Bạn đang đọc Bộ tam tinh nghịch đụng độ tam thiếu gia sát gái – Chương 26
CHAP 26
Về đến nhà mà Sam vẫn cứ nghĩ mãi, nghĩ một lát rồi lại cười, đôi lúc khuôn mặt lại hiện lên nét giận dỗi đáng yêu. Đêm đến 12h khuya, Sam cứ trằn trọc mãi chuyện của ngày hôm nay. Cho đến sáng hôm sau ….
Cả đám lên xe và bắt đầu đến trường. Trên đường đi tụi nó không ngừng trêu chọc nhau cho đến khi gặp phải khắc tinh của mình.
_E hèm!!! Đúng là oan gia ngõ hẹp mà, đi đâu cũng gặp các cô – Tom đá đểu.
_Xí !!!! – Alex nguýt dài.
_Mấy…mấy chị … chạy nhanh quá hà …hic hic – nghe cái giọng “bọt bèo” thì biết ngay đó chính là cậu em họ tinh nghịch của bọn nó – ku Tyn.
_Chạy lâu quá đấy … nhóc à – Hanah cười chọc quê Tyn làm cậu nhóc quê quá nên liền quay sang đá đểu Jen.
_Xí…xí cái con nhỏ “bình dân” đó cũng ở đây nữa à aaaa …. – Tyn vừa nói vừa lấy tay chỉ chỉ trỏ trỏ vào Jen.
_Ùm…chị đây có “bình dân” cũng chả liên quan gì đến cái tên “bánh bèo vô dụng” như mi đâu – Jen phang ngay một câu làm Tyn tức xì khói.
Đùa giỡn mãi rồi tụi nó cũng để ý đến bọn hắn. Nhưng lạ thay, hôm nay mấy anh nhà ta đột nhiên chuyển sang…. CHẠY XE ĐẠP.
_Này … mấy anh “bệnh” hết rồi à – Alex há hốc nhìn các chàng vừa chỉ chỉ vào chiếc xe đạp bên cạnh nói.
_Cô… – Tom bực dọc tính đáp lại nhưng bị John can.
_Cô em à … bọn anh đây là “người học cao hiểu rộng” nên đi xe đạp thì mắc cớ gì đâu nhỉ??? Chỉ là muốn ngắm cảnh thế thôi[nói quỵch tẹt ra là để “dzòm” gái cho kỉ đêzzz… pài đặt nữa chớ ] – John giở giọng văn chương lên vừa nói vừa kênh cái mặt ra đấy.
_Phải rồi… “học cao hiểu rộng” nên cái gì cũng khác người đó mà, muốn làm thánh sống à ông anh, thích thì leo lên bàn thờ đi tui tôn lên làm thánh cho – Sam tuôn 1 tràng chế nhạo đả kích lại câu nói của John.
_Cô …. – John tức rung người.
_Tôi sao… hứ!!! – Sam nguýt dài, Jen thấy sự tình không tốt nên can ngay.
_Thôi mọi người tới trường mau đi sắp tới giờ lên lớp rồi đó – Jen hối thúc.
Bọn nó mặt kênh kênh lên nhìn bọn hắn rồi phóng xe đạp chạy đi. Dĩ nhiên bọn hắn cũng đâu muốn thua nên cũng co giò đạp thật nhanh để rượt theo bọn nó. Vừa đạp vừa choảng nhau trên đường khiến cả đám hì hục thở. Bọn nó dắt xe vào gửi, bọn hắn theo sau và cũng làm y chang tụi nó. Hanah tức mình quay lại quát:
_Này, sao cứ cố bắt chước tụi tui quài thế??????
_Ơ hay… các cô gửi được còn bọn tôi thì không à – John lên tiếng đáp lại.
Sam và Alex thấy sắp có chuyện nên lôi Hanah đi. Và vẫn vậy, bọn hắn vẫn tiếp tục đi theo bọn nó. Cả đám vào lớp đã không ngừng gây chú ý tới học sinh trong lớp. Cả lớp nhìn bọn nó xì xào, Tyn dường như đã biết nên đã nện 1 cú đấm xuống cái bàn bên cạnh và ai nấy mặt thì tái xanh, cả lớp trở lại tĩnh lặng. Cũng lúc đó thì bọn Sayla tiến tới bọn nó, mặt của mấy nhỏ hầm hầm, sau đó nhỏ Sasa lấy tay chỉ thẳng vào mặt Sam nói:
_Hừ!!! Cô hên thật đấy, vậy mà cũng đạt giải sao?? Thật không thể tin được!!!
_Này cô nói lảm nhảm cái gì thế?? – Sam ngoáy tai giở giọng đểu.
_Cô… – Sasa tức xông tới tính phang thẳng 1 cái tát vào mặt Sam nhưng đã bị 1 bàn tay cản lại. Bàn tay rắn chắc, khuôn mặt tươi cười, đôi mắt của “người đó” nhìn Sam trìu mến, rồi tiếng nói bắt đầu vang lên.
_Xinh gái mà dùng bạo lực thì không hay đâu cô bé – “người đó” quay sang nhắc nhở.
_Tôi tôi…. – Sasa xấu hổ quay người bỏ đi.
Cả đám ngơ ngác nhìn “người đó” không khỏi ngạc nhiên…
_Anh là… – Sam nói và cố nhớ.
_Em quên anh thật sao?? Buồn thật đấy … Anh là Kevin đây – Kevin nói khuôn mặt đượm buồn.
_Thì ra là anh!!! Thật xin lỗi vì em đã không nhớ!!! – Sam cúi đầu xin lỗi.
_Không sao đâu, anh không chấp chi em chuyện này đâu. nhưng anh có thể nhờ em 1 chuyện được không ?? – Kevin lém lỉnh trở lại tươi cười.
_Chuyện gì vậy anh??
_Trưa nay.. em có thể ăn trưa cùng anh không !!!
Sam ngạc nhiên nhưng cũng gật đầu đồng ý. Kevin cười rồi sau đó vẫy tay quay đầu về lớp. Cả đám bọn nó sau hồi “mơ mộng” thì trở lại với lớp học ngay….
Bốn tiết học trôi một cách nhanh chóng, chuông vừa reng là bọn nó vọt tới nhà ăn ngay, vừa tới đó đã thấy Kevin ngồi sẵn ngay 1 cái bàn tay vẫy vẫy, khuôn mặt cười ngọt ngào.
Tụi nó vừa ngồi xuống đã thấy 3 bóng người cao to chạy tới, 3 người đó chính là John, Tom và Tyn. Lạ thay vì chẳng thấy David ở đâu cả, rồi bọn nó cũng chẳng để tâm đến, bây giờ bọn nó chỉ chú trọng việc khiêu khích 2 tên còn lại.
_Aniyô…. Tới đây ăn ké sao – Alex đá đểu rồi cười tít mắt.
_Này, cô ăn nói cho đàng hoàng nhé – Tom giận đỏ mặt.
_Thôi em ạ, anh đã mời họ tới đấy – Kevin cười giảng hoà.
_Hừ!!
Cả đám tụi nó ngồi ăn mà không thèm quàng mắt nhìn tới bọn hắn, chỉ tí tỡn nói chuyện với Kevin[rồi…gặp mấy pà hám zai zồi = =]. Nhưng lạ là từ nãy tới giờ vẫn không thấy David.
Còn David lúc này thì….
David đang nằm dưới 1 gốc cây già, anh đưa mắt nhìn lên bầu trời xanh thẳm, khuôn mặt lạnh lùng nhưng không khiến người khác khỏi động lòng, đôi mắt huyền ảo đăm chiêu suy nghĩ….
Bịch bịch…1 tiếng bước chân nhẹ tiến lại gần anh.
_Chào em – cô giáo Rose tươi cười mặt ửng hồng.
David vội ngồi dậy, khuôn mặt lúng túng hẳn.
_Em đang suy nghĩ gì thế??? – cô Rose như đoán được liền hỏi ngay.
_Em…em.
_Em cứ nói cho cô nghe đi, cô sẽ không nói với ai đâu?? – cô Rose hỏi.
_Vậy thì em sẽ nói cho cô nghe, nhưng em có thể hỏi cô 1 câu được không ạ??
_Em cứ hỏi…!!!
_Thật ra là em không biết là có phải là thích hay không thích nữa?? rối lắm cô ạ – David vò tóc, hành động của anh lúc này rất đáng yêu.
_Thích gì cơ?? Em nói rõ xem.
_Em…em lúc này cứ cảm thấy sao sao đấy cô ạ, lúc thì tim em đập liên hồi, lúc thì không ngừng nghĩ về “người đó”, mỗi khi gặp người đó thì em đều như vậy cô ạ!!
_Em rất thích người đó có phải không??
_Thích….Em không biết cô ạ, em không chắc chắn về tình cảm của mình, mà cho dù em có thích đi chăng nữa thì em có nên nói cho “người đó” biết không. Nghĩ tới vậy thôi thì em lại… RẤT SỢ…Em sợ là “người đó” sẽ từ chối!!! Bây giờ em rất rối cô ạ, cô có thể giải thích và cho em 1 lời khuyên được không??? – David không kềm được mà nói thẳng thừng ra.
_Em không thích “người đó” – cô Rose buông 1 câu làm David chợt nhói lòng.
_Vậy thế là sao vậy cô?? Cô nói rõ đi ạ !!!
_….Em đã thật sự yêu “người đó” rồi.. – đôi môi cô Rose khẻ run rẩy khi nói ra cái lời đó.
_Cảm giác đó là yêu sao? – David mở miệng thẽ nói như chỉ muốn 1 mình anh biết, còn điều mà anh suy nghĩ nhiều nhất chính là điều này và cuối cùng…. đáp án cũng đã được phơi bày.