Bạn đang đọc Bổn Cung Là Hoàng Hậu – Chương 69: Viết Thư
Tại Đông Nhĩ cung,Yến phi tâm trạng đầy lo lắng cho Yên Vi,cô lo lắng cho tỷ tỷ liệu ở bên trong đó tỷ tỷ sống có tốt không,có bị thiếu thốn gì không?
“Không biết tỷ tỷ như thế nào rồi?”
“Yến phi nương nương,người đừng quá lo lắng,hoàng hậu nương nương là một con người anh minh và quật cường,chắc chắn hoàng hậu sẽ ổn mà thôi.
“Du quý nhân an ủi Yến phi,tuy nàng không biết liệu Yến Phi có cảm thấy ổn hơn,nhưng nàng vẫn mong những lời nói của mình có thể khiến cho Yến phi cảm thấy đỡ hơn phần nào.
“Tần thiếp nghe nói,hoàng thượng sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của hoàng hậu,cho nên hoàng hậu chắc chắn sẽ ổn mà thôi.
“Thục tần cũng lên tiếng,nàng cũng lo cho hoàng hậu nương nương.
“Ừm! “Yến phi nghe như vậy cũng cảm thấy an lòng,vậy cũng được,ít ra tỷ tỷ cũng sẽ không thiếu thốn thứ gì cả.
Cả ba người nói chuyện một chút thì Thục tần và Du quý nhân rời đi.
Thục tần đi phía đằng trước,Du quý nhân đi theo phía đằng sau,cách vài bước chân.
“Du quý nhân,ta nghe nói ngạch nương của muội sắp vào cung?”
“Dạ phải,ngạch nương của tần thiếp được hoàng thượng cho phép vào cung thăm tần thiếp vài hôm,cũng gần một năm hai mẹ con tần thiếp không gặp nhau,tần thiếp cũng rất mong.
“Du quý nhân khẽ đáp,trong ánh mắt không thể giấu nổi đi sự mong chờ.
Gần một năm không gặp ngạch nương,nàng rất mong chờ được gặp ngạch nương của mình.
Tiện thể,nàng cũng muốn biết gia đình mình ở ngoài kinh thành như thế nào rồi,không biết mùa màng năm nay ra sao,gia đình nàng có gặp chuyện gì không?
Du quý nhân nét mặt có chút đượm buồn,
nhưng cố gắng khôi phục lại vẻ mặt ôn nhu của mình,trò chuyện tiếp cùng Thục tần.
Hai người ở cùng một cung,cho nên cũng thường xuyên gặp mặt,từ đó ngày càng thân thiết hơn,có gì đều giúp đỡ lẫn nhau.
***
Yến phi ngồi ở trong cung,viết cho Yên Vi một bức thư để hỏi thăm cô,cũng như muốn chia sẻ một vài điều trong tuần.
Viết xong bức thư,Yến phi gấp lại rồi bỏ cẩn thận vào bao,đưa cho cung nhân cùng một ít ngân lượng rồi nói:
“Ngươi đem bức thư này tới Thanh Cát cung cho ta,nếu như người giữ cửa làm khó ngươi, ngươi cứ cho họ một ít ngân lượng,còn lại coi như là công của ngươi.
“
“Dạ.
“
***
Buổi chiều,trời đổ một cơn mừa rào mát lạnh,
Yên Vi mặc y phục vẫn có chút run rẩy do hơi lạnh tràn vào.
Cô ngồi ở bàn may,tiếp tục công việc vẫn còn dang dở,làm xong phần áo rồi,thì bây giờ tiếp là hai phần ống tay áo.
Đối với Yên Vi,đây có lẽ là phần dễ nhất,nhưng Yên Phi nào để cho tay áo mình đơn giản như vậy?Cô hỏi Hàn Thu và Lệ Chi:
“Hai ngươi có biết thời trang được ưa chuộng hiện nay là gì không?”
“Nương nương,theo nô tì thấy thường là những bộ y phục có đường nét tinh xảo,chỉ thêu tinh tế và có đính hạt cườm,kim sa,mang lại cảm giác sang trọng và quý phái.
“Hàn Thu theo cảm nhận cùng quan sát của mình,đáp.
“Vậy à?Vậy ta làm ngược lại đi.
“Yên Vi gật gù, cười nói.
“! “Hàn Thu và Lệ Chi có chút khó hiểu,nhưng không ai nhiều lời.
Yên Vi không nói ý tưởng của mình ra,mà vẫn quyết định làm phần ống tay áo theo kiểu bình thường trước đã.
Sau khi làm xong phần ống tay áo,Yên Vi mới lấy miếng vải lưới ở trong những miếng vải được đưa tới,cô quấn phần vải lưới xung quanh rồi bắt đầu phân chia theo đoạn rồi cột dây,tạo nên phần phồng phồng cho ống tay áo.
! ———END——-!.