Bạn đang đọc Bổn Cung Là Hoàng Hậu – Chương 92: Dạo Quanh Kinh Thành1
“Nhưng về phần những điều tôi không hài lòng ở đây thì cũng kha khá.
Thứ nhất là về quan lại,ở kinh thành này có nhiều công tử lắm,họ muốn làm quan dễ như chơi,chỉ cần có một đống tiền cùng với mối quan hệ thì sẽ lấp liếm điểm thi cho qua,tất nhiên là vẫn có những người quan thanh liêm chính trực,nhưng chắc chỉ tầm 20 người,kinh thành rộng lớn như thế,quan lại có lòng dạ không tốt thật sự không ít.
Thứ hai là về đội bảo vệ,ở đây trộm cắp diễn ra liên miên,đã nhiều lần người dân nộp ý kiến lên cho quan,yêu cầu thành lập đội bảo vệ đi tuần tra vào ban ngày giữa ban đêm.
Mặc dù đã có đội tuần tra,nhưng những người này chỉ làm cho có,thật sự rất qua loa.
“Người phục vụ chau mày.
“Sao không nộp lên cho nhà vua?”Yên Vi thắc mắc,hoàng thượng duyệt mỗi ngày một chồng tấu chương,vậy tại sao lại không cải thiện được tình hình.
“Những việc trộm cắp nhỏ nhặt này làm sao truyền tới tai hoàng thượng được.
Tiểu thư đây có lẽ không biết rồi,nếu như có trình lên nhà vua,đầu tiên phải thông qua quan lại đã, nhưng những tên quan lại này làm sao để tiếng xấu truyền lên tai vua?Viết nhiều cũng dã tràng mà thôi.
“Người phục vụ phủi tay, trong lời nói còn cảm nhận được tiếng trách móc của bà.
Yên Vi lặng lẽ ghi nhớ trong lòng,cảm thấy có chút chột dạ,cũng may cô cải trang tốt, không ai nhận ra cô.
Cô đường đường là hoàng hậu,lại không biết chăm lo cho dân.
“Cảm ơn bà nhiều,những gì bà nói sẽ giúp cho bài viết của tôi nhiều lắm.
“Yên Vi mỉm cười với bà rồi rời đi.
“Haizz,rốt cuộc hoàng thượng duyệt tấu chương mỗi ngày để làm gì vậy chứ?”Yên Vi than thở.
“Tiểu thư,đang ở ngoài đường,đợi về rồi hãy tính.
“Hàn Thu nhắc nhở.
Yên Vi gật đầu một cái.
Đúng rồi,không nên vạch áo cho người xem lưng.
Có gì rồi về cung giải quyết,cô nhất định sẽ giải quyết hết những thứ này,mang lại một cuộc sống yên bình cho người dân,nhất định mang lại một kinh thành ấm no và thịnh vượng.
Bây giờ không nghĩ đến nữa,Yên Vi dừng chân tại một hàng kẹo hồ lô,mua một cây,giá rất rẻ,cũng may là trước khi đến đây,Yên Vi đã nhờ Lệ Chi đổi thành đủ loại tiền cho cô,từ nhỏ nhất đến lớn nhất,đều đủ cả.
Yên Vi cắn một miếng,hồ lô được bọc bên ngoài bằng kẹo đường cứng ăn ngọt ngọt chua chua,vô cùng đưa miệng.
Yên Vi nhai tạo nên tiếng rộp rộp trong miệng,nghe vui tai vô cùng,cắn xong miếng đó,cô đưa cho Hàn Thu và Lệ Chi,mỗi người cắn một miếng.
Lộ trình tiếp theo của cô là đi đến chỗ bán bánh quẩy ngào đường mà người phục vụ đã nói.
Yên Vi nhớ lại lời chỉ dẫn,cũng may trí nhớ của cô vẫn còn khá tốt,rất nhanh đã tìm được vị trí của ông bà trong lời nói.
Quả thực là vô cùng đông,chỗ của ông bà chỉ là một gánh nhỏ,trưng bày rất nhiều bánh,bà đứng bán bánh,còn ông ngồi bên cạnh,không ngừng nhào bột,rồi đem chiên,lắc bánh qua đường.
Đấy là do Yên Vi nhòm lên mới thấy được,chứ ông bà giống như những ngôi sao nổi tiếng, được người hâm mộ vây xung quanh xin chữ ký.
Yên Vi nhìn cảm thấy ngộp thở muốn chết.
Lệ Chi xông pha vào mặt trận,dũng cảm chen vào đám đông,thoáng một cái thân hình nhỏ bé đã hòa vào,không nhìn rõ được là ở đâu.
Yên Vi nhìn ở ngoài mà cũng thấy thương cho cô ấy,lo rằng Lệ Chi sẽ bị đè bẹp ở trong đám người đông như trẩy hội này mất.
! ——–END——–!.