Bổn Cung Là Hoàng Hậu

Chương 68: Cảm Giác Bản Thân Đang Ở Thiên Đường


Bạn đang đọc Bổn Cung Là Hoàng Hậu – Chương 68: Cảm Giác Bản Thân Đang Ở Thiên Đường


“Dạ,từ ngày người được hoàng thượng sủng ái trở lại,cung của chúng ta đã được tân trang lại rất nhiều,người nhớ không,mỗi ngày đều sẽ có một vài thứ lặt vặt được đưa vào cung.

“Hàn Thu biết chủ tử của mình vẫn còn buồn chán,miệng liền không ngừng lên tiếng để Yên Vi cảm thấy thoải mái.

“Ừm,nhưng mà đợi tới khi cấm túc một tháng kết thúc,ba chúng ta cùng ra ngoài kinh thành một hai hôm,bán đồ và đi xung quanh,ta rất muốn biết ở ngoài cung sẽ như thế nào.


“Nô tì nhớ,ở ngoài cung,kinh thành thì nô tì thích nhất là được đi hội chợ vào ban đêm,chủ tử còn nhớ lần đi trước không,vào ban đêm, mọi thứ đều rất náo nhiệt và nhộn nhịp.

“Hàn Thu gợi lại.

“Ừm,đúng rồi,một tháng ơi,mau trôi qua đi.


***
Lát sau,cánh cửa Thanh Cát cung được mở ra, Lệ Chi đi đằng trước,dẫn theo sau là vài cung nhân mang theo máy dệt vào,vải vóc đủ loại.

Hàn Thu chỉ bọn họ chỗ mà cô đã dọn sẵn,để máy ở đó,đặt vải lên chiếc bàn đã dọn dẹp.

Quá trình sắp xếp diễn ra rất nhanh,Yên Vi chán nản nhìn cánh cửa dày cộm đóng lại,trở lại bầu không khí im ắng như lúc đầu.


Yên Vi cũng không muốn để tâm đến chuyện này nữa,cô háo hức ngồi vào chiếc máy dệt được làm bằng gỗ,thiết kế đơn giản.

Hàn Thu chỉ cho Yên Vi cách sử dụng loại máy này,nghe qua rất đơn giản,có bàn đạp ở dưới, đây là chỗ để đồ,nhưng những thứ này chỉ giúp ích một phần,đa số đều là dùng tay may.

Yên Vi nhờ hai người đo số đo cho mình,rồi mới bắt đầu may,cô tính may một bộ y phục đơn giản để mình tiện trồng rau trồng quả.

Cô bắt đầu từ phần áo trước,theo như Hàn Thu nói,là phải vẽ sơ qua trước,rồi mới bắt đầu làm.

Yên Vi nghe theo từng bước,cảm thấy có chút lạ lẫm,cô làm sai khá nhiều chỗ.

“Nương nương,cái này cái này,không phải cái này.

“Lệ Chi bên cạnh cũng phải nhắc nhở nhiều.

“Vậy sao?Vậy phải làm lại hả?”Yên Vi phát hiện mình đã cắt sai,đi luôn một miếng vải.

“Chúng ta giữ lại vải này làm khăn tay và ví đựng tiền cũng được,nô tì lấy vải mới cho người.

“Lệ Chi lấy tấm vải bị Yên Vi cắt sai lên, rồi gấp cẩn thận bỏ vào trên kệ vẫn còn chỗ trống,lấy một miêng vải cùng mau lên,hướng dẫn lại.


Yên Vi nuốt nước bọt “ực” một cái,cảm giác có chút khó nhằn.

Gần 2 tiếng trôi qua,Yên Vi chỉ mới may được một nửa phần trên,không tính phần tay áo.

Hai tay của cô đã run rẩy không còn miếng sức lực,cả người mệt lả,bụng cũng đói meo.

“Ta đói.

“Yên Vi than thở.

“Dạ,để nô tì đi chuẩn bị đồ ăn.

“Lệ Chi nhìn ra ngoài,thấy mặt trời cũng quá nửa,cô liền nhanh chóng kêu người chuẩn bị đồ ăn cho Yên Vi.

Hàn Thu bên trong thì đỡ cô đứng dậy,đi lấy một chậu nước hoa hồng để cho Yên Vi ngâm tay,sợ cô làm nhiều như thế có nguy cơ để lại vết chai,vì thế thường xuyên sưỡng ẩm tay là điều không thể thiếu.

Yên Vi ngâm hai tay của mình vào,tay cô vẫn còn hơi run rẩy,ngâm nước hoa hồng quả thực đỡ hơn rất nhiều,mùi hoa hồng thoang thoảng chóp mũi,ngửi rất thơm dịu.

Ngâm một lát,lau tay,bữa cơm cũng đã dọn ra đầy đủ.

Yên Vi ngồi xuống bàn ăn,ăn một miếng vịt quay,có lẽ do sáng giờ ngồi ì ạch ở đó làm liên tục,Yên Vi ăn vào cảm giác bản thân đang ở thiên đường vậy.

Cô nhanh chóng xử lí xong bữa trưa,rồi thảnh thơi ngủ một giấc trưa ngon lành.

! ——–END——–!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.