Bỗng Nhiên Song Trọng Sinh Ngay Ngày Kết Hôn Cùng Kẻ Thù

Chương 18: Thời niên thiếu


Đọc truyện Bỗng Nhiên Song Trọng Sinh Ngay Ngày Kết Hôn Cùng Kẻ Thù – Chương 18: Thời niên thiếu


Editor: D Ẹ O
Đời trước hai cha con Lâm Nhã Chí không được hòa thuận cho lắm, điều đó dẫn tới việc Lâm Khiển không chịu ở nhà nhiều, nhất là dịp cuối tuần, nếu được nghỉ y thường la cà ở thư viện, vậy nên dù đã cách mấy chục năm y vẫn nhớ như in.
Chỉ khác ở chỗ, hồi ấy y đến chỉ để trốn tránh, còn giờ là để “đối mặt”.
Và lần này không chỉ mình y bước trên con đường này.
“Ngày hôm nay không có gì nhiều đâu, anh làm xong hết mớ đề này cho em là được.” Lâm Khiển đứng phía sau Trịnh Bằng Khinh, hai tay đẩy vai hắn tiến về phía trước, thuận tiện đặt một cái mục tiêu nhỏ cho hắn.
Trịnh Bằng Khinh hữu khí vô lực mặc y đẩy đi, càm ràm một câu: “Đây mà là chuyện nên làm trong ngày hẹn hò của chúng ta sao?”
Lâm Khiển nói: “Đúng, một buổi hẹn hò nên có của năm lớp 12.”
Trịnh Bằng Khinh: …Bạn trai quá có lòng cầu tiến cũng là chuyện khiến người ta phải phiền lòng.
Cũng may Trịnh Bằng Khinh chỉ không thích học chứ đầu óc vẫn xài được, đặc biệt là khả năng tập trung của năm mười mấy tuổi cũng nhỉnh hơn hẳn năm ba mấy tuổi.
Trịnh Bằng Khinh giải đề rất nhanh, có chỗ nào không hiểu thì để Lâm Khiển giảng hộ.
Đương nhiên là có những lúc hắn chỉ làm bộ để sáp lại quấn Lâm Khiển cho vui.
Chẳng qua, không cẩn thận hỏi trúng một đề đã hỏi trước đó, bị Lâm Khiển vạch trần không thương tiếc.
Lâm Khiển nhéo tóc hắn: “… Đề này mới nửa tiếng trước anh đã hỏi một lần rồi!”
Trịnh Bằng Khinh cây ngay không sợ chết đứng: “Vậy em có giảng lại cho anh không?”
Lâm Khiển không còn gì để nói, chỉ có thể chiều hắn: “…Giảng.”
Trịnh Bằng Khinh không cho là nhục, lại còn tranh công: “Em thấy chưa, anh chỉ lựa những đề em biết giải để hỏi, chứ không làm khó em, em thấy anh tri kỷ chưa?”
Lâm Khiển: “Vâng vâng vâng.”
Tui ngoài mặt thì đón ý nói hùa vâng vâng vâng, còn thực chất trong thâm tâm tui biết thừa hắn chỉ đang chiếm tiện nghi của tui. jpg
Lâm Khiển giảng bài rất kỹ, vừa đúng ý lại dễ hiểu, hai người tựa đầu vào nhau, Trịnh Bằng Khinh theo thói quen bắt lấy ngón tay y, rồi lại bị Lâm Khiển vẽ thêm một con tiểu trư vào lòng bàn tay.
Song người chịu thiệt vẫn là Lâm Khiển, bởi vì Trịnh Bằng Khinh khăng khăng rằng heo con phải có đôi có cặp mới hạnh phúc, y không thể làm gì khác hơn là vẽ thêm một con nữa vào tay mình.
Cực kỳ có phong cách ấu trĩ của Trịnh Bằng Khinh năm mười bảy tuổi.

「Anh làm xong đề rồi này.」
Trịnh Bằng Khinh gửi một tờ giấy qua cho Lâm Khiển.
Lâm Khiển buồn cười nhìn hắn, nhanh chóng đáp lại, rồi đưa cho hắn:「Em cũng sắp, đợi em thêm năm phút nữa.」
Trịnh Bằng Khinh chống cằm, thưởng thức góc nghiêng thần thánh của bạn trai.
Ánh sáng trong thư viện khá ổn, xung quanh rất yên tĩnh, tình cờ chỉ vang lên vài tiếng rì rầm cùng tiếng lật sách văng vẳng, bầu không khí này lại càng tôn lên vẻ đẹp tri thức của Lâm Khiển…
Nếu tốc độ giải đề của y chậm đi chút nữa thì hay biết mấy.
Trịnh Bằng Khinh đang nghĩ xem xem buổi trưa nên đi đâu ăn gì thì đột nhiên có hai nữ sinh lại gần, cô nàng tóc quăn trong số đó thẹn thùng gõ gõ mặt bàn trước mặt Lâm Khiển, nhỏ giọng nói: “Bạn gì ơi, làm phiền cậu một chút được không?”
Lâm Khiển ngẩng đầu lên nhìn cô, trong mắt mang theo nghi hoặc.
Nữ sinh đỏ mặt, cầm quyển sách trong tay đưa tới trước mặt Lâm Khiển: “Mình thấy cậu đang luyện đề giống mình, mà trùng hợp là mình lại có mấy bài không hiểu nên muốn lại hỏi cậu giúp…”
Lâm Khiển nhìn cái đề nữ sinh đưa tới, đúng là rất trùng hợp, ngay trang mà y đang giải, y chang cách Trịnh Bằng Khinh ban nãy vừa dùng để quấn lấy y.
Đương nhiên, cách đặc biệt này chỉ nên dùng cho người đặc biệt thì mới có tác dụng.
Lâm Khiển cười cười xin lỗi: “Thật ngại quá, tôi cũng không biết làm.”
Nữ sinh nọ: “…”
Nữ sinh đứng cạnh cô nhịn không được nhướng người nhìn vào sách của Lâm Khiển: “Nhưng mà cậu làm xong rồi đấy thôi?”
Lâm Khiển: “…” Nhất định phải nói toẹt ra cô mới vừa lòng sao.
Lâm Khiển mặt không đổi sắc: “Tôi chép đáp án.”
Trịnh Bằng Khinh khụ một tiếng, nín cười.
Nữ sinh tóc xoăn có chút lúng túng, cũng bắt đầu muốn rút lui, nhưng bạn cô lại không tinh ý cho lắm, vẫn nghiêm túc đặt câu hỏi: “Vừa nãy cậu còn giảng bài cho bạn cậu nữa kia mà?”
Lâm Khiển cũng rất nghiêm túc trả lời: “Do cậu ấy hỏi ngay đề mà tôi biết làm.”
Nữ sinh bắt đầu tức giận: “Nào có chuyện trùng hợp vậy được.”
Nữ sinh tóc quăn ngượng ngập lên tiếng: “Xin lỗi đã làm phiền.” Rồi lôi kéo bạn mình đi.

Chờ khi hai nữ sinh đã đi xa, Lâm Khiển mới quay đầu nhìn Trịnh Bằng Khinh, nói: “Em đã dứt khoát cự tuyệt.”
Khóe miệng Trịnh Bằng Khinh không ức chế được mà giương lên, nhưng vẫn cố chấp giả bộ hờ hững: “Anh thấy mà.”
Nói rồi hắn còn đắc ý huênh hoang: “Cô nhóc kia không cao siêu như anh.”
Lâm Khiển: “Ồ?”
Trịnh Bằng Khinh lập tức trở mặt: “Cảm ơn Lâm lão sư đã cho anh cơ hội.”
Lâm Khiển xì một tiếng, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Trịnh Bằng Khinh thì rảnh rỗi ngồi lo cho các thế hệ tương lai của đất nước: “Bọn trẻ bây giờ cũng thật là, đến thư viện không lo học cho giỏi, đầy đầu nghĩ toàn ba cái chuyện yêu đương nhăng nhít, vậy thì làm sao đậu đại học được?”
Lâm Khiển cũng nể da mặt dày của hắn.
Trịnh Bằng Khinh nói cứ như thật, hoàn toàn không một chút mặc cảm nào khi bản thân cũng nằm trong số đó.
Lâm Khiển nhéo mặt hắn: “Em muốn dẫn anh đến một chỗ.”
Nơi Lâm Khiển muốn đến chính là tầng cao nhất của thư viện, nơi đây sắp một vài thể loại sách khá kén người đọc nên trên này cũng vắng hơn dưới kia.
“Hồi trước… Em hay thích lượn lên tầng này.” Lâm Khiển dắt Trịnh Bằng Khinh vòng tới vòng lui quanh mấy cái giá sách, kể lại phát hiện mới mẻ hồi niên thiếu cho hắn nghe, “Có một lần em tình cờ phát hiện được vài cuốn, chúng nó không thuộc loại sách ở tầng này, mới đầu em còn tưởng có người để lộn ở đây, nhưng sau khi hỏi ra thì mới biết có người đã cố ý để chúng ở nơi này, hơn nữa cũng chẳng ai quan tâm, và nó vẫn luôn ở đấy.”
Trịnh Bằng Khinh vừa đi vừa lướt nhìn những giá sách hai bên, đều là các loại sách sử lâu đời hoặc hồ sơ tài liệu, đóng không ít bụi, xem ra thủ thư cũng hiếm khi dọn dẹp tầng này.
Điều này khiến hắn càng thêm hiếu kỳ với những quyển mà Lâm Khiển vừa nhắc đến.
“Đây rồi.” Lâm Khiển ngừng lại.
Trịnh Bằng Khinh thuận theo tay y chỉ mà nhìn sang, quả nhiên có mấy quyển khá nổi bật, khác hẳn so với những quyển khác, được đặt ở giá thứ năm, trông bắt mắt cực kỳ.
Hắn nhìn thử tựa đề, phát hiện đều chỉ là những quyền rất bình thường, không có chỗ nào đặc biệt cả.
「Tôi và Địa đàn」
「Chim khách và hoa hồng」
「Chào mừng đến thị trấn ma quái」
「Bạn trông có vẻ ngon」(Hay có tên gọi khác là “You Are Umasou”)

Lâm Khiển cười nhìn Trịnh Bằng Khinh: “Hồi đó em còn nhỏ, chưa hiểu gì gọi là “lãng mạn” nên mới báo cho thủ thư biết.”
Trịnh Bằng Khinh nghiêng đầu nhìn y: “Nhân viên nói thế nào?”
Lâm Khiển nói: “Là giám đốc tiền nhiệm đã tự mình để chúng ở đây, sau khi ông về hưu có dặn dò nhân viên là đừng nên di chuyển chúng.”
Trịnh Bằng Khinh cảm thán: “Đúng là làm sếp thì muốn gì cũng được.”
Lâm Khiển cười khẽ, tiếp tục nói: “Tiếc là hồi đó em không biết thưởng thức vẻ đẹp lãng mạn này, mà có biết cũng không có người để chia sẻ, chỉ biết thầm cười nhạo vị giám đốc kia sao lại nhàm chán đến thế.”
Y nhìn sang, đôi mắt sáng như sao: “Nhưng hôm qua, em mới chợt nhớ đến nơi này, bởi vậy mới muốn kêu anh đến đây.”
“Cho nên em mới quyết định đến thư viện?” Trịnh Bằng Khinh vươn tay chạm lên gáy sách, như chạm vào Lâm Khiển của thời niên thiếu, muốn xóa đi sự cô độc của y hồi ấy.
Vẻ đẹp nằm trong đôi mắt của kẻ si tình.
Mà một lần nữa đứng ở đây, cùng một thời điểm, từ đây trên mỗi đoạn đường phía trước đã có người đồng hành, phong cảnh vốn nhạt nhẽo cũng trở nên hữu tình.
“Ừ.” Lâm Khiển nhún nhún vai, “Vừa hay đến đây để ôn tập luôn.”
Trịnh Bằng Khinh không bình tĩnh được như y, tay hắn mơn trớn mái tóc mềm của Lâm Khiển, thuận theo cổ y trượt xuống, lưu luyến nơi vai y.
Bọn họ đã quá hiểu rõ nhau, quen cũng hơn mười mấy năm ròng rã, bọn họ như hai nửa, đối chọi nhau, đồng thời thấu hiểu linh hồn nhau.
Đến mức, họ có thể dễ dàng thay đổi vì đối phương.
Và lần này, trong ký ức của Lâm Khiển, đã có người cùng y chia sẻ cảnh hữu tình, Trịnh Bằng Khinh mới đột nhiên ý thức được, bao nhiêu hối hận và thở than hắn đã từng mang, cũng đang dần dần biến mất.
Hắn đã chân chính đứng ở ngay bên cạnh một Lâm Khiển tuổi mười bảy, cộng hưởng thời gian trôi.
“Em nói thử xem, ở trong thư viện có camera không nhỉ?” Trịnh Bằng Khinh đột nhiên hỏi một vấn đề không đầu không đuôi.
Lâm Khiển đưa tay chỉ phía bên phải trên đầu bọn họ.
Trịnh Bằng Khinh “Hừ” một tiếng: “Có có cũng không ngăn cản được anh!”
Hắn tiện tay kéo một quyển gần nhất từ trên giá xuống, dùng nó để chặn camera, sau đó dán sát lại, mổ một cái lên môi Lâm Khiển.
Gò má Lâm Khiển sượt qua trang sách cũ ố vàng, trên môi là nhiệt độ nóng bỏng truyền từ môi Trịnh Bằng Khinh.
Chờ khi Trịnh Bằng Khinh lùi lại, Lâm Khiển mới bất đắc dĩ nói: “Anh có chặn cũng vô dụng, camera ngay trên đầu anh chứ có phải trước mặt anh đâu.”
Chỉ số IQ của đàn ông khi yêu… ừ thì…
Trịnh Bằng Khinh: “…”
Trịnh Bằng Khinh cũng chẳng sợ, không thèm che nữa mà trực tiếp sáp lại hôn cái nữa, lần này kêu rõ vang: “Moa —— “
Lâm Khiển phục rồi.

“Em chờ anh một chút.” Trịnh Bằng Khinh hôn xong mới sực nhớ điều gì đó, hắn bảo Lâm Khiển đứng tại chỗ chờ, còn mình thì chạy vụt mất.
Lâm Khiển bật cười, tựa người lên giá sách, nhìn mấy quyển đặc biệt kia.
Lâm Khiển thời trẻ, một mình đứng giữa những gian sách đóng bụi, y vừa nhìn đã biết ý nghĩa của cách xếp này, nhưng điều đó khi ấy chẳng có nghĩa lý gì với y cả, y từng cười nhạo vị giám đốc đã về hưu kia thật rảnh rỗi, rồi y chợt nhìn lại mình, có muốn chia sẻ cũng chẳng biết nói với ai.
Thời gian quay lại, năm tháng trở về.
Y cuối cùng cũng hiểu cái gọi là “sự lãng mạn đến nhạt nhẽo” của vị giám đốc nọ.
Đồng thời chia sẻ nó với Trịnh Bằng Khinh.
Em thương anh – 我喜欢你 .
(Bốn từ đầu của bốn tựa sách trên ghép lại mà thành)
Ý nghĩa của những tựa sách cũng là điều mà y muốn nói với Trịnh Bằng Khinh.
“Anh trở lại rồi đây.” Trịnh Bằng Khinh cắt đứt những dòng hồi ức của y.
Lâm Khiển ngẩng đầu nhìn hắn, Trịnh Bằng Khinh giơ tay lên, trên tay hắn đang cầm một quyển sách.
“Anh thấy giám đốc nghĩ vậy thôi là chưa đủ, ông ấy cần chuẩn bị thêm một quyển nữa mới hợp.” Trịnh Bằng Khinh vừa nói vừa cầm quyển sách trên tay đặt vào giữa hai quyển 「Tôi và Địa đàn」và「Chim khách và hoa hồng」.
Anh cũng thương em – 我也喜欢你 .
Lâm Khiển nhìn thử tựa đề quyển sách —— 「Nghiên cứu kinh tế Yemen」.
Lâm Khiển: “…”
Lâm Khiển phức tạp nhìn hắn: “Anh không thấy quyển anh chọn có cái tựa bị lạc đề hả?”
“Tìm vội mà, tìm được quyển này là may lắm rồi.” Trịnh Bằng Khinh buông tay, “Đều tại giám đốc không nhìn xa trông rộng gì cả.”
“Anh nói gì cũng đúng hết.” Lâm Khiển ngước nhìn quyển kinh tế trơ trọi giữa một rừng văn học, đưa tay vò đầu Trịnh Bằng Khinh, “Lúc giám đốc thổ lộ chắc cũng không hy vọng mình sẽ được người kia chấp nhận.”
“Giám đốc sao lại không tự tin như thế chứ.” Trịnh Bằng Khinh không khỏi tiếc hận thay.
Lâm Khiển gật đầu: “Người ông ấy thầm mến chắc chắn cũng không thông minh như anh đâu.”
Trịnh Bằng Khinh đứng cạnh Lâm Khiển tuổi mười bảy, cùng y tạo nên những hồi ức mới, cũng đồng thời cười nhạo sự lãng mạn “buồn tẻ” của vị giám đốc nọ.
.
Tác giả có lời muốn nói:
Vị giám đốc nào đó: Hai thằng oắt con, đã xài của ta còn không biết cảm ơn!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.