Bạn đang đọc Bồi Thường Hôn Nhân – Chương 33
Mười mấy năm, Lâm Thanh làm bà chủ gia đình, vừa mới bắt đầu ra ngoài làm việc chắc chắn gặp không ít khó khăn, ban đầu bà làm nhân viên sắp xếp hàng hóa siêu thị, sau đó chuyển lên làm thu ngân, bà từ từ mày mò, rồi lên được chức kiểm toán…
Diện mạo của Lộ Dao di truyền theo Lâm Thanh, mặt baby.
Lâm Thanh tuy rằng 43 tuổi, ngày thường chú ý dưỡng sinh, còn luyện yoga, cộng thêm khuôn mặt trẻ hơn tuổi nữa, thoạt nhìn cứ tưởng mới hơn 30.
Lộ Dao chui vào lòng Lâm Thanh, thanh âm nhè nhẹ: “Mẹ, ba đã đi 8 năm, con thấy chú Chung là người khá tốt, cũng đã theo đuổi mẹ 3 năm rồi, nếu mẹ cảm thấy thích hợp, con không phản đối, con lớn rồi.”
Lâm Thanh dừng tay, xấu hổi nói: “Nói gì đâu không!”
“Con nói nghiêm túc đó! Thật ra chú Chung cũng rất đẹp trai, năm nay hình như 52 tuổi? Ở độ tuổi đó, có thể gọi là ông chú đẹp trai rồi.
Lại không có bụng bia, cũng không hói đầu, ăn mặc cũng gọn gàng, người cũng tốt.
Mẹ biết không, lúc con còn học đại học, chú ấy còn đến thăm con! Khi đó con mới lên năm ba, thật ra con biết chú ấy muốn lấy lòng con, muốn con nói giúp trước mặt mẹ.
Nhưng mà lúc đó con chưa đủ hiểu chuyện, cũng không biết ông ấy có đôi tốt với mẹ hay không, bây giờ ông ấy đã theo mẹ ba năm, chắc chắn là đối tốt với mẹ.”
Lộ Dao cúi đầu rầu rĩ nói thật dài, Lâm Thanh lẳng lặng nghe, nước mắt cứ thế chảy xuống, bà duỗi tay nhẹ nhàng lau đi, sau đó lại bật cười: “Dao dao lớn rồi, mẹ sẽ suy xét.”
–
Chu Gia Càng cảm thấy lời nói hôm đó của Lộ Dao là nghiêm túc.
Bởi vì cơm tình yêu đã bị ngưng làm một đoạn thời gian dài, bây giờ lại xuất hiện trước mặt anh.
“Lộ Dao, anh nói bao nhiêu lần, về sau đừng mang cơm trưa cho anh.” Chu Gia Càng bất đắc dĩ nói.
“Vì sao lại không?! Anh rõ ràng rất thích ăn đồ ăn em làm mà.”
Chu Gia Càng nghẹn nghẹn, được rồi! Anh thừa nhận, là anh rất thích, nhưng không có nghĩa là anh có thể thoải mái chấp nhận cô: “Lộ Dao, lời anh nói ra rồi sẽ không thay đổi.”
Chiếc đũa trong tay Lộ Dao dừng lại một chút, ngay sau đó, cô lại mỉm cười ngọt ngào: “Sư phụ, không phải nói rồi sao? Cho anh thời gian chậm rãi suy xét.”
Gần đây, Lộ Dao mặc kệ Chu Gia Càng nói cái gì, cô đều duy trì nụ cười ngọt ngào của mình, mỗi khi anh muốn nói nặng lời một chút, nhìn cô cười như vậy, liền không đành lòng.
Trước nay anh chưa từng gặp qua cô gái như Lộ Dao, cũng không phải không có phụ nữ theo đuổi anh, nhưng Lộ Dao lại là người luôn ở bên cạnh anh, anh có thể rõ ràng cảm nhận được chân thành và nhiệt tình của cô.
Lộ Dao thấy anh không nói lời nào, tươi cười nhạt dần rồi tắt hẳn, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ: “Nếu, nếu qua trong khoảng thời gian này, anh vẫn không thích em, có lẽ là thật sự không thích……..
Đến lúc đó nhất định em sẽ không quấn lấy anh nữa.”
Thanh âm cô đơn của cô khiến Chu Gia Càng cảm thấy có chút tâm phiền ý loạn, trong lúc nhất thời, không ai nói gì.
“Nhưng mà…… Em cảm thấy, sư phụ chắc chắn có chút thích em, sư huynh còn nói anh đối với em rất đặc biệt, nếu anh thật sự không muốn nhận đồ đệ, đến cả anh rể cũng không ép được anh.
Cho nên, anh đồng ý nhận em, chắc chắn có chút hảo cảm vơi em.” Lộ Dao lại cười, cũng không biết là lời này cô đang tự an ủi chính mình, hay là muốn thuyết phục Chu Gia Càng.
Chu Gia Càng nghiêng đầu nhìn Lộ Dao liếc mắt một cái, Lộ Dao lại cười với anh: “Sư phụ, chúng ta ăn cơm đi! Bây giờ em đang theo đuổi anh, cho nên cũng phải vì anh mà làm chút chuyện! Ăn an tâm ăn cơm đi!”
Sao có thể an tâm? Chu Gia Càng nhìn gương mặt tươi cười của Lộ Dao, cảm thấy không thể tiếp tục như thế này, anh phải làm gì đây.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, được Chu Gia Càng cho phép, Trịnh Dật mồ hôi đầy đầu đi vào, nhìn hai người đang ăn cơm, không khỏi cười rộ lên: “Giám đốc, tiểu sư muội thật tốt, lại làm cơm tình yêu cho anh nữa!”
Trịnh Dật, người này khôn khéo thật sự, đã sớm nhìn ra Lộ Dao thích Chu Gia Càng, nhưng mà, giám đốc của bọn anh vẫn một bộ dáng ngạo kiều, thật là khổ cho tiểu sư muội.
“Sư huynh, anh về rồi!” Lộ Dao đỡ lời, tránh cho Chu Gia Càng lại nhíu mày.
Trịnh Dật mấy ngày trước đi công tác, lúc này vừa về đến công ty, vốn dĩ tưởng rằng Chu Gia Càng không ở văn phòng, hiện tại là giờ cơm trưa.
Từ lần trước, bắt gặp Chu Gia Càng tiêu sái thoát y xong, cũng không thấy hai người cùng ăn ở văn phòng nữa, bây giờ hai hộp cơm tình nhân này lại xuất hiện, máu bà tám của Trịnh Dật lại sôi trào.
“Tiểu sư muội, ngày mai có thể đem thêm cho anh một phần không? Nhìn ngon mắt quá, anh thèm nhỏ dãi lâu rồi.” Trịnh Dật nhìn chằm chằm bàn ăn, giả vờ đáng thương nhìn Lộ Dao.
“Không phải cậu có vị hôn thê sao? Kêu lão bà cậu làm cho đi!” Chu Gia Càng lạnh lùng nói.
Lộ Dao nghe xong lời này thoáng sửng sốt, ngay sau đó che miệng cười trộm , phụ họa nói: “Đúng rồi! Kêu bà xã anh làm cho đi!”
Trịnh Dật nghẹn đến nói không ra lời, bởi vì trù nghệ của bạn gái anh…… Không tốt lắm để lấy ra khoe khoang.
Nghĩ nghĩ, lại cười hề hề: “Tiểu sư muội cũng không phải lão bà của anh, mỗi ngày nấu cơm cho anh, anh lại không cho người ta cái danh phận, giám đốc, anh có phải quá vô lại hay không!”
Chu Gia Càng: “……”
Mặt Lộ Dao nháy mắt đỏ lên, lời này nói quá trắng trợn, cô cũng không dám nói…… Tuy rằng cô cũng nghĩ như vậy.
Kết quả cuối cùng là, Trịnh Dật bị Chu Gia Càng “thẹn quá hóa giận” đuổi ra.
Trịnh Dật vừa đi vừa nhủ thầm: “Đúng là vậy mà…… Giám đốc không đáng yêu chút nào!”
Lời này, âm lượng không lớn không nhỏ, lại vừa vặn truyền tới tai hai người trên sofa, Chu Gia Càng đen mặt, Lộ Dao nhịn không được, cười khẽ.
“Cười cái gì?” Chu Gia Càng nhìn Lộ Dao.
Lộ Dao cong môi cười, mắt to nhu nhu nhìn anh: “Em chỉ cảm thấy, sư huynh nói cũng có lý, cho nên…….
Sư phụ, anh có muốn cho em cái danh phận hay không?”
Cô mỉm cười yếu ớt, không giống nụ cười ngọt ngào thường ngày, lại thiếu phần nhu mỹ hơn bình thường, Chu Gia Càng không dám nhìn lâu, buông đũa đứng dậy, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: “Anh đi ra ngoài một chút.”
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả có lời muốn nói:
Chương mới đây o(╯□╰)o Bây giờ là 3 giờ sáng và cuối cùng đã hoàn thành với tốc độ rùa bò của ta…………….
Mệt mỏi quá! Đi ngủ trước !! Ngày mai ta thi ba môn, 10 giờ ra cửa, mọi người chúc ta thi thuận lợi đi o(n_n)o
*Editor cũng rùa bò chỉ có hơn chứ không kém tác giả.*