Bạn đang đọc Bổn Cung Là Hoàng Hậu – Chương 93: Dạo Quanh Kinh Thành2
Chờ khoảng 15 phút,Yên Vi mới thấp thoáng thấy Lệ Chi đi ra,cô nàng thở hồng hộc,mặt nhăn lại vì người quá đông,cả người phủ một tầng mồ hôi.
“Nô tì cứ tưởng là nô tì đã chết ngộp trong đó rồi.
“
Vừa nói,cô đưa cho Yên Vi một túi bánh,bên trong có hai loại:bánh quẩy ngào đường và bánh chiên đậu xanh.
“Có hai loại nên nô tì mua hết luôn,mỗi bánh ba cái,chia cho ba người.
“Lệ Chi giải thích.
“Ừm! ,cảm ơn ngươi.
“Yên Vi gật đầu,cô có chút nóng lòng muốn thử món bánh trong truyền thuyết này, liền lấy cái bánh quẩy ngào đường ra,em nó chính là spotlight của ngày hôm nay,bánh chiên đậu xanh để một lát đã.
Lấy bánh xong,cô đưa túi cho Hàn Thu và Lệ Chi,hồi hộp cắn thử một miếng.
Sao mà ngon vậy!
Hai mắt Yên Vi sáng rực nhìn bánh quẩy ngào đường trong tay,còn lại cảm nhận hương vị trong miệng.
Bánh quẩy bên ngoài được chiên giòn đều,cắn vào sẽ nghe được âm thành giòn tan,còn cảm nhận được vị ngọt ngọt của lớp đường.
Bên trong thì không bị khô,mà mềm mềm ăn rất thích.
Ăn một cái lại muốn ăn thêm một cái,bảo sao chỗ của hai ông bà lại ngon như vậy.
Mai mốt quay trở về cung thì phải ghé qua đây mua thêm mấy cái để trên đường về còn có cái ăn nữa.
Sau đó,cô thử nốt bánh chiên đậu xanh.
Bánh hình tròn,bên ngoài được chiên óng ánh, bên trong thì đầy ắp nhân đậu xanh,rất vừa miệng.
Yên Vi tấm tắc khen trong đầu mấy hồi.
Sau khi ăn xong,Yên Vi lại tiếp tục đi dạo.
Theo như cô thấy,kiến trúc ở đây ưa chuộng những kiểu nhà hình vuông,nhiều cửa sổ tạo cảm giác thông thoáng,còn cả trên đường có rất nhiều dây đèn lồng,đủ mọi loại màu sắc, vắt ngang vắt chéo qua nhau.
Ban ngày không thấy,nhưng ban đêm chắc chắn sẽ rất đẹp,xung quanh còn có những cành cây cao,thân mảnh,nhưng lá cũng khá nhiều,nên có nhiều bóng râm.
Người người đi qua lại,chen chúc lẫn nhau,tuy vẫn có chỗ thông thoáng,nhưng chung quy lại vẫn hơi chật chội bí bách,có lẽ là do những hàng quán tràn lan trên đường.
Yên Vi nghĩ lại,mai mốt phải quy định vạch phân kẻ trên đường,giới hạn lại chỗ có thể trưng bày,còn chừa đường cho người qua lại.
Mặc dù làm thế có hơi quá đáng,nhưng như vậy thì mọi người mới có thể đi lại dễ dàng, tránh tình trạng đi đụng nhau,còn tạo cơ hội cho cướp nữa.
Yên Vi vừa nhủ vừa nhìn vào con đường,ước tính khoảng cách.
“Tiểu thư,người nhìn kìa,bên kia đang có biểu diễn ảo thuật.
“Hàn Thu hô lên,kéo Yên Vi trở lại hiện thực.
Yên Vi hơi giật mình một chút,rồi tự cười bản thân mình,thân là đến kinh thành chơi,mà nãy giờ suy nghĩ việc làm thế nào cho bách tính, quên mất chuyện chính.
Lát nữa cô sẽ quan sát tiếp,đi cái đã.
Yên Vi nhìn theo hướng mà Hàn Thu chỉ,bên kia có một khoảng trống khá lớn,mọi người đứng lại tạo thành một vòng tròn,ở giữa hình như đang biểu diễn.
Yên Vi đi đến,dòm một lúc,đúng là đang có buổi diễn ảo thuật.
Người diễn là một cậu bé,đang tung thảy mấy trái bóng,thoáng một cái,mấy trái bóng mất tiêu,lại thoáng một cái,mấy trái bóng lại xuất hiện.
Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt,Yên Vi cũng vỗ tay mấy hồi,rồi thả vào trong một cái rổ nhỏ vài đồng tiền,cảm thấy vui vẻ mà bước đi tiếp.
Ở đoạn đường này thì con đường lại thông thoáng hơn,hai bên đường toàn là quán ăn, Yên Vi nhìn mãi phân vân lát không biết nên chọn quán nào.
! ——–END——–!.