàn tán. Nhiều thằng còn đứng dậy khỏi chỗ của mình để đến nhìn tận mắt cô gái dám thách thức Duy Phong. Những thằng khác thì kích động cười hô hố cổ vũ.
Thấy bọn bạn phản ứng nhiệt tình quá, mình không đồng ý thì thật mất mặt. Mà kết quả là thắng hay thua cũng không quan trọng. Nếu thắng có thể dập tắt được mọi hi vọng của Nhi. Còn thua thì cùng lắm cũng chỉ mang danh người yêu cô trong bảy ngày. Cô sẽ không thể làm thay đổi được quyết định của anh. Duy Phong thầm nghĩ.
– Cá cược trò gì? _ anh lắc đầu không hiểu trong cái đầu bé nhỏ của Linh Nhi thật ra chứa bao nhiêu ý tưởng điên rồ nữa.
– Đá pes luôn đi! _ một thằng gợi ý.
Duy Phong không nói chỉ cúi nhìn Linh Nhi trưng cầu ý kiến. Anh biết nếu chọn mấy trò kiểu này người thua nhất định sẽ là cô. Linh Nhi khẽ cười:
– Em ghét bóng đá lắm. Bi-a thế nào? Nghe nói đó là sở trường của anh.
Bọn con trai nghe thế liền cười sằng sặc. Đứa con gái này có vấn đề không vậy? Nếu đầu óc còn tỉnh táo sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện chơi bi-a thi với Duy Phong. Trước giờ chưa một đứa đánh bi-a nghiệp dư nào có thể vượt mặt Phong. Bọn bạn mỗi lần chơi bi-a ăn tiền cũng đều tự động loại anh qua một bên. Vậy một đứa con gái không biết có nhấc nổi cơ không thì dựa vào đâu mà dám cá cược với Phong chứ?
Thằng bạn lúc này ngồi đá pes cùng Phong cười cợt nói:
– Em gái à, cá cược như thế liệu có đơn giản quá không? Hay thế này, nếu em thua thì mời bọn anh một bữa và phải qua đêm cùng Duy Phong. Còn nếu em thắng bọn anh sẵn sàng dâng thằng Phong cho em luôn. Nó mà không chấp nhận anh sẽ trói nó ở đầu giường cho em thoả sức hành hạ. Được chứ? Ha ha.
Duy Phong siết chặt nắm đấm, quay sang định khiến cho thằng bạn ngậm miệng thì nghe thấy tiếng cười của Nhi:
– Ok thôi. Nhưng để xem Duy Phong có thắng nổi em không đã. Hi hi.
– Là em nói đấy nhé. Sau này có hối hận cũng không kịp đâu. Tất cả mọi người nghe rõ lời em gái này nói rồi chứ?
“Rồi rồi” tiếng nói của đám con trai đồng loạt vang lên. Duy Phong vẫn nắm chặt tay, nhắm mắt rủa thầm: “Nhi Nhi, em điên thật rồi”. Linh Nhi thấy Phong cúi gằm mặt, nhắm tịt mắt tưởng anh mệt, nhẹ nhàng hỏi:
– Anh có sao không? Nếu mệt thì để hôm khác chúng ta chơi.
– Không. Đi luôn! Ngay bây giờ! _ Duy Phong kéo tay Linh Nhi ra bãi để xe _ Anh muốn nhanh chóng kết thúc trò điên rồ này của em!
Hiếm khi quán bi-a lại có đông khách vào giờ này đến thế. Nhưng hầu hết mọi người hôm nay chỉ kéo đến xem trò vui giữa Duy Phong và Linh Nhi. Mấy thằng ở cửa hàng pes lúc nãy đã nhanh chóng gọi thêm bạn. Thật ra cuộc thi lần này nhắm mắt cũng đoán ra kết quả nhưng điều bọn nó mong là càng nhiều người đến chứng kiến thì lát nữa Linh Nhi sẽ càng tốn thêm nhiều tiền mời mọi người đi ăn. Một đám người theo chủ nghĩa cơ hội!
Duy Phong nhường quyền chọn kiểu chơi cho Linh Nhi. Cô không suy nghĩ mà quyết định ngay bi-a chín bóng. Hai người cầm cơ tiến đến chiếc bàn đặt ở giữa phòng. Linh Nhi vừa nhấc cây cơ lên đã chun mũi, le lưỡi nói:
– Eo. Nặng thế. Anh đổi cho em cây nào nhẹ nhất đi _ cô nháy mắt với anh chủ quán.
Bọn con trai cười ồ lên. Có đứa châm chọc:
– Cầm gậy còn không xong thì đánh đấm gì em ơi. Mời bọn anh đi ăn rồi về ngủ với Duy Phong thôi.
– Chưa đánh sao biết kết quả chứ. Duy Phong mà thua các bạn nhất định phải xin lỗi tớ đấy _ Linh Nhi bĩu môi.
– Hai đứa định tung đồng xu xem ai đánh trước hay như nào? _ anh chủ quán cắt ngang.
– Oẳn tù tì nha _ Linh Nhi nghiêng đầu nhìn Phong.
– Được.
Keo đầu tiên hai người cùng ra kéo. Ván thứ hai Duy Phong ra lá, Linh Nhi ra đấm. Nhi mỉm cười, cô biết rõ cách chơi của Phong nên mới cố tình chọn trò này thay cho tung đồng xu may rủi.
Duy Phong nhấc cục lơ, thoa nhẹ lên đầu cơ. Mở rộng hai chân, bàn tay trái đặt lên bàn, tay phải nhẹ nhàng giữ cơ, từ từ hạ thấp người. Những ngón tay thuôn dài tạo thành cầu tay mở, ngón tay út hơi cong lên, đôi mắt nâu nheo lại khiến hai hàng lông mi dần hoà làm một. Cạch cạch. Phong đẩy cổ tay phải, dùng một lực vừa đủ để phá bóng. Hai bi 3 và 5 lần lượt rơi xống lỗ. Bọn con trai xung quanh theo dõi với vẻ thờ ơ. Chúng hẳn vẫn chắc mẩm rằng Linh Nhi thậm chí sẽ không có lấy một cơ hội thọc bóng.
Linh Nhi chạy lăng xăng cạnh anh chủ quán hỏi cách cầm cơ, tư thế đứng thế nào cho đúng, đặt cầu tay ra sao thì dễ đánh. Anh ta chỉ lắc đầu cười.
Không nằm ngoài dự đoán, Duy Phong dễ dàng đưa thêm bi số 1, 2, 6 xuống lỗ bằng một cú cu-lê[2] và hai cú đề lùi[3]. Dường như Phong đang kéo dài thời gian. Anh muốn đánh hết các bi xuống lỗ rồi mới thọc cú quyết định vào bi số 9. Cũng có thể…anh muốn cho Linh Nhi một cơ hội. Cô dựa vào chiếc bàn gần đó, bàn tay miết dọc thân cây gậy. Mắt nhắm hờ như không quan tâm.
Lúc này, bi chủ, bi số 7 và số 9 đang nằm thẳng hàng. Duy Phong đổi sang gậy “phá”, xoáy cục lơ vào đầu gậy, tiến sang mép bàn bên kia. Anh đột nhiên đặt cao cầu tay, dựng thẳng cây cơ khiến tất cả mọi người trong phòng xôn xao. Linh Nhi cũng bất giác đứng dậy bước lại gần để quan sát rõ hơn. Vài thằng con trai thốt lên kinh ngạc: “Thằng Phong định chơi cú masse[4] à”, “Liệu có nguy hiểm quá không”, “Khả năng vào lỗ thực sự không cao”.
Linh Nhi biết anh đã nhắm vào bi số 9. Trong trường hợp bi cái và bi đích bị chắn bởi một bi khác thì sử dụng cú nhồi bóng là lựa chọn khá tối ưu. Nhưng Duy Phong vẫn có thể xử lí những viên bi khác trước, hơn nữa, hiện tại bi cái cách bi số 9 quá xa. Cú masse này một khi được thực hiện thì chắc hẳn người đánh phải có kĩ thuật cao và luôn mang đến những cú xoay bóng đẹp mắt. Nhưng điều quan trọng là khả năng đẩy bi vào lỗ không cao nên người chơi thường không dám mạo hiểm vì sợ không đủ lực cho bóng đi xa. Mặt khác, luật bi –a chín bóng qui định bi chủ bắt buộc phải chạm bi có số nhỏ nhất trên bàn. Điều đó sẽ làm ảnh hưởng không ít tới hướng di chuyển của bóng.
Đám con trai hưng phấn hẳn lên. Một thằng đeo kính khởi xướng trò cá cược xem liệu Phong có thể đưa viên bi quyết định vào lỗ không. Cả bọn nhao nhao đặt cược đến nỗi quên luôn việc quan sát ván bi-a cao trào. Linh Nhi miết dọc thân chiếc cơ, cười nhẹ: “Trò vui bây giờ mới thực sự bắt đầu”.
Mái tóc màu nâu rủ xuống che đi nửa khuôn mặt góc cạnh. Ánh mắt tự tin nhìn chăm chú vào viên bi sọc đen vàng. Tay áo sắn cao để lộ ra phần bắp tay rắn chắc. Duy Phong thúc mạnh xuống viên bi chủ. Viên bi lượn một vòng duyên dáng. Mọi người tập trung trở lại chiếc bàn giữa phòng. Ai nấy đều nín thở nhìn theo quĩ đạo của quả bóng trắng. Nó từ từ xoay mình cách bóng số 7 khoảng 5cm thì dừng hẳn lại. Bọn con trai ồ lên tiếc nuối. Duy Phong thờ ơ giật chai nước khoáng từ tay anh chủ, ngửa cổ uống một hơi.
Linh Nhi đi một vòng quanh bàn bi-a, nghiêng đầu hỏi:
– Phải đánh hết bóng xuống lỗ mới tính là thắng?
– Không mục đích cuối cùng là đưa bóng số 9 xuống lỗ. Nhưng mỗi lần chọc bóng, bi chủ phải chạm vào bi có số nhỏ nhất trên bàn. Có điều bi này không nhất định phải xuống lỗ _ anh chủ quán lên tiếng giải thích.
– Hoá ra cô em không biết chút nào về bi-a. Lúc chọn bi-a chín bóng bọn này còn tưởng cô em cũng am hiểu chứ. Anh đây nói thật nhé, em nhận thua luôn cho rồi. Cá cược thì không thể huỷ. Nhưng ít nhất cô em cũng đỡ mất mặt. Kẻo lát nữa đến bi chủ còn chọc không nổi nữa là… Ha ha.
– Chưa chắc _ Linh Nhi nhún vai _ Chỉ sợ xem tớ đánh xong các bạn lại chạy dài xin nhận sư phụ thôi.
– Thế thì chúng ta đổi luật chơi nhé. Không cần biết có chạm bóng nhỏ nhất trên bàn không, chỉ cần đánh được bi số 9 vào lỗ thì coi như em thắng _ Duy Phong nhếch môi.
– Là anh nói đấy! Không hối hận nhé! _ Linh Nhi mừng rỡ lắc lắc cánh tay Phong.
– Anh còn đảm bảo sẽ thực hiện tốt trách nhiệm và nghĩa vụ người yêu trong bảy ngày với em, yên tâm rồi chứ.
Linh Nhi cười tít mắt. Hùng dũng xoay người đối diện với bàn bi-a, cầm cây gậy “phá” ban nãy Duy Phong bỏ lại. Cô ngồi mớm lên mép bàn. Chân trái chống dưới đất, tay phải dựng cao cây gậy gần như thẳng đứng. Hơi nheo mắt tính đường đi của bóng và xác suất vào lỗ.
Đám con trai trợn mắt: “Em gái này bắt chước Duy Phong thực hiện cú masse sao?”, “Nó đánh không nổi đâu ông ơi. Chắc chỉ làm màu thôi”. Anh chủ quán đứng khoanh tay, nhàn nhã nói một câu: “Mấy chú em chẳng có mắt nhìn người gì cả. Cô bé này là một tay cơ khá đấy”. Duy Phong siết chặt chai nước khoáng, thì thầm: “Không phải masse. Là bóng nhảy[5]”.
Cạch! Viên bi chủ bật lên khỏi bàn. Hạ một đường hoàn mĩ lăn đến bi 9. Động tác của Linh Nhi thuần thục, chính xác và rất nhanh gọn khiến bọn con trai chưa kịp hiểu ra thì viên bi sọc đen vàng đã lăn nhanh xuống lỗ.
Linh Nhi nhảy lên vờ như bản thân cô cũng không rõ tại sao viên bi lại có thể lăn xuống lỗ: “Woa! Vào rồi! Bi vào lỗ rồi kìa Phong! Anh nhớ phải giữ lời đó!”.
Cả phòng bỗng chốc vỡ oà bởi tiếng cảm thán liên tiếp:
– Em này đánh sút tê điệu nghệ quá!
– Nhìn tay chân mảnh khảnh mà có lực ghê!
– Em gái này liệu có phải dân chuyên nghiệp không thế?!
– Với khoảng cách đó mà đưa được bóng vào lỗ thì đúng là không hề đơn giản.
– Hoá ra lúc đầu giả vờ ngu ngơ để lừa bọn mình à?
Linh Nhi đắc ý cười thầm khi nghe những lời nhận xét đó mà không biết mặt Duy Phong đã tối sầm lại từ lâu.
[1] Một trò chơi điện tử về bóng đá.
[2] Cu-lê: bi cái chạm đến bi đích thì dừng lại trong phút chốc rồi đi theo đường giống bi đích.
[3] Đề lùi: bi cái chạm vào bi đích thì ngừng một lúc sau đó bị đẩy ngược lại một khoảng nào đó.
[4] Masse: còn được gọi là đánh bi xoáy, mục đích để bi cái không chạm băng và các bi khác.
[5] Bóng nhảy: hay còn gọi là sút-tê, mục đích cũng là để bi cái không chạm băng và các bi khác.