Đọc truyện Bối Phụ Dương Quang – Chương 20
Buổi tối này, Lâm Tư Đông cùng tiệc sinh nhật lần trước tuyệt nhiên tương phản.
Chờ món ăn đem lên, rượu châm một lượt, y hùng hồn phát biểu: “Hôm nay là ngày Tập đoàn Hoan Nhạc của chúng ta chính thức cùng công ty Tân Cảnh giới của Giải tổng hợp tác, làm bữa tiệc này để ăn mừng. Bất quá, bộ công trình các ngươi thân cận nhau. Giải tổng thân thể không được tốt, ai cũng không được kính rượu, cũng không cho ai thay phiên kính rượu hắn. Các ngươi uống nhiều chút, Giải tổng cùng ta thưởng thức là được.”
“Được.” Ngoại trừ Giải Ý ra, tất cả mọi người trăm miệng một lời mà đáp ứng.
Lời y nói ra, công nhân tập đoàn Hoan Nhạc khẳng định không có ý kiến gì cả. Mà y lại là lão bản bên A, công nhân Tân Cảnh Giới cũng tự nhiên nghe theo.
Giải Ý nghe y nói toát ra nhiều điều ám muội, không khỏi hơi nhíu nhíu mày nhưng không nói cái gì.
Ngày mai chính là cuối tuần không cần đi làm, đại gia liền không cố kỵ, ngay từ đầu liền kính rượu nhau, một ly lại một ly mà tới bến, tình hình chiến đấu thập phần kịch liệt.
Lâm Tư Đông cho bọn hắn vang trắng, chỉ để Giải Ý cùng chính mình vang đỏ, hai người thiển châm mạn ngâm, từ từ mà nhấm nháp, mỉm cười nói chuyện phiếm, nhìn qua tựa hồ thân như một nhà, khiến công nhân công ty Tân Cảnh Giới kinh hỉ không ngớt.
“Thân thể thế nào?” Thanh âm Lâm Tư Đông rất thấp, nhưng bên trong quan tâm là chân thành. “Có uống thuốc đúng giờ không?”
Giải Ý nhàn nhạt mà nhìn y một cái, hỏi một đằng, trả lời một nẻo: “Ta có điểm mệt, cơm nước xong xin cáo lui, không đi Ca Thành hát được. Các ngươi đi chơi đi.”
Lâm Tư Đông trước khi ăn cũng thấy hắn sắc mặt không được tốt, ngực khó tránh khỏi có chút áy náy, liền nói: “Được, ta đưa ngươi về. Để cho bọn họ đi chơi được rồi, ta cũng muốn nghỉ ngơi một chút.”
Giải Ý vừa nghe y nói, sắc mặt liền trầm xuống, nhàn nhạt mà nói: “Cảm tạ Lâm tổng, ta có thể tự lái xe về, không dám khiến ngài hao tâm tốn sức.”
Lâm Tư Đông vừa nhìn liền biết hắn hiểu lầm rồi, chính mình hôm nay là thành tâm thành ý muốn đưa hắn về, cũng không phải ép buộc hắn cái gì. Suy nghĩ một chút, Lâm Tư Đông liền cười nói: “Vậy cũng được, ngươi lái xe trở lại nghỉ ngơi, ta cũng về nhà thôi. Để cho công nhân bọn họ đi chơi, như vậy sẽ không ép buộc, mọi người đều có thể vui vẻ thoải mái.”
“Tốt.” Lúc này mới sắc mặt Giải Ý lúc này mới tốt lên một chút, cười gật đầu.
Sau khi kết thúc, Lâm Tư Đông liền lên tiếng kêu Vu Hiển Cường cùng Lê Vân An mang theo công nhân công ty cùng đi câu lạc bộ Hoàng Kim Hải Ngạn hát hò, y cùng Giải Ý sẽ không đi.
Công nhân hai bên đều rất thành khẩn mà mời bọn họ cùng đi, Giải Ý cười nói: “Ta có mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, các ngươi đi chơi đi.”
Lâm Tư Đông quay sang Vu Hiển Cường nói: “Bữa cơm này là Giải tổng mời, vậy mọi người đi hát thì do công ty chúng ta trả.”
Vu Hiển Cường lập tức gật đầu: “Ta đã biết.”
Nói xong, Lâm Tư Đông cùng Giải Ý liền đều tự lên xe rời đi.
Vu Hiển Cường cùng Lê Vân An liếc nhau, tự nhiên vì bọn họ mà vui vẻ.
———————
Giải Ý vừa về đến nhà, liền thấy xe Ly Đình đậu ngay phía trước cửa.
Hắn nghi hoặc mà hướng tới, muốn biết đến tột cùng có đúng là xe Ly Đình hay không thì điện thoại của nàng lập tức gọi tới: “Tiểu Ý, nhanh mở cửa coi. Ta đợi ngươi lâu rồi đó.”
Giải Ý cười rộ lên.
Vừa vào thang máy, liền thấy Ly Đình đứng ở nơi đó, hắn hỏi: “Hôm nay ngươi không đi làm sao? Buổi tối đều không phải thời gian hoàng kim của ngươi sao? Công nhân công ty ta tất cả đều đi tới chỗ ngươi chơi đó, thế mà lão bản ngươi lại chạy mất.”
“Một đêm không ở, nó cũng không sụp được.” Ly Đình miễn cưỡng mà nói. “Duy Duy ở đằng kia kìa.”
“Ngươi tới tìm ta sao không gọi điện thoại trước?” Giải Ý lấy chìa khóa mở cửa. “Nếu như ta không trở lại, ngươi định chờ tới chừng nào?”
Ly Đình đứng ở bên cạnh hắn, không hé răng.
Nàng hôm nay mặc một chiếc áo liền váy, phía trên là hoa đính mỹ lệ, trên đầu còn đội một chiếc khăn, trang điểm cũng thập phần tỷ mỹ, càng phát ra vẻ quyến rũ động nhân. Bất quá, Giải Ý là bằng hữu từ nhỏ của nàng, vừa liếc mắt đã phát hiện nàng đang uể oải mệt mỏi rã rời.
Vào cửa, hắn thân thiết hỏi: “Chuyện gì xảy ra? Gặp phiền phức sao?”
“Đúng vậy, ta gặp rất lớn phiền phức.” Ly Đình ngồi xuống, chau mày.
Giải Ý đưa cho nàng một ly trà: “Nói đi, ta nghe.”
Ly Đình phiền não mà châm một điếu thuốc: “Ta cũng không biết nên từ đâu nói nữa.”
Giải Ý bật cười: “Rốt cuộc là sao?”
Ly Đình thở dài một tiếng: “Cũng bởi vì Duy Duy. Hắn muốn ta với hắn ly khai ở đây, trở về kết hôn, ta không biết nên làm cái gì bây giờ?”
Giải Ý hiểu ý mà cười: “Ta đã nói mà, thế nào lại vô duyên vô cớ buồn bực, nguyên lai là xuân tâm động rồi. Nói thật đi, động tâm rồi à?”
Ly Đình vén vén tóc, cuối đầu nói: “Nói thật ra, khi hắn nói mấy lời này với ta, ta thực sự rất thích. Ta nghĩ hẳn là tin tưởng hắn. Thế nhưng…ngươi cũng biết mà, ta hiện tại tân tân khổ khổ mới dựng được sự nghiệp, ta sợ Tiểu Trương hắn… khẩu thị tâm phi. Vạn nhất hắn luôn mồm nói muốn cùng ta sinh hoạt bình thường nhưng lại là muốn tiền ta thì sao, lúc đó ta thảm a…ai, ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.”
Giải Ý suy nghĩ một hồi, lãnh tĩnh nói lại: “Giờ đừng nói hắn, nói ngươi trước. Ngươi hiện ở trong lòng có thích hắn không, có tưởng cùng hắn qua cả đời hay không?”
Ly Đình ấp a ấp úng: “Ta hiện tại…đương nhiên muốn…muốn có kết cục giống vậy rồi.”
“Vậy là tốt rồi.” Giải Ý cười cười gật đầu. “Mọi việc đầu tiên muốn xác lập mục tiêu, sau đó hướng mục tiêu nghĩ biện pháp. Ngươi thích Tiểu Trương, nên trăm phương nghìn kế mà nghĩ cách cùng hắn ở một chỗ. Ta nghĩ, ngươi cũng đừng do dự nữa, miễn cho đêm dài lắm mộng.”
Ly Đình vẫn không lên tinh thần nổi, khổ tư một lúc lâu, đột nhiên nhớ tới, vội vàng ngẩng đầu hỏi hắn: “Ngươi có biết người của ngươi ở phía sau tính toán, bán đứng ngươi không?”
Giải Ý tuyệt không bất ngờ, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi nói Lê Vân An?”
Ly Đình trợn tròn hai mắt: “Ngươi biết?”
“Ừ, cũng cảm thấy ít nhiều, chỉ là không biết dã tâm gã sẽ lớn như vậy.” Giải Ý trầm ngâm. “Nhìn đi nhìn lại thì đây là thời điểm mấu chốt của là công ty, không thích hợp đại động.”
Ly Đình nghe được có chút đờ ra, một lát mới nói: “Có lẽ ngươi đúng, bất quá phải chú ý gã. Ngày đó, ta thấy gã cùng trợ thủ Lâm Tư Đông cùng một chỗ uống cà phê, hình như rất quen a.” Nàng đem lời bọn họ ra nói một chữ một chữ kể hết cho Giải Ý.
Giải Ý hơi nhăn nhăn lông mày: “Là như thế sao…được, ta sẽ chú ý.”
Ly Đình lúc này mới lúc này mới nhìn kỹ hắn, quan tâm mà nói: “Tiểu Ý, ngươi phải quan tâm thân thể một chút, đừng quá mệt mỏi. Công tác dù bận cũng phải chú ý nghỉ ngơi. Ngươi xem ngươi, mới vài ngày đã gầy một vòng.”
Giải Ý có chút cảm động, cười với nàng: “Ngươi yên tâm, ta biết mà.”
Ly Đình bỗng nhiên cười rộ lên, lấy tay chỉ chỉ hắn: “Được rồi, Mã Khả sao rồi? Ngày hôm trước, y đột nhiên thôi việc, có đúng hay không ngươi đem y kim ốc tàng kiều rồi?”
“Đoán mò không, ngươi xem ta là loại người nào vậy?” Giải Ý cười lắc đầu. “Ta thấy y cũng là hài tử tốt, cứ thế thì thật tiếc nên tìm cho y một công ty, kêu y đi công ty ở Quảng Châu. Lão bản công ty đó có đến Hải Nam xem y diễn xuất rồi, nói y bề ngoài ôn tồn âm điệu cũng phù hợp thị hiếu hiện nay, đồng thời nghĩ y cũng có tố chất, sở dĩ chuẩn bị đưa y lên. Ngày mai Mã Khả phải đi Quảng Châu.”
“Y thật đúng là gặp phải quý nhân nha.” Ly Đình cảm khái. “Tiểu Ý, ngươi cũng thật là, tâm tốt quá rồi. Như thế y không phải muốn khăng khăng một mực mà ở với ngươi cả đời cho xem.”
“Ly Ly, ngươi vĩnh viễn đều ngây thơ như thế.” Thần tình Giải Ý thủy chung nhàn nhạt. “Thế giới này, ai có thể với ai cả đời được? Ai lại đóng gói tình cảm? Ta chỉ nghĩ Mã Khả là hài tử thông minh, hoàn toàn khả dĩ theo con đường chính đáng mà thành danh, không cần lãng phí bản thân mà thôi. Về phần y lên được rồi có nhớ tới ta không, hay căn bản làm bộ không nhận ra ta, tất cả đều do y thôi.”
Ly Đình nghe xong hắn nói thập phần không giải thích được: “Mã Khả lớn lên đẹp, nhưng còn gì hơn nữa đâu? Hơn nữa, luận tướng mạo, ngươi cũng thua kém gì y. Vì sao muốn giúp y? Đáng giá sao?”
“Ta cũng không biết.” Giải Ý nhún vai, trong mắt bỗng nhiên có chút tang thương. “Đại khái là y xác thực quá phiêu lượng, ta không muốn y bị người khác xem như bùn đất mà chà đạp. Về phần yêu hay không yêu, ta căn bản là không có hy vọng xa vời. Y có nguyện ý hay không theo ta, đó là tự do của y. Có thể một ngày kia, y thành danh ca đại giang nam bắc, thì sẽ có sinh hoạt của y. Ta cũng không cần y bởi vì báo ân mà miễn cưỡng theo ta. Tư vị miễn cưỡng cũng chẳng dễ chịu gì, ta việc gì lại phải thống khổ áp đặt? Ycòn trẻ quá, ta dìu y một chút, mong y có thể thuận lợi là được rồi.”
Ly Đình hoang mang mà nói thầm: “Được rồi được rồi, nói không lại ngươi. Dù sao ta cũng không hiểu được suy nghĩ của ngươi. Chuyện sau này ai biết được. Đi bước nào hay bước đó vậy.”
Giải Ý gật đầu cười hỏi nàng: “Được rồi, phiền não của ngươi nói xong chưa?”
Ly Đình như có chút suy nghĩ, trầm mặc mà uống trà.
Giải Ý chuyển người một chút, khuyên nhủ: “Ta nói rồi, ngươi trở về đi, ở đây ngồi uống trà có gì vui? Ngươi rất bận rộn mà, trở về coi sinh ý đi. Cảm tình không quyết định được thì kiếm tiền đi cho chắc.”
Ly Đình bị hắn đùa, nở nụ cười: “Được, ngươi nói đúng. Ta đây về trước kiếm tiền.” Nàng buông chén trà, thong dong rời đi.
Giải Ý tắm rửa xong, uống thuốc, liền nằm ở sofa xem TV.
Thân thể hắn còn không có khôi phục như trước, có điểm suy yếu, dễ mệt mỏi rã rời, mặt ngoài thì ứ ngân xanh tím đã tiêu một ít nhưng cũng vẫn còn.
Hắn đang buồn ngủ thì Mã Khả đánh điện thoại đến.
“Ý ca.” Thanh âm vẫn vậy, mang theo từ tính ôn nhu mà tràn ngập khát vọng. “Chiều ngày mai, ta phải đi Quảng Châu rồi, hôm nay có thể gặp ngươi không?”
Giải Ý thích nghe âm thanh của y, lời y như thể một dòng nước ấm chảy qua tim hắn. Suy nghĩ một hồi, hắn nói: “Ta mệt chết đi được.”
Mã Khả như hài tử mà năn nỉ ỉ ôi: “Thế nhưng ta thực sự rất muốn thấy ngươi. Ý ca, cầu ngươi đó. Ta đi lần này không biết khi nào mới gặp lại ngươi nữa.”
Giải Ý liền mềm lòng: “Vậy ngươi lại đây vậy. Không cần phải làm gì, nằm tâm sự là được rồi.”
Mã Khả mừng như điên: “Được, ta tới ngay.”
Giải Ý buông điện thoại, trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ.