Đọc truyện Bối Phụ Dương Quang – Chương 21
Đêm đã khuya, đèn đường chiếu sáng con đường rộng rãi mà cô tịch.
Giải Ý đang an tĩnh ngủ say trên giường, bỗng nhiên có thân ảnh cao lớn lặng lẽ mở cửa nhà hắn. Dựa vào đèn đường yếu ớt ngoài cửa sổ, y rón rén đẩy nhẹ cửa, tựa như đang xem xét điều gì.
Gian phòng thứ nhất, là thư phòng; gian phòng thứ hai, là phòng vẽ tranh; gian phòng thứ ba, là khách phòng; gian phòng thứ tư, là phòng ngủ.
Y nở nụ cười, lặng lẽ đi vào phòng ngủ, vừa đi vừa thoát y phục.
Sau đó, y mạnh dạn mà ngồi lên giường, nhanh tay che miệng Giải Ý.
Giải Ý cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Hắn lập tức mở mắt, tay chân theo bản năng mà muốn đẩy người kia ra.
Hai bàn tay to lớn hữu lực túm lấy cổ tay hắn, vững vàng mà chế ngự.
Giải Ý cảm thấy được sức mạnh quen thuộc cùng cách đè nặng nề liền phẫn nộ mà muốn thoát ra. Hắn liều mạng giãy dụa không ngừng.
“Ngươi tên hỗn đản này.” Hắn khẽ tiếng mắng. “Ngươi vào bằng cách nào?”
Lâm Tư Đông một bên cúi đầu hôn hắn, một bên cười khẽ: “Ta không phải đã nói rồi sao? Ta từng tham gia hải quân lục chiến, mở khóa, leo tường … là chuyện vặt mà thôi.”
Giải Ý cố gắng tránh né môi y, oán hận cảnh cáo: “Ta có thể tố cáo ngươi đột nhập nhà dân.”
“Sau đó thì sao?” Lâm Tư Đông vừa cười ruồi vừa kéo áo ngủ hắn xuống, thậm chí đem cả hai tay hắn cột tại trụ giường. “Ta đột nhập nhà dân làm cái gì? Cường bạo ngươi?”
Giải Ý nhất thời nghẹn lời.
Lâm Tư Đông trói hắn chắc chắn vào giường rồi mới say sưa mà vuốt ve gương mặt hắn, hôn hắn thật sâu, thật sâu.
Giải Ý khó chịu cau chặt mày, nhắm mắt.
Lâm Tư Đông chẳng kiêng nể gì hôn vành tai hắn, cúi đầu hỏi: “Có cần ta giúp ngươi bấm 110 không?”
Giải Ý không thể nhịn được nữa, khẽ quát: “Đừng dài dòng, muốn làm gì thì làm mau rồi cút.”
“Tốt, nghe lời ngươi.” Lâm Tư Đông ha ha cười, quả nhiên mau tay lẹ chân mà làm.
Giải Ý mồ hôi chảy đầm đìa mà bị y siết chặt vào lòng, tim đập càng ngày càng gấp, hô hấp cũng ngày càng yếu đi. Ngay cả hít thở cũng cảm thấy thật khó khăn, toàn thân trên dưới mỗi tấc da mỗi tấc thịt đều mệt mỏi vô cùng.
Lâm Tư Đông ôm siết lấy thắt lưng hắn, ôm càng ngày càng chặt, không cho hắn tránh thoát. Động tác y càng thêm mãnh liệt, từng giọt, từng giọt mồ hôi nhỏ xuống ngực Giải Ý.
Giải Ý bị y nặng nề đề ép, lòng ngực vừa vất vả hít vào một hơi đã bị đè ép mà thoát ra.
“A ———” Giải Ý không tự chủ được kêu lên đau đớn.
Lâm Tư Đông mỉm cười thắng lợi nhìn hắn tràn ngập đau đớn cùng gương mặt nhễ nhại mồ hôi, đôi môi hữu lực hôn ngấu nghiến lấy hắn.
Giải Ý nặng nề, khó khăn mà thở. Trời đêm mùa thu vùng nhiệt đới vốn mát mẻ cùng yên tĩnh mà nay hắn chỉ cảm thấy tai ù cả lên, toàn thân mồ hôi ướt đẫm, mỏi mệt vô cùng.
Lâm Tư Đông rốt cục cũng một trận mưa rền gió dữ qua đi mới kết thúc hoan ái đêm nay. Y vui sướng ngã sang bên cạnh Giải Ý, từng đợt từng đợt mà thở dốc, thư sướng dang rộng thân thể cường tráng, cảm nhận con người bên cạnh. Người nam tử bị y nặng nề đè ép vặn vẹo cố nén đau đớn cùng yếu đuối của việc không thể tránh né khiến ngực y cảm thấy thật yêu thương. Tiến nhập thân thể tuyệt vời như vậy, được ôm người nam nhân mỹ lệ mà kiên cường như vậy, quả thật là sự thỏa mãn nhất trong đời y.
Một lát sau, y cuối cùng cũng mở dây trói, đi qua phòng tắm cầm khăn mặt lại, cẩn thận tỉ mỉ mà thay hắn chà lau mồ hôi.
Giải Ý vô lực mở mắt, nhìn thần tình chuyên chú quan tâm của y, nhất thời có chút đờ ra.
Lâm Tư Đông chỉ cảm thấy lúc này Giải Ý tựa như loài hoa quỳnh nở rộ lúc nửa đêm, trắng trẻo đầy sức sống, đẹp không sao tả xiết, tựa như đem cả tinh hoa sinh mệnh đều phóng xuất, nhưng lại không thể điều khiển được bản thân mà chậm rãi héo hon, tan vỡ.
Y mở chiếc đèn ngủ cạnh giường. Ánh đèn nhu hòa chiếu sáng nhợt nhạt lên gương mặt uể oải ửng hồng cùng thân thể vô lực, y cảm thấy có chút áy náy.
“Tiểu Ý, ngươi có khỏe không?” Y nhẹ giọng hỏi.
Thanh âm Giải Ý rất yếu ớt, nhưng khí thế chẳng yếu chút nào: “Ngươi chơi đủ chưa? Cút đi.”
“Ngày mai ta mới đi.” Lâm Tư Đông hài lòng cười rộ lên, kéo chăn cho hắn. “Được rồi, đừng nói những lời ngốc nghếch thế. Ngươi nghỉ ngơi một chút đi.”
“Ngươi rốt cuộc muốn gì?” Giải Ý đã không còn nhẫn nại nữa. “Ta không thích ngươi, ghét ngươi, thậm chí hận ngươi. Ngươi nghe rõ chưa hả?”
“Nghe rõ. Không cần khen ta như thế, ta kiêu ngạo bây giờ.” Lâm Tư Đông cười rộ lên, cúi đầu hôn lên trán hắn. “Ngươi nói cái gì cũng vậy, ta quyết tâm rồi.”
Mệt mỏi đến cực điểm, Giải Ý bắt đầu không mở nổi mắt nữa, cơn buồn ngủ ùa tới.
Lâm Tư Đông ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nỉ non: “Tiểu Ý, theo ta đi.”
Giải Ý hừ một tiếng, nói rõ: “Không.”
“Ta sẽ không buông tha ngươi.” Lâm Tư Đông dùng thanh âm ôn nhu nói những lời bá đạo.
Giải Ý cũng biết y chắc chắn sẽ nói như thế cũng không thèm phản bác lại làm gì, nghiêng mình sang bên, mệt mỏi rã rời mà lâm vào giấc ngủ.
Lâm Tư Đông châm điếu thuốc lá, mỹ mãn hút một ngụm thật sâu.
Trong bóng tối của đêm khuya vắng vẻ, khói thuốc lượn lờ bay lên không trung như một mỹ nhân an lành chẳng nói khiêu một điệu vũ tuyệt đẹp.
———————-
Mệt mỏi quá độ, Giải Ý ngủ thẳng đến tận trưa.
Lâm Tư Đông vẫn ở đó, cánh tay khoát lên lưng hắn, thỏa mãn mà ngủ.
Giải Ý rất đói bụng, hiện tại cũng không có khí lực mà tính toán với y, liền vứt tay y khỏi người mình, đến phòng tắm tắm táp sạch sẽ, thay đồ tươm tất rồi đi tới bếp làm đồ ăn.
Hắn làm cũng rất đơn giản, chiên một quả trứng, làm hai bịch ngũ cốc ăn liền, thế là đã xong, tinh thần nhờ đó cũng tốt lên hơn.
Hắn còn pha một ly cà phê sau đó đi lên sân thượng, một bên chậm rãi uống một bên tinh tế suy nghĩ.
Hắn ký kết công trình mạc tường với Cao ốc Hoan Nhạc đã được một tuần rồi. Lâm Tư Đông nhịn bảy ngày không quấy rầy hắn, hắn còn tưởng rằng người này đã biết khó mà lui, bỏ cuộc rồi chứ. Không nghĩ tới, y cư nhiên càng ngày càng táo tợn, nửa đêm lén lút đột nhập, lại còn tiếp tục chẳng màn đạo lý mà cưỡng bức hắn lần nữa.
Phải chăng bị một con cọp như thế theo dõi thì đã định trước là sẽ bị y ăn tươi nuốt sống?
Giải Ý càng nghĩ, càng thấy vô vọng.
Sự nghiệp của hắn căn cơ đều ở chỗ này, không có khả năng bỏ đi được. Nếu như đến địa phương khác phát triển, tất cả đều phải làm lại một lần nữa, đó thật là một quá trình gian nan.
Cha mẹ đều ở tại Thượng Hải, đều bị bệnh tim, viện phí rất cao, đệ đệ học ở Yale, học phí cùng sinh hoạt phí cũng không ít, tất cả đều do hắn gánh. Hiện tại, y không thể sơ suất được.
Với địa vị Lâm Tư Đông, tự nhiên không thể có scandal, mà hắn cũng thế. Một ngày quậy bùng lên, bị người ngoài biết, danh tiếng hắn đi tong, trở thành chuyện chê cười, thành đề tài đàm tiếu, mọi người cần gì biết ai là người bị hại đâu?
Tìm người giúp? Người khống chế được Lâm Tư Đông rất ít. Huống hồ, người ta vì cái gì phải giúp mình? Nói không chừng còn phải trả giá đắt, so với Lâm Tư Đông có khi còn đắt hơn nhiều.
Hắn cụp mắt xuống, yên lặng mà nhìn cà phê trong chiếc ly.
Khuất phục, hay không khuất phục, đó mới là vấn đề.
Tại ánh dương quang nhàn nhạt, trên mặt hắn từ tiều tụy mà hiển lộ tang thương.
Chẳng qua bao lâu, Lâm Tư Đông đi tới, từ phía sau ôm lấy thắt lưng hắn, ôn nhu hỏi: “Đã ăn chưa?”
“Ăn rồi.” Hắn uống một ngụm cà phê, nhàn nhạt trả lời.
Lâm Tư Đông nghĩ thắt lưng hắn hình như lại nhỏ thêm một chút, ôm trong tay thật sự quá mỏng manh, tưởng chừng như chỉ cần siết mạnh lập tức sẽ gãy đôi. Y thân thiết nói: “Ngươi nên ăn nhiều một chút, mập ra một chút mới tốt.”
Giải Ý lần thứ hai nghĩ thật là bất đắc dĩ. Người này không biết là trời sinh thiếu dây thần kinh hay tại thương trường dày công tu luyện mà thành cái thứ này. Mấy ngày nay mình trở nên như thế là tại ai??? Nói ra có vẻ quan tâm nhưng thật ra làm như y chẳng liên quan gì tới vậy.
Giải Ý không hé răng, Lâm Tư Đông liền ở lại bên hắn, nhìn phong cảnh bên ngoài, cười nói: “Cảnh vật ở đây cũng không tệ lắm. Không bằng, ta dọn tới nhà ngươi vậy. Ngươi vốn là mua trả góp nơi này phải không? Vậy ta thay ngươi trả hết được chứ.”
Giải Ý khe khẽ thở dài: “Đừng có dựa vào ta được không? Ngươi thực sự quá nặng, ta đỡ không được.”
Lâm Tư Đông cũng hiểu được hắn quá gầy yếu, còn mình thì lại cường tráng, xác thực không thể đè nặng như thế, liền tránh một chút, ôn nhu mà nói: “Đi vào nghỉ ngơi một chút đi, đừng đứng lâu ở đây.”
Giải Ý cũng lười tranh cãi, xoay người vào nhà, ngồi vào sofa.