Bạn đang đọc Bồi Thường Hôn Nhân – Chương 32
Chu Gia Càng bị nụ cười bất ngờ của cô làm cho sửng sốt, anh không hiểu vì sao nha đầu này đột nhiên nhiệt tình với mình như vậy? Sáng hôm nay còn bày ra bộ dáng không thể chạm mặt với mình, thật là, nắm bắt tâm tư phụ nữ như mò kim đáy biển sao?
Lộ Dao vừa cười vừa nhắc nhở chính mình, da mặt phải dày! Cười lên! Ngọt một chút! Ngọt chút nữa!
“Sư phụ? Sao anh không nói gì vậy?” Cô đến trước mặt anh, lại cười ngọt ngào.
Qua một ngày, mắt cô đã hết sưng, chỉ còn những tơ máu đỏ đậm, trông rất mệt mỏi.
“Không có, anh vừa chuẩn bị đi.” Chu Gia Càng mới phản ứng lại, cầm chìa khóa đứng lên.
Lộ Dao xoay người cầm túi xách: “Sư phụ, anh về nhà sao?”
“Không phải.” Chu Gia Càng dừng một chút: “Bây giờ em về sao? Tiện đường, anh đưa em về.”
“Có thật không?! Hôm nay mệt quá, may là không phải chờ xe bus! Chúng ta đi thôi!”
Lộ Dao thực sự rất mệt, tối hôm qua ngủ không ngon, khóc thật lâu, mắt khô.
Hôm nay lại chạy theo Trình Hinh, bây giờ vừa mệt vừa đói.
Cô không chắc có té xỉu khi phải đứng đợi xe bus không, bây giờ có xe đi nhờ, hơn nữa là xe của Chu Gia Càng, cầu mà không được ấy chứ.
Nếu đối phương đồng ý làm hòa, Chu Gia Càng không àm ngơ, ngược lại rất cao hứng, giống như điều anh muốn.
Giống như trước kia, cô tiếp tục làm độ đệ ngoan của mình.
“Đi thôi! Nhìn em như mệt sắp chết rồi, hôm nay đi rất nhiều nơi sao?”
Lộ Dao nghĩ nghĩ: “Ừm, tối qua lại ngủ không ngon nữa, giờ mệt muốn chết luôn”
Bước chân Chu Gia Càng dừng lại, anh biết nguyên nhân hôm qua cô ngủ không yên, nhưng anh không biết ý nghĩa câu này, là muốn anh an ủi cô sao?
Lộ Dao có lẽ là thật sự rất mệt mỏi! Cô không chú ý tới động tác nhỏ của anh, không thấy anh nói chuyện cũng không thèm để ý, đi lên phía trước, ấn thang máy.
Trên xe, Chu Gia Càng đang định nói chuyện, nhưng người bên cạnh vừa lên xe đã ngủ gà ngủ gật rồi.
Chu Gia Càng chạy xe đến dưới lầu, nhìn Lộ Dao ngủ đến không biết trời trăng mây đất: “Lộ Dao, về nhà rồi ngủ tiếp.”
Ngủ ở trên xe cũng không ngon, anh chỉ kêu một tiếng thì cô đã tỉnh rồi.
Cô xoa xoa mắt, tháo đai an toàn, cười cười: “Cảm ơn anh đưa em về, ngày mai gặp.”
Chu Gia Càng nhìn bộ dáng buồn ngủ của cô, bật cười: “Em về ngủ trước đi!”
Lộ Dao xuống xe xong, đột nhiên cúi người, nhìn Chu Gia Càng nói: “Sư phụ, việc em nói tối qua là thật, trước hết anh đừng từ chối em.
Em cho anh một tháng, à không, hai tháng, anh từ từ suy nghĩ!”
Nhìn vẻ mặt đơ đơ của Chu Gia Càng, nháy mắt, tâm tình ộ dao tốt lên hẳn, “Phanh” một tiếng, cửa xe đóng lại, cô vẫy vẫy tay với anh.
Chu Gia Càng chỉ cảm thấy dở khóc dở cười, rốt cuộc là cái tình huống gì đây?
Lộ Dao về đến nhà, mở cửa, liền thấy Lâm Thanh đang ngồi trên sofa, Hoa Hoa ngoan ngoan gối lên đùi bà, híp mắt ngủ.
Cô kinh ngạc: “Mẹ, mẹ vào bằng cách nào?”
“Chử Nhứ đưa chìa khóa cho mẹ, nói con về nhà khá trễ, mai mẹ phải về sớm, qua đây ở với con một hôm.” Lâm Thanh cười đứng lên, đi đến bàn cơm, lấy đồ ăn cho vào lò vi sóng: “Lại đây ăn cơm đi! Mẹ làm sườn heo chua ngọt con thích với cánh gà chiên Coca nè.”
Lộ Dao đói chịu hết nổi rồi, ngửi được mùi hương quen thuộc, bụng càng sôi ục ục, cười hì hì đi qua: “Cảm ơn mẹ, con đói quá! Vừa về liền được ăn cơm mẹ nấu, tuyệt vời!”
“Đi rửa tay đã.”
“Tuân lệnh!”
Lộ Dao vừa ăn cơm vừa nới chuyện phiếm cùng Lâm Thanh, nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của bà, Lộ Dao hỏi: “Mẹ, có phải mẹ muốn nói gì với con không?”
Lâm Thanh ngượng ngùng mở miệng, dù sao bà cũng vô tình nhìn thấy tâm sự của con gái mình.
Do dự một chút, vẫn quyết định hỏi rõ ràng, nếu không, bà không yên tâm được: “Con gái! Lúc trước mẹ nói với con rồi, nếu có người mình thích thì có thể thử tìm hiểu xem.”
Lộ Dao đang gặm cánh gà: “Mẹ, con biết rồi! Mẹ không cần nhọc lòng đâu!”
“Mẹ muốn hoircon, có phải con thích sư phụ con không? Chính là cậu vừa trẻ vừa đẹp, lúc trước bị thương nhập viện ấy?”
“Xoạch” một tiếng, cánh gà rơi khỏi miệng Lộ Dao, ẩn ẩncó loại dự cảm bất hảo, cô lắp ba lắp bắp: “Mẹ…..
Làm, làm sao mẹ biết được?”
Trên mặt Lâm Thanh mang theo vẻ xin lỗi: “Mẹ, lúc mẹ giúp con dọn dẹp phòng, thấy được cái, cái kế hoạch theo đuổi sư phụ của con….”
Sét đánh giữa trời quang! Cái loại đồ vật như vậy bị mẹ phát hiện , quá mắc cỡ, mắc cỡ chết mất! Cô viết cái gì vậy aaaaa!
Lộ Dao đỏ mặt, thanh âm run run: “Mẹ…… Cái đó, cái đó là con viết chơi thôi, mẹ, mẹ đừng tin!”
Lâm Thanh nhìn bộ dáng thẹn thùng của con gái, cười nói: “Không sao, chuyện này đâu liên quan tới mẹ! Mẹ thấy sư phụ của con cũng không tệ lắm.
Mẹ sẽ không phản đối, chỉ là…..
Người ta có ý gì với con không?”
“Tạm thời thì không có……”
Nhớ lại cái kế hoạch vừa ấu trĩ vừa đơn thuần của con gái, Lâm Thanh bật cười; “Đừng nghĩ quá nhiều, con gái mẹ ngoan như vậy, chẳng sợ không có ai thích.”
Lộ Dao rầu rĩ trả lời, chẳng sợ không có ai thích, chỉ sợ người mình thích lại không thích mình thôi.
Lâm Thanh cho rằng cô ngượng ngùng, lấy cớ đi tắm.
Buổi tối, hai mẹ con nằm trên giường tâm sự, Lộ Dao đã rất mệt.
Nhưng cô vẫn muốn tâm sự cùng Lâm Thanh, bởi vì phải một thời gian nữa mới gặp lại bà.
Lâm Thanh nhẹ nhàng vỗ lưng con gái, giống như vỗ về cô lúc còn bé, từng nhịp, từng nhịp.
Lộ Dao đột nhiên nghẹn ngào, Lâm Thanh năm nay mới 43 tuổi, lại một mình nuôi cô suốt 8 năm.
21 tuổi, bà gả cho ba của cô, vốn dĩ chỉ là một bà nội trợ, nhưng năm Lộ Dao 13 tuổi, ba cô bệnh mất, Lâm Thanh phải ra ngoài bươn chải để chăm lo cho cô.