Đọc truyện Bông Hồng Tuyết – Chương 17
Mặt trời dần dần lên cao ban ánh nắng ngọt ngào. Một tia nắng nhỏ theo khe hở ở cửa sổ hắt vào trong phòng.
Xoạch
Tiếng kéo màn cửa sổ làm Thuỷ Du thức giấc. Nhưng cái mà làm Thuỷ Du tỉnh giấc hoàn toàn không phải là tiếng động ấy mà do ánh nắng bên ngoài chiếu vào mặt Thuỷ Du. Thuỷ Du nhăn nhó mở mắt. Nơi mà cô hướng đến đầu tiên là cánh cửa sổ, cô muốn biết ai là người muốn đánh thức mình. Thuỷ Du bắt gặp nụ cười hiền lành của Tử Yên. Cô bất giác nở lại một nụ cười nhẹ nhàng. Xung quanh cô còn có 3 tên bạn thân và cả có cả Hạ Băng. Khung cảnh thật đẹp vừa thanh bình vừa ngập tràn hạnh phúc. Thuỷ Du như có cảm giác như thấy mình vừa trải qua một cơn mộng dài nhưng sao lòng cô vẫn nặng trĩu thế này. Cô không dám nhìn thử cơ thể mình.Cô vẫn không muốn tin mặc dù phần chân của cô nặng nề thế này. Cô cố gắng nhúc nhích thử chân mình nhưng cô chỉ có cảm giác ở chân trái còn chân phải của cô thì bất động.Thuỷ Du lẩm bẩm trong miệng: “Vậy đây không phải là mơ rồi”
– Tớ đỡ cậu ngồi lên…
– Không cần. Tớ tự ngồi được.
Thuỷ Du xua tay, từ chối sự giúp đỡ của An Tường. Cô cố gắng từng chút một chống tay nâng cơ thể mình lên. Tử Yên chạy đến đỡ lấy cánh tay yếu ớt của cô:
– Cẩn thận.
– Tớ không sao.
– Thuỷ Du
Thuỷ Du nhìn Thiên Quân, cậu nhìn cô chằm chằm:
– Cậu thật sự không sao chứ?
“Có sao chứ. Như thế này mà bảo không sao thì là nói dối rồi”
Thuỷ Du im lặng, cô không dám nhìn thẳng vào Thiên Quân, mặt buồn rười rượi.
An Tường đứng dậy, đến bên Thuỷ Du ôm cô vào lòng, cậu nói như bị nghẹn:
– Tớ xin lỗi, là lỗi do tớ. Là tại tớ không tốt….
Thuỷ Du đã dằn lòng mình sẽ không khóc nữa nhưng sao giờ đây cô thật sự muốn khóc. Lời xin lỗi của An Tường càng làm cho cô thấy mệt mỏi hơn, càng làm cô nhờ đến chuyện ấy hơn.Không kìm chế được nữa. Nước mắt thuỷ Dubắt đầu chảy xuống.Cô oà khóc nức nở. Cô khóc như thả trôi đi sự đau khổ mà cô giữ trong lòng bấy lâu nay. Cô khóc thật to, khóc trong vòng tay của An Tường mặc cho ai kia đang ngậm ngùi bỏ ra ngoài.
— —— —— —— —–
Trong phòng chỉ còn lại mình Thuỷ Du với Tử Yên.
– Cậu không định hỏi gì tớ sao?
– Về chuyện gì?
– Tại sao An Tường lúc đó lại không nghe điện thoại. Nếu như cậu ấy nghe thì mọi chuyện đã khác.
– Nếu như đã có nếu như thì mình đã không nằm ở đây. Mà biết rồi thì làm được gì. Chẳng phải nó đã xảy ra rồi sao. Hiểu rõ ra vấn đề càng làm mình mệt mỏi hơn thôi.
Thấy Tử Yên có vẻ càng lo lắng cho mình hơn, cô trấn an Tử Yên:
– Ầy, chẳng phải tớ vẫn bình an đấy sao. Cậu khóc gì chứ.
Cô nói tiếp:
– Tớ đã cất nó rồi. Chuyện gì bỏ được thì cứ bỏ qua. Như vậy, tớ mới cảm thấy thoải mái hơn.
Tử Yên lau nước mắt, cô nói:
– Xin lỗi cậu. mà giờ cậu tính sao. Cậu không thể tham gia cuộc thi được đâu.
– Tớ đã nghĩ kỹ lắm rồi. Tớ sẽ từ bỏ cuộc thi này. Tớ chỉ từ bỏ cuộc thi này thôi, tớ sẽ không từ bỏ ước mơ của mình đâu. Tớ sẽ cố gắng luyện tập nhiều hơn nữa để chuẩn bị cho cuộc thi lần sau vậy. Không phải bác sĩ bảo rằng chân tớ sẽ nhanh chóng hồi phục sao.
Tử Yên ôm chầm lấy Thuỷ Du:
– Cậu nghĩ được vậy là tốt rồi. Tớ cứ sợ cậu….
– Tớ không sao mà.
– Tớ sẽ ủng hộ cậu.
– Cảm ơn cậu.
— —— —— —— ——
Mới đó mà đã đến lúc Thuỷ Du xuất viện. Thuỷ Du tay phải chống nạng, bước đi khập khiễng. Bác sĩ đã dặn đi dặn lại cô nhiều lần phải đi đứng cẩn thận đừng để ảnh hưởng đến chân nữa, nếu không sẽ rất khó lành lại.
Về đến nhà là cô đặt lưng xuống giường nga, cô nhắm mắt lại tận hưởng sự thoải mái ấy. Cô quay sang, bất chợt gặp một bình hoa hồng đỏ tươi được để trên bàn.
– Woa, đẹp thật
– Chớ sao, tớ làm mà.
Thuỷ Du giật mình quay qua, cô ngồi dậy, trách:
– Cậu lúc nào cũng thế, không biết gõ cửa sao.
– Tớ gõ rồi, mà tại cậu không nghe đó thôi.
– Nhưng tớ đâu có cho cậu vào. Cậu lúc nào củng muốn làm theo ý mình.
– Được rồi, tớ biết rồi. Tớ có quà cho cậu này.
Vừa nói, An Tường chìa tay thả xuống 1 sợi dây chuyền bạch kim lấp lánh.Tất cả đều được làm theo hình dáng của bong hồng. Mặt tượng là sự kết hợp giữa bông tuyết và bông hồng. Được thit61 kế sang trọng và tinh tế.
– Tớ đặt từ Harry Winston. Đây là thiết kế riêng đặc biệt dành cho cậu. Không có cái thứ hai đâu.
Chắc mẩm trong bụng là Thuỷ Du sẽ cảm kích tấm lòng của mình lắm hoặc ít ra cũng reo lên vì vui sướng. Vì chẳng phải đây là hai thứ mà cô thích nhất sao.
– Cậu đào đâu ra tiền mà làm cái này thế. Không phải là đi vòi vĩnh cô đấy nhé.
Đúng là tức thật mà:
– Cậu nghĩ An Tường tớ đây mà đi năn nỉ người khác sao. Cậu đúng là đồ ngốc mà. Nếu không lấy thì thôi. Đúng là mình luôn làm những chuyện rãnh rỗi mà.
Chưa kịp giận dỗi bỏ đi. Thuỷ Du đã nắm chặt lấy quần An tường, kéo lại.
– Bỏ ra, không phải cậu chê không nhận sao?
– Ai lại đi tặng rồi mà lấy lại chứ. Đưa đây.
– Không đưa.
Thuỷ Du bình tĩnh túm lấy quần An Tường. Cậu ta la toáng lên. Một tay giữ lấy sợ dây chuyền một tay giữ chặt quần mình
– Tuột, tuột, thả tớ ra.
– Có đưa cho tớ không.
– Đưa, đây nè. Thả tớ ra. Cậu thật là. Suýt chút nữa xảy ra chuyện lớn rồi,
– Vậy có phải ngoan không. Hì. Đẹp thật đấy. Cảm ơn nhé.
Nhìn Thuỷ Du mắt sáng lên, mân mê sợi dây chuyền trên tay mà An Tường cũng cảm thấy vui lây.
– Này, tối nay ra vườn đi. Tớ có cái này muốn cho cậu xem.
– Gì thế?
– Thì cứ đến rồi sẽ biết. Nhớ ngồi đây chờ tờ đến đón đấy. Không được tự ý đi một mình đâu.
Thuỷ Du bĩu môi:
– Biết rồi.
– Nhớ đấy. Tớ đi đây.
– Ừ. Đi đi.
Một bóng người vừa mới vụt qua. An Tường ra ngoài khép cánh cửa lại. Hạ Băng từ chỗ nấp bước ra. Cô cắn môi, mắt long lên vì ghen tức.
– Tại sao mày luôn cản đường tao. Đã thế thì đừng trách.