Bạn đang đọc Bổn Cung Là Hoàng Hậu – Chương 83: Đi Phát Bánh
“Cảm ơn Lý công công đã giúp đỡ,không có ngươi,có lẽ bổn cung đã phải chịu cái oan này, cả đời cũng không thể nào mà rửa sạch cho bản thân.
“Yên Vi vô cùng biết ơn đối với Lý công công.
Đây là một người tốt,là một trong những người hiếm hoi tin tưởng cô trong sạch,bởi thế YênVi mang ơn bọn họ,không biết phải đền đáp thế nào cho đủ.
“Đây là việc nô tài cần làm,nương nương không cần khách sáo.
“
Lý công công thấy hoàng hậu biết ơn mình như thế trong lòng vừa vui mừng vừa có chút ngượng,dù sao hoàng hậu nương nương bình thường đối đãi với anh ta cũng rất tốt,bây giờ giúp lại hoàng hậu cũng là lẽ thường tình.
Sau đó,Lý công công rời đi,Yên Vi đứng ở bên ngoài,sảng khoái hít một ngụm không khí trong lành,cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Nhất thời nhớ ra một chuyện,Yên Vi nhìn mặt hai người gác cái cổng đã giam giữ cô hơn 1 tuần chút xíu.
Thấy hoàng hậu nhìn mình với ánh mắt lên án rõ ràng,hai tên gác cổng có chút lo sợ,mồ hôi rơi từng giọt mà không biết làm như thế nào.
Yên Vi nhìn một lượt rồi cũng bỏ qua,thấy người ta cũng bị ép làm,mà gác cổng cho mình chứ gác cho ai,chắc cũng gọi là cực khổ.
Bây giờ được ra ngoài,Yên Vi rất vui,không có tâm trạng tính toán với hai người.
Vậy bây giờ việc cô cần làm là phải đi làm bánh để tặng cho mọi người đúng không?
Nghĩ là làm,Yên Vi liền nhanh chóng bắt tay vào làm bánh,nhào bột,bỏ trái cây đã cắt hạt lựu vào rồi nướng thật nhiều,gói cho thật xinh.
Làm hì hục không ngừng nghỉ thì đến trưa cũng đã xong.
Cơ thể tràn đầy năng lượng,Yên Vi không quan tâm đến việc ăn trưa,mà nhanh chóng đi từng cung phát bánh cho các phi tần.
Trước khi phát cho các phi tần,Yên Vi cũng không quên phát cho hai người canh cổng.
“Nè,cho ngươi.
“Cô đặt một cái bánh quy vào tay một người thị vệ.
Anh ta có chút hốt hoảng,còn tính không dám nhận.
Yên Vi liền đe dọa:
“Ngươi không nhận bổn cung liền ngồi ở đây, ngồi trước mặt ngươi cho đến khi nào ngươi nhận thì thôi.
“
Anh ta nghe như thế,liền đón nhận bánh,rối riết cảm ơn Yên Vi.
Yên Vi cũng nói câu y chang với người thị vệ còn lại,dù sao anh ta cũng đã chứng kiến cảnh vừa rồi,không dám cự tuyệt mà nhanh chóng nhận lấy.
Vừa lòng,Yên Vi vui vẻ cùng Hàn Thu và Lệ Chi rời đi.
Hai người thị vệ đứng đó,có chút không tin nhìn nhau,không ngờ trong cung lại có vị chủ tử quan tâm tới các cung nhân nhỏ bé như bọn họ,còn cho bọn họ bánh nữa.
Thật bá đạo làm sao,cái bánh này của hoàng hậu nương nương tự làm,bọn họ chắc chắn sẽ ăn thật ngon miệng.
Các phi tần trong cung cũng đã biết được mọi chuyện,ai nhận bánh của Yên Vi cũng đều chúc mừng cho cô đã được minh oan,sự thật đã sáng tỏ,ai cũng cảm thấy chuyện này thật đỗi li kì.
Yên Vi cũng vô cùng vui vẻ,dường như cô đã không còn quá quan tâm đến chuyện đó,cô đưa cho phi tần hai cái,cung nữ thân cận của phi tần một cái.
Mỗi cung Yên Vi chỉ dừng lại khoảng mười phút,nói chuyện vài câu liền rời đi,cô chỉ dừng lạo duy nhất tại cung của Yến phi.
Bước vào bên trong,Yến phi nhìn thấy cô giọng điệu rất mừng rỡ:
“Tỷ tỷ,thật trùng hợp,muội tính đi tìm tỷ tỷ.
“
Yên Vi cười nhẹ,đáp:
“Vậy là tỷ muội chúng ta hòa hợp với nhau,cho nên mới có chung suy nghĩ.
“
! ——–END——–!.