Đọc truyện Bộ Tứ Ngớ Ngẩn – Chương 25
Bị ép quá, cuối cùng Uyên với Chí Phèo cũng chung một xe. Tôi và Lâm chung một xe để Minh và Kha chung một xe… thấy cũng có chút kì kì. Thật ra tôi thừa biết, tôi và Lâm là hai con chúa lười, bon chen thế thôi, một lát nữa cũng mè nheo Minh và Kha chở đi giúp.
Chúng tôi chia ra làm hai nhóm, chạy về hai phía, sau đó quay đầu xe chạy ngược lại.
Tội thì tội nhất chiếc xe của con Uyên với Chí Phèo, cứ hễ tụi chúng tôi thấy hai người đó trên đường, sẽ ra sức mà huýt sáo, còn hét ầm ĩ trêu hai người đó tới khi nào mặt con Uyên đỏ lên hết thì thôi.
Thật ra trêu cái cặp này rất vui, bây giờ thì tôi đã hiểu được niềm vui khi bắt nạt người khác!!
Xe của tôi và Lâm đến chân dốc, cả hai cùng xuống xe để dắt xe lên, chứ đạp lên là chuyện không thể nào. Lúc này, con dốc này vô cùng vắng, mà đèn đường mờ ảo có cũng như không. Một bên biển rộng lớn bao la đen ngòm, thấp thoáng mấy ánh đèn nhàn nhạt nhỏ xíu, một bên những tòa nhà cao lớn tối thui không đèn, tôi vô thức rùng mình.
Tôi quay sang đau khổ với Lâm: “Đi lẹ lẹ mày ơi. Chỗ này tối thui…”
“Mày sợ cái gì? Ma hả?” Lâm cười khẩy. Dù nó đi trước tôi cũng không quay đầu mà tôi còn nghe ra được tôi đang bị nó cười.
“Kinh dị thiệt mà.” Tôi hét toáng lên, nhưng cũng lúc này, tiếng xe từ xa vọng đến át luôn cả tiếng của tôi.
Tiếng bô xe nổ lớn làm tôi giật cả mình khi mà thần kinh tôi đang căng cứng như dây đàn thế này. Tiếng bô xe như thế này… có vẻ là từ mấy chiếc xe độ… thường là xe của mấy thằng lưu manh.
Tôi đột nhiên có một linh cảm cực kì xấu, mà hình như con Lâm nó cũng vậy, bằng chứng là nó đang đi càng ngày càng nhanh. Tôi nhanh chóng đẩy xe giúp nó, trong lòng thầm oán trách tại sao cái chỗ này nó lại vắng đến như vậy, và tại sao con dốc này lại dài đến như vậy… đi mãi vẫn không thấy ánh đèn nào được xem là sáng…?
Tiếng xe ngày càng gần, tôi còn có thể cảm thấy hình như có tới hai ba chiếc xe gì đó, lạng qua lạng lại rồi lách sang đỗ trước mặt tôi và Lâm.
Tôi và nó đứng lại, cả người cứng đờ.
Thật ra từ trước đến giờ, tôi đã tự nhủ với mình rất nhiều lần nếu mình gặp phải tình huống như thế này thì nên lấy điện thoại ra lén gọi cho ai đó mình quen biết ở gần đó mà mình có thể tin tưởng được… ừ thì cụ thể là gọi cho Kha, bởi cơ bản là tôi rất vô dụng… Lâm lại càng không thể làm gì… nhưng khi gặp chuyện, tôi lại không thể nhúc nhích dù chỉ một chút. Cảm giác run rẩy tràn ngập khắp cơ thể.
Bốn thằng đó dựng xe một bên rồi leo xuống cười đểu: “Hai em đi một mình hả?”
“…” tôi và Lâm cùng bơ tụi nó.
Ban nãy, xe của Minh và Kha có chút trục trặc, nên hai người họ còn phải ở chỗ thuê xe thêm một lát, đã nói sẽ đuổi theo sau, nhưng bây giờ thì hay rồi… không thấy hai người đó ở đâu hết!! Tôi và Lâm phải làm sao đây.
“Đi cùng tụi này đi. Hai em là người thành phố phải không? Chắc không biết nhiều chỗ đi chơi ở đây đâu nhỉ?” một thằng chạy lại hớn hở giật lấy cái tay cầm xe đạp từ tay Lâm, còn mấy thằng khác dồn tôi và Lâm vào góc. Phía trước là tụi nó, phía sau là gờ đất cứng nhô cao. Xung quanh hoàn toàn vắng lặng, đến tiếng xe cộ cũng không còn nghe thấy nữa.Đến lúc xung quanh chúng tôi không còn khoảng trống nữa, tụi kia thì sắp chạm vào chúng tôi đến nơi, tôi mới nắm chặt tay Lâm, nhìn qua nó.
Nó chớp mắt tỏ ý đã hiểu.
Tôi liền hít sâu một hơi.
Hít sâu…
Tôi nhìn về sau lưng tụi nó, rồi cười rạng rỡ và bất chợt hét lên: “Khải! Cứu tụi này!!”
Ờ… không biết tại sao tôi lại gọi tên Khải… vốn kịch bản trong đầu tôi là tên của ba tôi, nhưng không biết sao khi thốt ra, lại thành tên của Khải.
Tụi nó nghe tôi gọi tên một tên con trai nào đó, giật mình nhìn về phía đó theo phản xạ. Tôi liền kéo tay Lâm, đồng thời đẩy thằng chắn bên trái tôi ra một cái làm nó ngã ra rồi kéo Lâm chạy.
Tôi thở hổn hển chạy, chốc chốc lại nhìn về phía sau. Mấy thằng đó nhanh chóng nhận ra có chuyện gì đang xảy ra, lập tức lên xe đuổi theo chúng tôi.
Cứ đà này thì không ổn rồi!!
Mà tại sao không thấy đứa nào 0104 chạy ngang đây hết vậy?? Không lẽ ban nãy tôi và Lâm đi lạc?
Tôi liền cởi giày chọi vào tụi nó… chả biết là vì tài năng của tôi quá có hạn, hay là tụi nó tránh né quá tài năng mà cả hai chiếc của tôi không trúng lấy một thằng.
Chân trần tôi đạp lên đất mà chạy, dù là đường đã tráng nhựa, nhưng đâu phải là láng như nền gạch, chân tôi bắt đầu rướm máu… dù rất rát nhưng tôi vẫn không thể dừng lại.
Lâm nó quay sang tôi, vừa thở vừa nói: “Mày… có… hộc… hộc… sao… không?”
“Không. Mau chạy! Hộc…”
Lâm nó làm theo tôi, cũng cởi giày ném, có vẻ cũng chẳng trúng được tên nào.
Ngay sau đó, tụi nó bắt kịp, dừng xe trước mặt chúng tôi, tim tôi như rơi ra ngoài ngay trong giờ phút đó. Cảm giác vừa khó thở vừa sợ hãi thật sự không dễ chịu tí nào.
Ngay lập tức, tôi bị hai thằng đè ngã ra đất. Khi trời đất đảo lộn tùm lum, tôi còn nghe thấy tiếng Lâm hét lên: “Mấy thằng chó! Tránh ra!”
Tôi vung tay tát vào mặt tên ở trên tôi một cái, hắn hét lên vài ba câu chửi thề gì đó tôi không thể nhớ nổi, nhưng ngay lập tức, trên người tôi nhẹ tênh, một làn gió lạnh lẽo áp vào chân tôi khi tên kia bị ai đó kéo ra.
Tôi nhanh chóng ngồi dậy, hình ảnh đầu tiên tôi nhìn thấy là Kha đang đánh tên đó một cái khiến hắn loạng choạng ngã vật ra đất, bên cạnh, tên thứ hai đè tôi xuống đất nhanh chóng nhào đến đấm Kha nhưng cậu nhanh chóng tránh được, đồng thời đánh lại hắn một cái.
Bên kia, Minh cũng dễ dàng đánh hai tên kia ngã xuống đường, rồi chạy đến đỡ Lâm ngồi dậy. Dưới đất, chiếc xe đạp đôi của hai người đó ngã rạp một bên, bánh xe vẫn xoay đều xoay đều.
Tôi đứng dậy lập tức gọi điện cho cảnh sát.
Sau đó… bốn thằng đó bị giải về đồn. Kha đi ngược lên dốc, dắt xe xuống đồng thời đem giày về cho tôi và Lâm.Thật ra thì ban nãy tôi vẫn còn hãi đến toàn thân run bần bật lên, bây giờ lại cảm thấy ban nãy chẳng là gì, chỉ thấy vô cùng ấm áp và an tâm, cũng vô cùng cảm động chỉ muốn bật khóc, muốn ôm hai tên này vào lòng.
Tôi nhìn sang Lâm _ người đang bị Minh xoay đi xoay lại như chong chóng để xem rốt cục có bị cái gì không: “Mày có sao không?”
“Không.”
Tôi và nó im lặng nhìn nhau một hồi, liền mỉm cười đồng thanh: “Vui mày.”
Trán tôi bị cốc một cái rõ đau. Tôi mếu máo liếc sang cái người vừa từ trên dốc đi xuống kia: “Sao đánh tui?”
“Vui con khỉ!” lần này Minh và Kha lại đồng thanh.
Kha đưa giày đến trước mặt tôi rồi đặt giày Lâm xuống đất. Trong lúc cùng Lâm mang giày dưới ánh đèn mờ mờ tôi mới phát hiện ra trên khuỷu tay nó có vết trày, máu đang rỉ ra hòa lẫn với đất khiến nó đen ngòm: “Lâm ơi. Mày chảy máu kìa.”
“Ờ. Chắc ban nãy bị tụi nó xô ngã nên vậy.” Nó giơ khuỷu tay lên nhìn, rồi như không có gì tiếp tục mang giày xong thì đứng dậy. Minh véo má Lâm đến mức mặt nó biến dạng, cau có:
“Hừ… lát nữa biết tay tui.” Lâm chỉ cười xuề xòa.
Điện thoại tôi đột ngột reo lên, tôi lười nhác đưa lên tai: “A lô Jen hả?”
“Mày đang ở đâu?”
“Tụi tao về liền nè.”
“Nhanh lên nhanh lên, tập trung về đây đi rồi tụi mình đi ăn kem!! Alibabas á, cái chỗ bữa mày giới thiệu cho tụi tao.”
“Kem hả? Nhớ chờ tụi tao!” tôi vội cúp máy rồi hớn ha hớn hở quay sang Lâm “Về lẹ đi ăn kem!”
Nó cười toe toét thay cho câu trả lời.
Bận nói Lâm mà tôi quên mất chân của tôi hiện tại chắc còn thê thảm hơn tay của nó… mà tôi lại không dám nói gì mắc công Kha lại mắng cho tôi một tăng, nghiến răng chịu đựng. Mỗi bước đi của tôi như có kim châm, rát kinh khủng! Hức… nếu hôm nay có mang vớ thì đã không đến nông nỗi này, quá lắm chỉ là vứt luôn đôi vớ mà thôi!
Kha, Minh chở tôi và Lâm về khách sạn, tuy nhiên, hai người họ bắt tôi và nó phải ngồi im, không được động chân tay gì, đạp giúp còn không cho nữa.
Tôi chạy lên phòng rửa sơ qua cái chân cho nó khỏi nhiễm trùng rồi mang giày vào tiếp tục đi chơi. Lâm cũng chỉ rửa sơ sơ vết thương, bị Minh mắng cho một trận nữa, nhưng nó hứa là tối về sẽ vệ sinh sạch sẽ nên cậu cũng không nháo lên nữa.
Chúng tôi hẹn nhau ở sảnh khách sạn rồi kéo nhau ra ngoài đi taxi đến quán kem.
Sau khi trên tay mỗi đứa là một ly kem với cái bánh úp ngược thì chúng tôi tản bộ về lại khách sạn. Ban nãy đi taxi thấy cũng không xa là bao.
Jen đột nhiên áp sát người tôi. Tay tôi chạm phải thứ gì đó cứng cứng mà lành lạnh lại còn nhọn nhọn. Tôi giật mình nhìn xuống tay mình mới phát hiện ra Jen nó đang cầm một cái chìa khóa phòng chỉa thẳng vào tay tôi.
Tôi trừng mắt: “Mày làm cái gì vậy?”
Jen cười đểu, cái nụ cười đểu không chịu nổi… “Mày nghĩ là chìa khóa phòng của ai?” đồng thời, mắt nó cứ liếc liếc về phía trước ra hiệu cho tôi.Theo ánh mắt của nó tôi nhìn… nhìn một hồi mới khiếp vía hỏi nó: “Chí Phèo?”
“Haha… thì ra mày vẫn còn não.” Jen cười lớn, Lâm bên cạnh tôi quay sang cười cười.
“Lúc nãy khi tụi tao thay quần áo có bàn kế hoạch cướp giật chìa khóa phòng ảnh, là cái lúc mày ngủ quên ở đâu đó.”
“Hèm… đừng có sỉ tao nữa.” Tôi trừng mắt nhìn tụi nó, trong lòng thầm than thở giúp cho Chí Phèo… anh à… xem như anh xui xẻo đụng phải cái xe tụi em ha.
Tình cờ chúng tôi đi ngang qua một cái chợ đêm ở bên đường. Tụi con gái hớn ha hớn hở lập tức chạy sang bên đó. Tụi con trai trố mắt nhìn theo. Tuấn liền giữ lấy Jen: “Ấy… tụi mình không về khách sạn hả?”
“Ờ thì mấy ông về trước cũng được. Lát nữa tụi tui về sau.” Jen mỉm cười rồi quay người chạy đi theo tụi tôi. Đám con trai nhìn nhau lưỡng lự một hồi rồi thở dài đi theo tụi con gái vào chợ đêm, mà sau khi vào rồi chính tụi nó lại là người không muốn ra.
Chợ đêm Vũng Tàu ngoài bán đồ lưu niệm như vòng, móc khóa,… thì còn có rất nhiều đồ ăn như đồ nướng, khô, bánh,… Tụi con trai mua cho một lô, làm con gái tụi tôi khó hiểu tròn mắt nhìn… mua mà không ăn… mua mà bỏ bịch đem về khách sạn làm gì chứ?!
Gió tạt tóc tôi bay tứ tung, suýt là rơi thẳng vào ly kem. Kha không biết từ đâu chui ra, giúp tôi vén tóc vào vành tai khi hai tay tôi đều đang bận. Vén xong cậu ta lại cười với tôi chứ… mà quan trọng hơn là… ban nãy khi bàn tay to lớn ấm áp của Kha chạm vào tai tôi, toàn thân tôi lại giật lên một cái, sau đó một làn hơi nóng lan từ tai tôi ra khắp mặt, xuống cổ rồi thành toàn thân, tim tôi còn đập nhanh hơn mấy nhịp.
Tôi thế này… có phải là đang dần chuyển tình cảm của mình sang cho Kha không? Như vậy còn tốt hơn cứ mãi giữ tình cảm với Khải khi mà người ta đã xác định rõ ràng là không có bất cứ tình cảm nào với tôi.
Tôi đột nhiên cảm thấy giật mình, nhìn quanh thì thấy Khải đang nhìn chằm chằm tôi và Kha. Thấy tôi nhìn hắn, Khải như không có gì quay sang chỗ khác… giống như từ nãy đến giờ là hắn nhìn người nào đó sau lưng tôi chứ không phải là nhìn tôi.
Chỉ là… ánh mắt của hắn có gì đó thật buồn… giống như hắn đang rất miễn cưỡng cái gì đó.
Tim tôi lại đập mạnh một cái, nhói một cái giống như toàn thân tôi co rúm lại… hình như… cảm giác nó khó chịu hơn cảm giác khi nãy Kha chạm vào tôi.
Một ánh mắt của Khải lại đem đến cho tôi cảm giác mãnh liệt hơn cái động chạm của Kha… hơn nữa… lại là cảm giác tiêu cực thế này… tôi thừa biết tình cảm của bản thân mình vẫn chẳng có thay đổi gì hết.
Đột nhiên, kem chẳng còn mùi vị gì ngọt ngào nữa.
Sau khi về khách sạn, tôi mới biết tại sao tụi con trai lớp tôi lại thủ sẵn như vậy.
Tụi nó kéo cả đám vào căn phòng lớn nhất. Thật ra phòng của tôi và Lâm có hai đứa vậy thôi, chứ có mấy phòng tới sáu đứa ở chung, nhìn căn phòng cứ như căn nhà của người ta, nên cả bốn mươi mấy đứa chui vào cũng không có vẻ gì là chật chội.
Tụi con trai lôi trong ba lô của mình ra mấy chai C2… tụi con gái nghi ngờ lườm lườm tụi nó. Nam Điên cười phì: “Bia đó.”
Tôi giật mình nhìn sang mấy người lớp 11A1… mấy người đó lớp chuyên lớp chọn, siêng năng chăm chỉ học, liệu có thấy lớp tôi quá lưu manh hay không?!? Không ngờ Tuấn lôi trong ba lô của mình ra một chai không độ… cười cười đầy gian tà với tụi con trai lớp tôi.
Đám con gái thở dài… nhưng sau đó nhanh chóng nhập bọn. Chúng tôi uống bia, ăn uống, chia nhóm ra chơi bài chơi cờ,… nháo một trận thật linh đình.
Tôi uống ừng ực bia cho đỡ phải chướng cảnh Khải và Băng cứ kè kè bên nhau.
Thật ra tôi từ trước đến giờ ít khi nào nghĩ xấu cho người khác (chỉ có thường xuyên nguyền rủa người ta thôi) nhưng hôm nay tâm trạng tôi đang tệ thật tệ, mà tôi lại còn uống bia, đầu óc tôi quay mòng. Tôi trở nên cau có và khó chịu.
Trong lòng thầm mắng Băng. Gì chứ… không biết chơi cờ thì thôi đừng chơi, sang nhóm kia mà chơi bài, bon chen chui vào đó rồi muốn cùng một nhóm với Khải. Ờ cùng một nhóm thì phải ngồi cạnh nhau là đúng, nhưng ai lại ngồi sát như thể muốn chui luôn vào lòng người ta như cô…! Đồ đáng ghét! Đã chiếm được Khải còn thể hiện cho người khác thấy… cơ bản là tôi càng nhìn càng phát điên lên được!! Càng tức thì uống càng nhiều, tôi bò lên giường chỉ tập trung uống. Thằng Huy Gay thấy tôi giành bia của nó mà tức nổ đom đóm mắt, nhưng nó lại không nỡ làm gì tôi nên đành giật của thằng khác uống tiếp.
Tôi uống một lát thì đầu óc mơ màng, bắt đầu buồn ngủ. Chiếc giường rộng lớn êm ái có mỗi mình tôi độc chiếm, hơi mát từ máy lạnh phả ra khiến tôi rơi vào giấc ngủ… nhưng trong lúc đang mơ mơ màng màng thì Lâm nó khều tôi: “Ê mày, dậy! Về phòng thôi, mười một giờ rồi.”
Tôi nhíu mày một cái lăn qua ngủ tiếp.
…
Dù biết Hạ làm vậy chỉ là vô tình, nhưng Khải cứ cảm thấy rất tức giận… con gái con đứa kiểu gì mà nằm ngủ thẳng cẳng không màng xung quanh thế kia, trong phòng này có bao nhiêu thằng con trai. Nhiều lần cậu muốn chạy đến gọi nó dậy bảo nó về phòng mà ngủ, nhưng nghĩ lại thì cái mối quan hệ giữa nó và cậu là gì chứ… còn không phải là bạn bè bình thường nữa là…