Bối Phụ Dương Quang

Chương 106


Đọc truyện Bối Phụ Dương Quang – Chương 106

Xe hơi bọn họ bị tạc tới bay lên trời, rồi nặng nề mà nện xuống mặt đường, lật mấy vòng, lao ra khỏi đường cái, ngã trên cỏ bên cạnh.

Giải Ý chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, đầu óc trống rỗng, vẫn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra. Hắn được quấn chặt trong ghế xe cùng thân thể Dung Tịch, bạo tạc cùng trùng kích cuồn cuộn cũng không tạo thành thương tổn gì lớn cho hắn, chỉ có cái trán, vai trái cùng cánh tay phải có chút đau đớn, đùi phải cũng thành một mảnh tê buốt cháy bỏng, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.

Thanh âm Dung Tịch gấp gáp bên tai hắn: “Tiểu Ý, ngươi ra sao?”

Giải Ý nỗ lực tập trung tâm thần, đáp: “Ta không sao. Còn ngươi?”

“Tốt cả.” Thanh âm Dung Tịch rất yếu, rồi lại nỗ lực kêu lên: “Tiểu Lý, Tiểu Lý.”

Tiểu Lý nằm gục trên tay lái, toàn bộ nửa người trên đều là máu tươi, nửa điểm tiếng động cũng không có.

Dung Tịch không chút chần chờ, dùng hết khí lực toàn thân đẩy cửa xe đã biến hình nghiêm trọng, cố bò ra ngoài, rồi lập tức bò ôm Giải Ý ra.

Giải Ý chịu đựng cơn đau, theo y ra phía sau xe.

Dung Tịch thấy hắn xác thực không bị thương nặng, lúc này mới yên tâm. Y cố gắng đi về phía trước, đưa tay đặt tại động mạch cổ Tiểu Lý, lập tức thần tình buồn bã, một câu cũng không nói, chỉ nỗ lực mà mở cửa trước của xe.


Giải Ý lập tức đi hỗ trợ.

Bọn họ vừa đem di thể Tiểu Lý ra khỏi xe, lại có một quả tên lửa khác bắn tới, khiến chiếc xe nổ tan thành một khối lửa.

Dung Tịch mạnh mẽ kéo Giải Ý lại, nằm ở trên người hắn.

Y vừa bị va chạm kịch liệt liên tiếp, tạo thành nội thương nghiêm trọng, lúc này lại bị sức ép của tên lửa đẩy bắn vào cửa sổ xe, trúng một mảnh đạn, nhất thời cả người toàn máu tươi.

Giải Ý đa số chỉ trầy da, toàn thân cũng loang lổ vết máu.

Hai người cứ như vậy không nhúc nhích mà ôm nhau ngã ra bãi cỏ, ngưng thần nghe động tĩnh xung quanh.

Đối phương dường như đã lui. Toàn bộ thế giới chỉ còn lại tiếng chiếc xe hơi bị thiêu cháy mà thôi.

Giải Ý cảm giác được người trên mình tình huống khác thường, lập tức cẩn thận lật y lại, bản thân ngồi dậy.

Dung Tịch sắc mặt trắng bệch. Toàn thân trên dưới máu chảy xối xả. Y nhìn Giải Ý, bên môi có một tia mỉm cười áy náy, yếu ớt nói: “Tiểu Ý, không nghĩ tới….ta lại….khiến ngươi gặp nguy hiểm….”

Giải Ý luống cuống tay chân, hoàn toàn đã không còn trấn định bình tĩnh như thường nữa. Hắn nhịn đau, cấp tốc giũ tấm thép xe hơi, mảnh đạn, thủy tinh từ cửa xe vỡ ra khỏi chiếc áo sơmi, đem hết toàn lực xé áo thành từng mảnh nhỏ, thay Dung Tịch cầm máu. Cái trán, vai, cổ, ngực, cánh tay, hông, hai chân hắn vô số vết thương, máu tươi chảy ồ ạt, thế nhưng hắn căn bản không nghĩ đến mình, trong mắt chỉ có những thương thế đáng sợ trên người Dung Tịch.


Dung Tịch nhìn hắn, thân thể xích lõa của hắn giữa bầu trời xanh biếc này lại tạo thành một mỹ cảm lạ lùng, trên xương quai xanh, ngực, hông còn có vết hôn bản thân y từng lưu lại, hòa cùng máu tươi, diễm lệ tựa hoa, kinh tâm động phách mà thịnh phóng dưới ánh dương quang. Y cười, ngữ khí có chút trêu ghẹo: “Tiểu Ý, hiện tại ngươi thoát y phục thế này, không phải là định mê hoặc ta sao?”

Thanh âm Giải Ý đã nghẹn ngào: “Dung ca. Van ngươi mà, nhất định phải chịu đựng.”

Dung Tịch nằm ở trên cỏ. Dưới thân là một vũng máu. Y nghĩ một điểm khí lực cũng không có thế nhưng trong lòng rất bình tĩnh. Điều duy nhất y lo lắng là ái nhân trước mắt.

“Tiểu Ý. Không vội, nào, ôm ta một cái.” Y rõ ràng cười nói. “Chúng ta trò chuyện chút đi.”

Giải Ý nhớ tới điện thoại di động trong túi quần: “Ta báo cảnh sát, gọi người tới cứu ngay.”

Dung Tịch đương nhiên không phản đối, lập tức nói số cho hắn.

Giải Ý lập tức gọi, sau đó đưa điện thoại di động qua bên tai Dung Tịch.

Dung Tịch dùng tiếng Anh cùng người bên kia nói mấy câu. Y thủy chung trấn định lãnh tĩnh, tinh tường nói rõ tình huống, báo lại vị trí của hai người. Nói xong, y cười cười với Giải Ý: “Hắn là người phụ trách quân đội tại Lahore, rất nhanh sẽ tới cứu viện, ngươi đừng vội.”

Trong lòng Giải Ý nóng như lửa đốt, lúc này cũng không có cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy y, để y nằm tựa trong lòng mình, nhẹ hôn y, cầu xin: “Dung ca, ngươi nhất định phải kiên trì, ngươi có thể mà, ngươi không thể chết được, không thể bỏ ta lại một mình….”

Dung Tịch đau lòng nhìn hắn, thanh âm càng ngày càng yếu, nhưng vẫn rất rõ ràng: “Tiểu Ý, ta tuyệt đối không từ bỏ đâu. Thế nhưng, vạn nhất ta có cái gì bất trắc, ngươi nhất định phải cố lên. Ai, ta thật sự lo lắng cho ngươi. Ngươi đó, quá suy nghĩ cho người khác, có cái gì ủy khuất đều để bản thân gánh, kết quả thường thường thụ thương đều là ngươi.”


Giải Ý lệ nóng quanh tròng cúi đầu mà nói: “Vậy ngươi phải sống sót, nhìn ta, bảo hộ ta. Ngươi đã nói, chờ chúng ta già rồi, muốn cùng đi Phần Lan xem Bắc cực quang….”

Dung Tịch nhìn nước mắt hắn nhỏ xuống, càng thêm đau lòng, rồi lại rất bất đắc dĩ. Y rõ ràng cảm nhận được, sinh mạng bản thân đang tiêu thất. Y không sợ chết, thế nhưng thực sự rất lo Giải Ý sẽ chịu không nổi.

Y vô lực nắm tay Giải Ý, nhẹ giọng nói: “Tiểu Ý, nửa năm qua, ta rất hài lòng. Hai năm trước, ta cũng từng sống qua những ngày vô cùng vui sướng thế này. Tất cả đều là do ngươi ban tặng. Tiểu Ý, ta rất yêu ngươi, nhưng bao giờ cũng mang đến thương tổn cho ngươi, thật không biết nên nói thế nào với ngươi mới tốt nữa.”

“Không, ngươi không có.” Giải Ý liều mạng giải thích. “Tất cả đều không phải là lỗi của ngươi, là dục vọng người khác thương tổn chúng ta, ngươi ta đều bất lực, thời gian đó, chúng ta cũng chỉ có thể làm được như vậy. Dung ca, ngươi đối với ta rất tốt, tình yêu ngươi cho ta, đẹp biết bao, ta rất thỏa mãn. Thế nhưng, thời gian chúng ta quá ngắn, chưa đủ, ta còn muốn thêm nữa, thêm nhiều nữa….” Nói đến đây, nước mắt hắn rơi xuống không ngừng.

Lòng Dung Tịch đau như xé, nhưng nỗ lực duy trì dáng cười bình tĩnh: “Tiểu Ý, ngươi hãy nghe ta nói, vô luận ta thế nào, ngươi đều phải sống tốt, sống hạnh phúc. Lòng của ngươi quá nặng, mọi việc đều đặt ở trong lòng, không chịu kể ra cho người khác, như vậy không tốt. Tiểu Ý, coi như là vì ta đi, hy vọng ngươi có thể buông ra tất cả, sau này, nếu có người tốt xuất hiện, lại thương ngươi yêu ngươi, đừng ngại tiếp thu. Tình cảm chúng ta như vậy, là cấm kỵ xã hội, có thể gặp người thích hợp, thực sự không dễ dàng. Ta là một người rất may mắn, có thể gặp ngươi, cùng ngươi yêu nhau, đã là rất thỏa mãn rồi. Điều duy nhất ta hối hận, chính là không nên chậm ba năm mới hướng ngươi biểu lộ, hai năm trước không nên xa ngươi. Như vậy, hạnh phúc của ta còn có thể nhiều thêm. Ha hả, ta thực sự là một người ích kỷ a.”

Giải Ý tha thiết ôm y, nhưng bất lực mà cảm giác được thân thể y càng ngày càng nặng, càng ngày càng lạnh. Hắn nhịn không được nước mắt rơi như mưa, từng giọt từng giọt rơi trên gương mặt trắng bệch của Dung Tịch.

Dung Tịch khe khẽ thở dài, thỏa mãn cười: “Tiểu Ý, chỉ sợ ta sau này cũng không thể ở cùng ngươi nữa rồi. Ta đã từng nghĩ đến tương lai bản thân, thế nhưng vô luận nghĩ như thế nào, cũng chỉ thấy bản thân sẽ một mình tịch mịch mà sống, cô độc mà chết. Không nghĩ tới, tại thời khắc cuối cùng trong sinh mạng ta, lại có thể cùng người ta yêu nhất cùng một chỗ. Ta rất vui sướng. Tiểu Ý, nếu như ngươi không tới, ta cũng sẽ đi tham gia lễ khởi công này. May là…. may là ngươi đã đến, cũng may là ngươi không có việc gì. Ta….. thật sự, không có gì tiếc nuối…….”

Giải Ý hiểu rõ những lời y nói là thật sự, nhưng không thể nào tiếp thu sự thực tàn khốc này. Hắn không biết nên nói cái gì mới tốt, chỉ có thể cúi đầu cầu xin: “Dung ca, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, ngươi đừng rời khỏi ta….”

Dung Tịch chỉ cảm thấy trước mắt dần dần phủ đen. Y nỗ lực mở to hai mắt nhìn gương mặt bản thân vĩnh viễn cũng không nhìn chán này, ôn nhu: “Tiểu Ý, hôn ta đi.” Giải Ý không chút do dự ôm y, cúi đầu hôn lên đôi môi lạnh lẽo của y. Hắn triền miên mà hôn, nỗ lực đem hơi ấm truyền vào trong miệng Dung Tịch, nhưng chỉ cảm nhận được tại trong nụ hôn của mình, y đã an tĩnh ngừng thở.

Hắn đờ ra, trong lúc nhất thời cự tuyệt tin tưởng. Một lát, hắn mới hơi hơi ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt Dung Tịch.

Gió nhẹ vút qua vùng đồng bằng, thổi qua mái tóc Dung Tịch, dưới ánh dương quang vàng nhạt, y bình tĩnh mà từ từ nhắm hai mắt, trên mặt mang theo mỉm cười thỏa mãn.


Nước mắt Giải Ý rơi như mưa, ôm siết lấy y, thất thanh gào khóc.

Trời cao đất rộng, toàn bộ thế giới phảng phất chỉ còn lại một mình hắn cô linh linh trên đời. Dường như đã thật lâu thật lâu trôi qua, từ nơi xa truyền đến tiếng còi cảnh sát bén nhọn cùng tiếng ‘phần phật’ của phi cơ trực thăng.

Bối phụ dương quang – 背负阳光

Tác giả: Mãn Tọa Y Quan Thắng Tuyết – 满座衣冠胜雪

Đệ tam bộ – Bộ 3 kết cục:

MỤC LỤC

Bối phụ dương quang – 背负阳光 1

Kết cục A 2

Kết cục B 24

Kết cục C 113

Kết cục A


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.