Bỗng Nhiên Song Trọng Sinh Ngay Ngày Kết Hôn Cùng Kẻ Thù

Chương 17: Luyến ái tâm thái


Đọc truyện Bỗng Nhiên Song Trọng Sinh Ngay Ngày Kết Hôn Cùng Kẻ Thù – Chương 17: Luyến ái tâm thái


Editor: D Ẹ O
Note: Đoạn trong “【】” là đang nhắn tin.
Lâm Khiển:【Hoắc Nghiệp Thụy tổ chức tiệc sinh nhật mà cũng mời anh nữa sao? Rốt cuộc cậu ta đang âm mưu gì vậy?】
Lớp 12 vẫn phải học thứ Bảy, tuy nhiên, tiết cuối cùng là tiết tự học nên Lâm Khiển vừa ôn bài vừa tranh thủ nhắn tin với Trịnh Bằng Khinh.
Trịnh Bằng Khinh nhắn lại:【Mặt ngoài thì lấy lý do là muốn kết bạn với anh, còn thực chất trong thâm tâm nghĩ gì thì anh chịu.】
Lâm Khiển:【Lẽ nào thân phận phú nhị đại của anh đã bại lộ?】
Trịnh Bằng Khinh:【Không thể nào, anh sống biết điều vậy mà.】
Trịnh Bằng Khinh đáp rất nhanh, hắn nhắn thêm một tin nữa:【Chỉ có người yêu dấu nhất của anh mới biết phía sau vẻ ngoài mộc mạc chất phác của anh là một thân thế hiển hách thôi.】
Lâm Khiển phục hắn có thể bất chấp thời gian và địa điểm mà tuôn ra những lời sến súa triền miên không dứt, cố gắng nhìn thẳng vào vấn đề:【Vậy anh có đi không?】
Trịnh Bằng Khinh tỏ vẻ ghét bỏ:【Nói thật, anh cũng chẳng muốn đi, đã vậy còn phải tặng quà nữa chứ.】
Nhắn xong lại nhảy thêm một tin:【Nhưng mà biết làm sao được, bạn trai anh muốn đi nên anh phải theo bồi thôi.】
Thâm tâm vị bạn trai nào đó: …
Bạn trai tỏ vẻ rất bất đắc dĩ:【Bạn trai anh thân bất do kỷ, dù sao cũng là bạn cùng lớp, không cho người ta mặt mũi cũng đâu có được.】
Thực chất đối với việc Hoắc Nghiệp Thụy mở tiệc sinh nhật, Lâm Khiển cũng ôm chút hiếu kỳ.
Đời trước Hoắc Nghiệp Thụy cũng có mở tiệc sinh nhật, nhưng đó là lúc cậu ta đã chiếm được danh ngạch tuyển thẳng vào F đại, nói là tiệc sinh nhật, thì chi bằng nói là tiệc chúc mừng. Lâm Khiển vẫn còn nhớ mang máng, lần đó Hoắc Nghiệp Thụy mời rất nhiều người, nghe đâu cũng có không ít học sinh trường ngoài, khi ấy mọi người mới phát hiện quan hệ của Hoắc Nghiệp Thụy rộng đến thế nào.
“Nghe đâu” là bởi đời trước, Hoắc Nghiệp Thụy mời gần hết cả lớp, chỉ trừ mỗi Lâm Khiển và bạn y.

Còn đời này, Hoắc Nghiệp Thụy không lấy được danh ngạch, vậy còn mở tiệc để làm cái gì? Không những thế còn mời cả Trịnh Bằng Khinh.
Trịnh Bằng Khinh thử suy đoán:【Hay để lừa anh chút quà mọn, dù sao phú nhị đại nhà em không thiếu gì ngoài tiền.】
Lâm Khiển phun tào:【…Vâng vâng, anh nói gì cũng đúng, cậu ta nhất định là đang ham của nhà anh.】
Xác định sẽ cùng đi dự tiệc sinh nhật của Hoắc Nghiệp Thụy, Trịnh Bằng Khinh liền qua loa kết thúc đề tài, thời gian là vàng bạc, hắn không muốn tiêu tốn nhiều vào mấy chuyện tào lao ấy, đối với hắn mà nói, được trọng sinh một đời, nhân sinh quý giá có nhiều chuyện cần làm.
Trịnh Bằng Khinh:【Nói đi nói lại anh vẫn không muốn lãng phí ngày Chủ Nhật.】
Đã vậy đến tối còn phải dự cái tiệc sinh nhật phiền phức kia nữa chứ.
Lâm Khiển như từ trong tin nhắn thấy được vẻ mặt hắn hiện tại, nhất định là đang bò trên bàn, ủ rũ như chó con bị chủ bỏ rơi, nếu nói cho nhân thú hóa thì là trên đầu hắn sẽ mọc thêm một cặp tai cún đang ỉu xìu.
Từ khi trọng sinh tới nay, hai người vẫn luôn cố gắng hướng về phía trước, bọn họ đang và sắp phải đối mặt với một cửa ải quan trọng nhất cuộc đời, nó quyết định vận mệnh cả tương lai mai sau của mọi người, tên nó là, kỳ thi đại học.
Vì bản thân, và cũng vì đám bạn thân, trong khoảng thời gian này bọn họ bận đến mức không rảnh để nghĩ đến chuyện khác, chỉ biết điên cuồng mà bù đắp lại kiến thức thời cấp ba, đặc biệt là Lâm Khiển, đơn cử để tuyển thẳng vào F đại còn đang chờ được phê duyệt, kỳ thi tháng cũng gần kề, nếu để thành tích chênh lệch quá rõ ràng, có lẽ y sẽ phải chịu không ít chê trách nhiều chiều.
May mà Lâm Khiển vốn có tố chất sẵn, đời trước vì muốn bù đắp cho tiếc nuối trong quá khứ, lên đại học y đã rất cố gắng, sau còn thi nghiên cứu sinh. Bởi vậy bây giờ ôn tập lại, chẳng mấy chốc đã bắt kịp tiến độ.
Hậu quả to bự nhất của việc phải điên cuồng lao đầu vào học đó là kế hoạch yêu sớm tươi đẹp của Trịnh Bằng Khinh bị buộc phải tạm gác.
Tin nhắn Trịnh Bằng Khinh nhảy đến, ngay cả dấu ngắt câu cũng đậm mùi chua xót:【Anh cứ ngỡ, khó lắm chúng ta mới có cơ hội được làm lại từ đầu, từ đây chúng ta sẽ ngắm sao thưởng trăng cùng nhau, dùng thi từ thơ ca để miêu tả triết lý nhân sinh tươi đẹp của cuộc đời, ai dè đâu sự thật quá đắng cay, cả ngày chỉ bục mặt mà cày văn với chả toán, nào tiếng anh nào lý nào hóa, đúng bi thảm đời học sinh…】
Trịnh Bằng Khinh:【SOS: Đừng học nữa, mau tới cứu bạn trai em đi.】
Lâm Khiển không nhịn được bật cười, lòng cũng ê ẩm.
Bọn họ đã từng đối chọi trong một quãng thời gian rất dài, cũng lãng phí biết bao nhiêu là thứ, bọn họ tổn thương nhau, tiêu pha khoảng thời thanh xuân đẹp nhất một đời người chỉ để đấu đá nhau. Đợi đến khi đã yêu nhau, Trịnh Bằng Khinh vẫn luôn hối hận vì tuổi trẻ lỗ mãng, đại khái cũng là do xuất phát từ tâm lý muốn bồi thường, hoặc do đã đoạt lại được thời thanh xuân từng đánh mất, hắn luôn muốn làm một điều gì đó cho Lâm Khiển, bù đắp những vết thương cũ, tạo nên hồi ức mới.
Làm lại từ đầu, nòng súng đã đặt xuống, Trịnh Bằng Khinh vẫn cảm thấy chưa đủ, hắn muốn hồi ức của hai người phải rắc đầy hoa tươi.
Lâm Khiển không giống hắn, nhưng mà y yêu hắn, đương nhiên sẽ không nỡ để hắn buồn.

Lâm Khiển:【…Được thôi, vì bạn trai anh tuấn, cuối tuần này chúng ta đi…】
Lời còn chưa nhắn xong, y đã vì tay run mà lỡ bấm gửi mất.
Trịnh Bằng Khinh reply với tốc độ ánh sáng:【Đi đâu đi đâu?】
Lâm Khiển:【Thư viện.】
Trịnh Bằng Khinh im re năm phút vẫn chưa chịu trả lời.
Trịnh Bằng Khinh:【Bạn trai em sắp bị sách vở đè chết, em còn một cơ hội nữa để cứu hắn.】
Lâm Khiển:【-3-】
Trịnh Bằng Khinh:【Đừng có giả mạo, bạn trai anh mắt hai mí.】
Lâm Khiển:【=3=】
Trịnh Bằng Khinh:【Tốt thôi, thư viện thì thư viện.】
Để điện thoại xuống, Trịnh Bằng Khinh kiên cường bắt đầu vạch ra những thuyết yêu đương kinh điển xem xem ở thư viện thì làm sao để tán tỉnh yêu đương, chợt có người khẽ đẩy bàn hắn, Đổng Minh Ân thấp giọng kêu: “Lão đại lão đại… Lão đại…”
Trịnh Bằng Khinh nhàn nhạt liếc nhìn hắn: “Nói.”
Đổng Minh Ân kề sát đầu lại, hèn mọn cười bỉ ổi: “Ngày mai chúng ta đi chơi đi, Tân Đậu…”
Trịnh Bằng Khinh không để hắn nói hết, dứt khoát từ chối: “Không đi.”
“Ấy, anh nghe em nói hết đã.” Đổng Minh Ân không ngừng cố gắng, “Tân Đậu hẹn được mấy nữ sinh bên Cửu Trung đi trượt băng, nghe bảo là xinh lắm, lại còn độc thân, mấy cổ bảo mấy cổ mời nam sinh trường mình đến dạy mấy cổ trượt băng…”
“Không đi.” Vừa nghe là đi hẹn hò, Trịnh Bằng Khinh thân là bạn trai nhị thập tứ hiếu biết giữ mình trong sạch từ chối không chút do dự.

Đổng Minh Ân nghẹn họng trước thái độ kiên quyết của hắn, song vẫn tiếp tục dụ dỗ: “Hoa khôi trường đó cũng đi đó anh, là cái cô mà học kỳ trước anh có khen xinh gái…”
Trịnh Bằng Khinh vừa nghe đã kinh hãi, thời thiếu niên hắn chưa yêu bao giờ, song vẫn cứ đinh ninh rằng mình là trai thẳng, thẳng không thể thẳng hơn, thôi được rồi, ai mà chẳng từng có một thời ngu dại.
Còn “học kỳ trước” trong lời Đổng Minh Ân thì với hắn đã là chuyện của hơn chục năm năm trước, ma nào mà nhớ cho nổi.
Quan trọng là giờ hắn đã là người đã có gia đình, làm sao có thể để scandal từ cái thời xa xưa nào đấy ảnh hưởng đến hình tượng thanh khiết trong sạch của hắn được.
Chỉ lo mình bị hại, Trịnh Bằng Khinh lập tức chính trực mà đánh gãy lời hắn: “Gu của anh mày đổi rồi.”
Đổng Minh Ân: “…”
Ơ, mới một mùa hè trôi qua thôi mà…
Đổng Minh Ân quay đầu nhìn Lâu Tinh Quang, không biết phải làm sao.
Lâu Tinh Quang nhập đội khuyên nhủ: “Lão đại, học hành và yêu đương phải đi liền với nhau, anh thấy đó, tụi mình cũng sắp thành niên đến nơi rồi, nếu còn trì hoãn sẽ mất cơ hội được yêu sớm đó.”
Trịnh Bằng Khinh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ý vị thâm trường nhìn bọn họ.
Đổng Minh Ân cứ ngỡ hắn đã bị bọn họ thuyết phục thì Trịnh Bằng Khinh lại một lần nữa không cam lòng mà từ chối: “Không có hứng.”
Thực ra hắn không phải không có hứng thú, hắn hận không thể lớn giọng khoe khoang mình yêu sớm kia kìa, nhưng thực bất đắc dĩ thời thế bây giờ không cho phép, hắn và Lâm Khiển vừa là yêu sớm vừa là gay, nếu nháo lớn chuyện, sợ rằng sẽ lại làm hỏng mất kỳ thi đại học của cả hai.
Vì tiền đồ trong tương lai, bất chấp trong thâm tâm có muốn hò la tung múa đến thế nào thì ngoài mặt vẫn phải khiêm tốn.
Ừ, cùng lắm thì mỗi tối thường thường rúc trong chăn cười là được rồi.
Đổng Minh Ân nhìn Trịnh Bằng Khinh ngoài miệng thì nói “Không” nhưng trên mặt lại viết rõ ba chữ “Không cam tâm”.
Lão đại đâu phải không có hứng, mà là không dám yêu mới đúng!
Quá thảm!
Đổng Minh Ân lại chua xót: “Lão đại, chúng ta ngày nào cũng học, lâu lâu thả lỏng một bữa cũng có… sao đâu.”
Trịnh Bằng Khinh gấp sách lại: “Bản thân anh gu cao hơn người, chỉ yêu đương với người đẹp nhất, học giỏi nhất.”
Đổng Minh Ân sa sầm mặt mày lải nhải với Lâu Tinh Quang: “Lão đại điên rồi, tìm đối tượng thôi mà cũng phải soi thành tích.”

Lâu Tinh Quang cũng rất đau đớn: “… Nhưng vấn đề là, lão đại không chịu đi, vậy tụi mình tính sao đây?”
Đổng Minh Ân cũng sầu não ruột.
Bọn họ sở dĩ ân cần khuyên nhủ Trịnh Bằng Khinh đi chung là bởi vì hoa khôi bên Cửu Trung cũng là nhắm đến Trịnh Bằng Khinh nên mới nguyện ý dắt theo đám chị em tỷ muội đến cái buổi hẹn hò kia.
Thêm nữa là học kỳ trước Trịnh Bằng Khinh cũng từng khen hoa khôi bên ấy một lần, bọn họ vốn đã nắm chắc 100% sẽ thành công, chuyện tốt như thế ai ngu mà không nhận, nào có ai ngờ đâu Trịnh Bằng Khinh lại từ chối quyết tuyệt đến thế, không cho người ta chút cơ hội vớt vát nào cả.
Cẩu Tân Đậu nghe tin, cậu ta cũng không sầu thảm như bọn họ, cùng lắm là để hoa khôi bên ấy bất mãn chút thôi, vả lại mục tiêu lần này của bọn họ cũng đâu phải nhắm vào hoa khôi của Cửu Trung.
Tuy nhiên, Cẩu Tân Đậu vẫn ngạc nhiên nói: “Nói chứ đây là lần đầu tao nghe thấy chuyện học sinh lớp Tám muốn tìm bạn gái mà còn phải chọn người có thành tích tốt nữa đấy, Trịnh lão đại không hổ trụ cột của lớp chúng ta, có chí khí!”
Đổng Minh Ân không cho là vậy: “Lão đại vậy là không ổn đâu, đã muốn người đẹp nhất rồi còn đòi phải học giỏi, trường chúng ta thì kiếm đâu ra?”
Lâu Tinh Quang cũng rủa “Lão đại cứ chảnh có mà ế.”
Còn bên kia, Trịnh Bằng Khinh bắt đầu cảm thấy nguy cơ mà nhắn tin cho Lâm Khiển.
Trịnh Bằng Khinh:【Nếu tên nhãi con Hứa Dao kia mà giới thiệu nữ sinh cho em thì em nhất định phải từ chối biết chưa.】
Lâm Khiển:【Đổng Minh Ân giới thiệu nữ sinh cho anh à?】
Một phát dính hồng tâm.
Trịnh Bằng Khinh:【Anh đã cật lực từ chối.】
Đổng Minh Ân vẫn quyết giãy dụa lần cuối: “Lão đại, anh thực sự không muốn đi sao?”
Trịnh Bằng Khinh cũng không thèm ngẩng đầu mà đáp: “Anh mày ghét nhất cảnh phải dạy người khác trượt băng.”
Còn tay vẫn tiếp tục nhắn.
Trịnh Bằng Khinh:【Sau khi học ở thư viện xong thì chúng ta đi trượt băng đi, anh dạy em.】
Tác giả có lời muốn nói:
Trịnh Bằng Khinh: Anh mày đã yêu sớm nên có quyền chảnh, cảm ơn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.