Bồ Công Anh Nở Muộn

Chương 35: Nếu Cậu Cũng Thích Tớ Thì Làm Ơn Quay Đầu Lại


Bạn đang đọc Bồ Công Anh Nở Muộn – Chương 35: Nếu Cậu Cũng Thích Tớ Thì Làm Ơn Quay Đầu Lại


Em biết anh không cố ý, và em cũng hiểu anh chỉ lo cho em mà thôi.

Nhưng cớ sao trái tim em lại run rẩy và tê tái tới thế? Phải, là em bị điếc.

Là em khiếm khuyết, là em rất sợ nếu như sự thật bị phơi bày, em sẽ mất anh.

Phải làm sao đây khi em không hề muốn buông tay anh.

Phải làm sao hả anh?
Mẫn Tiên từng khuyên tôi hãy cho Nguyên biết tất cả, nếu như cậu ấy thương tôi thật lòng thì nhất định không để tâm mà sẽ quan tâm tới tôi nhiều hơn.

Giống như chị, luôn bênh vực mỗi lần có người bắt nạt tôi.

Cái ngày chiếc cúp của tôi bị ném đi, Mẫn Tiên mặc dù cũng bị ngã xe như tôi, đau không kém tôi nhưng chị vẫn chạy hồng hộc đuổi theo chiếc xe đạp điện kia, tóm lấy đuôi tóc của Misu lôi xuống đường.

Thái tiến tới định đánh Tiên nhưng bà ấy đã nhanh tay khống chế được Misu, chỉ bằng chiếc gọt bút chì bé xíu.

-“Mày còn dám tiến thêm một bước thì tao dám gọt con này như gọt bút chì!”
Chiếc gọt bút chì này là vật kỷ niệm của Tiên và Alex, hôm chia tay Alex tháo phần gọt bút chì ra đem đi, để lại cho Tiên cái vỏ rỗng bằng nhựa hình con lợn bên ngoài.

Giờ nó chỉ là cái vỏ thôi, đến bút chì còn không gọt được mà bày đặt đòi gọt Misu.

Cơ mà người ta nói cái quan trọng là thần thái quả không sai, Misu sợ run cầm cập, luôn miệng ép Thái lùi lại khiến Tiên thắng thế ấn Misu xuống hồ bắt mò lại chiếc cúp trả tôi.

May cho Misu là hồ nước nông nên dễ tìm đồ và bạn chỉ bị ướt chút thôi, chỉ là không may cho Mẫn Tiên, Thái đã lén quay trộm những thước phim Tiên giày vò Misu rồi tung lên mạng từ lúc nào không hay.

Mọi người rần rần muốn đòi lại công bằng cho kẻ yếu, gây sức ép bắt nhà trường phải có hành động răn đe thích hợp.
Tôi định đăng bài giải thích nhưng Tiên không cho, chị tuy chấp nhận cơn thịnh nộ của ba tôi và việc bị đình chỉ học một tuần nhưng lại không hề hối cải mà liên tục có những trạng thái mỉa mai Misu khiến cho sự việc mỗi ngày một căng thẳng.

Làn sóng tẩy chay Mẫn Tiên chưa khi nào kinh hoàng đến thế, trên các diễn đàn người ta dùng cụm từ “láo chó” để gọi chị.

Mẹ chị gần như phát điên vì đứa con gái bất trị, còn Tiên vẫn rảnh rỗi đi thả mặt cười tất cả các bình luận công kích mình.

Tôi thực sự không thể lý giải nổi hành động của chị cho đến một ngày Alex nhắn tin cho tôi hỏi han tình hình của Tiên, và chị như một cơn gió lao tới giật máy tôi soạn tin nhoay nhoáy.
“Tiên tự nhốt mình trong phòng không ăn không uống gì mấy ngày hôm nay rồi cậu ạ.

Thực ra bên ngoài chị ấy trông có vẻ mạnh mẽ nhưng thực chất tâm hồn mỏng manh yếu đuối lắm ý, không biết có nghĩ quẩn không nữa.”
“Kiều Anh phá cửa giúp tớ đi, đừng để Tiên ở một mình!”
“Sao cậu quan tâm tới Tiên quá vậy? Tưởng cậu thích tớ chứ?”
“Chuyện này chúng mình đã nói rõ với nhau rồi mà?”
Đúng là đã nói rõ rồi, là do tôi chủ động mở lời trước.

Tôi từng hỏi Alex câu hỏi cũ rích, rằng nếu như tôi và Mẫn Tiên cùng bị rơi xuống nước, Alex chỉ có thể cứu một người và điều kiện cứu người đó là bị cuốn theo dòng nước với người còn lại thì Alex làm như nào? Bạn không hề do dự trả lời sẽ cứu tôi và chấp nhận tình cảnh nguy hiểm cùng Tiên.

Tôi mỉm cười khi biết đáp án, Alex cũng ngây ngô cười theo, đối với hai đứa tôi thế là rõ ràng rồi, nhưng đối với Mẫn Tiên thì vẫn cứ phải rõ ràng hơn cơ, chị tiếp tục giả nai.

“Nghĩa là cậu thích Tiên hơn tớ chứ gì?”
Gửi tin nhắn đi mà bà ấy hồi hộp đến độ lòng bàn tay toát mồ hôi hột.

Rất lâu sau người bên nước Pháp xa xôi mới nhắn lại.
“Tien, I know its you.

I like Kieu Anh.

But…I am in love with you!!!”
Uầy, lãng mạn dễ sợ! Ra là Alex biết Tiên lấy máy tôi nhắn tin à, nãy giờ cũng chỉ giả ngốc cho chị vui thôi.

Lại còn “in love” mới tình củm chứ, bà Tiên bà khóc luôn rồi.

Vâng, thực sự là khóc đấy ạ! Nước mắt giàn giụa như nước lũ thấm ướt cái gối của tôi, tôi lén gọi cho Alex rồi nhấn camera sau hướng về phía Tiên, nhìn mặt bạn cũng xúc động ghê lắm, cứ gọi Tiên ơi Tiên ơi hoài luôn.

Tiên xấu hổ chồm dậy tắt máy rồi thẹn thùng tâm sự với tôi.
-“Cuộc đời quá ưu ái tao rồi Kiều Anh ạ, từ nay tao sẽ làm người tốt!”
Dứt lời, bà ấy soạn trạng thái đăng trên trang cá nhân.
“Mẫn Tiên xin được gửi lời xin lỗi chân thành nhất đến gia đình, nhà trường, bạn bè vì những hành động không đúng mực của mình trong thời gian qua.

Từ giờ trở đi Tiên hứa sẽ thay đổi theo hướng tích cực hơn, trước mắt phấn đấu thành con ngoan trò giỏi, tương lai cố gắng làm vợ hiền dâu thảo.
Ký tên: Mẫn Tiên – Alexs lover!!! Xoxo!!!”
Đã ký tên mờ ám rồi còn đổi trạng thái từ độc thân sang đang hẹn hò ngay mới sợ chứ, chị phấn khởi bao nhiêu thì mấy anh fan nam cuồng chị khốn khổ ngần ấy.

Vì Alex cũng là một người có lý lịch hoàng tráng cùng nhiều thành tích chói loà nên việc hai người công khai thích nhau trở thành chủ đề hot kinh hoàng, vụ Tiên bắt nạt Misu cũng bị chìm xuống theo.

Tôi còn chưa kịp vui cho chị thì hay tin thần tượng của mình phải nhập viện, nếu như là tai nạn thì có lẽ tôi sẽ ít ức chế hơn là vì bị quản lý đánh.

Lúc tôi vào thăm Nguyên còn chưa tỉnh, trên người đầy những thương tích, hai mắt cậu ấy thâm tím, đầu quấn băng trắng chi chít do bị đẩy đập vào tường.

-“Đêm qua P547 bọn tớ biểu diễn quyên tiền từ thiện.

Quản lý của bọn tớ muốn mượn buổi biểu diễn để kiếm chác thêm đó, ông ta chỉ định trích một phần nhỏ đi quyên góp thôi, còn giữ lại làm của riêng.

Ai ngờ Nguyên ôm thùng tiền bán vé giao hết cho bên đội làm từ thiện.”
Trường buồn rầu giải thích, cộng thêm chuyện của Tiên và Alex nữa đâm ra gương mặt cậu ấy chán nản thấy rõ.
-“Nguyên bướng quá không chịu xin lỗi nên ông ta tuyên bố loại khỏi nhóm rồi.

Nhóm tớ bây giờ chỉ còn bốn người, Thái làm nhóm trưởng.

Thôi, cậu ở đây với Nguyên nhé, tớ phải về đi diễn.”
Trường vừa đi một lát thì ba tôi vào, ba giúp Nguyên làm thủ tục nhập viện.

Biết hoàn cảnh nhà Nguyên nên mỗi tối sau khi làm bài tập về nhà xong ba lại chở tôi ra chơi với cậu ấy, ba để hai đứa tôi nói chuyện riêng với nhau, còn ba thì đi xem phim với Mẫn Tiên hoặc ngồi dưới hiên làm ván cờ với mấy người bạn cùng tuổi.


Nguyên nói tôi rất may mắn vì có một người ba tâm lý, cậu ấy cũng vậy, ba cậu ấy ngày xưa cũng tuyệt vời như thế.

Nhìn Nguyên mặt mũi xanh tím lòng tôi xót xa ghê lắm, nhưng thần tượng của tôi quả là một chàng trai kiên cường, Nguyên vẫn tươi cười mặc cho ngoài kia ai đó muốn dìm cậu ấy tung biết bao nhiêu điều vu cáo, từ chảnh choẹ hay chèn ép những thành viên còn lại đến biển thủ tiền biểu diễn của nhóm.
-“Cho dù cả thế giới này anti cậu, tớ vẫn sẽ là fan trung thành.”
Tôi thật thà tâm sự, Nguyên nheo mắt nhìn tôi, dùng năm ngón của mình tay đan qua năm ngón tay tôi rồi siết chặt.

Tim tôi rung rinh ghê lắm, nhất là cái lúc người ta khẽ thơm lên mu bàn tay tôi ý, tim chỉ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực thôi.
-“Kiều, đối với tớ đây là tuần bình an nhất trong mấy năm gần đây!”
-“Vì được nghỉ ngơi không phải đi diễn à?”
Tôi tò mò hỏi, Nguyên lắc đầu rồi cười cười bảo.
-“Vì có cậu!”
Má tôi chắc đỏ hồng ra ấy, tôi đánh nhẹ vào má Nguyên rồi tiếp tục chép bài cho thần tượng.

Mẫn Tiên tình cờ trông thấy cảnh đó trêu tôi xin ba để Nguyên tới nhà mình ở.

Tôi ngượng chín hồng, Nguyên chắc cũng ngại nên từ chối, ba tôi thuê giúp cậu ấy một phòng trọ nhỏ gần trường sau khi ra viện.

Tôi, Mẫn Tiên và hầu hết các bạn học cùng trang lứa chẳng mấy khi để ý tới vấn đề tiền nong, nhưng Nguyên thì khác, cậu ấy xin được gửi tiền ba tôi đầy đủ, ba biết Nguyên tự trọng nên vui vẻ cầm.

Buồn cười nữa là, ba nghe lời Mẫn Tiên tiến cử tôi làm quản lý cho Nguyên, tôi vừa có trải nghiệm mới còn Nguyên thì có một người để tin tưởng.

Tôi chưa kịp ý kiến ý cọ gì thì ba người đó đã thương thảo xong với nhau rồi, còn giúp tôi làm hợp đồng mới máu chứ.

Thôi cũng được, làm thì làm, sợ gì đâu.

Đùa đấy, sướng còn không hết đây này, sợ gì chứ? Bất cứ ai muốn “book show” với Võ Đình Nguyên Anh đều phải qua tôi, quản lý Huỳnh Mai Kiều Anh, nghe oai dã man con ngan luôn nhỉ? Cơ mà chỉ là mấy show nhỏ ở phòng trà tiền trao cháo múc thôi, chứ hợp đồng lớn thì ba tôi vẫn làm đại diện cho Nguyên tới khi cậu ấy đủ mười tám tuổi.

Mỗi tuần tôi chỉ cho Nguyên biểu diễn nhiều nhất hai buổi, thời gian còn lại tôi chiếm dụng sạch sẽ luôn, như một cái đuôi bám theo thần tượng, thậm chí giờ người ta tập luyện tôi cũng mang bút và vở theo, Nguyên học các điệu nhảy mới còn tôi thì ngồi một góc viết kịch bản.

“Tối nay lên sân thượng của thư viện ngắm sao với tớ!”
Nguyên tới ngồi cùng tôi từ lúc nào, còn nắn nót viết hàng chữ đó lên trang vở bên cạnh.

Ơ tự dưng lại đi ngắm sao? Như trong phim ấy nhỉ? Thắc mắc thế nhưng buổi tối tôi vẫn ra trường, lúc tôi lên tới nơi thấy Nguyên vừa hay thả một chùm bóng màu hồng rực rỡ bay lên trên nền trời cao vút.

Cơ mà đêm đó ngoài ánh điện mờ mờ thì chả có sao gì cả, lấy đâu ra mà ngắm?
-“Hay mình đi ăn gỏi cuốn?”
Tôi đề nghị, trán Nguyên lấm tấm mồ hôi và thái độ cậu ấy rất lạ, như muốn nói điều gì đó nhưng ngập ngừng mãi không nói được.

Tôi đợi hồi lâu mà thấy cậu ấy vẫn cứ đứng im như tượng, phần vì sốt ruột, phần vì bụng đói meo nên tôi bảo Nguyên mình xuống trước rồi quay người.

Tại tôi thương người ta nên mới muốn chạy xuống lấy xe trước để ra đón cậu ấy, chỉ là, không hiểu sao lúc Nguyên từ trên sân thượng đi xuống chỗ tôi, mặt cậu ấy lại buồn bã đến thế?
Có một chút giận hờn nữa, chắc hồi đấy cũng giận nhiều nhiều đó, nhiều bằng ngày hôm nay bắt gặp tôi vẫn ngồi trong văn phòng mặc chuông báo cháy kêu inh ỏi.


Vụ cháy ở hãng phim là do các bác nhóm than nướng ngô dưới nhà bếp nhưng quên chưa dập cẩn thận khiến tàn lửa bám vào rèm cửa gây hoả hoạn.

Cũng may không ai bị thương vì hết giờ hành chính nên hầu như mọi người trong hãng phim về hết rồi, còn những người ở lại đều thoát được nhờ chuông báo cháy khá nhạy.

Đen cho tôi phòng tôi chỉ mình tôi ở lại làm thêm giờ nên không trông thấy mọi người chạy để chạy cùng, thêm nữa cũng tại tôi quá mải mê với tập kịch bản chẳng để ý mùi khét.

Giá kể tinh ý hơn một chút thì có phải đỡ bị người yêu mắng không.

Lại yêu đúng cái người có cái tính hay thổi phồng hoá mọi việc mới tức chứ, rõ ràng tôi chỉ bị sặc khói chút thôi, với cả tôi đã xuống nước xin lỗi anh, thừa nhận mình mải làm việc không nghe thấy chuông, ngoan như cún hứa với anh từ giờ sẽ không tái phạm, vậy mà vẫn không xong.

Cả quãng đường về nhà giữ im lặng đã là quá quắt lắm rồi, đến bữa tôi nấu cơm xong bày biện đẹp đẽ cũng không thèm ra ăn, cứ ngồi một mình ở ngoài phòng khách như kiểu trêu tức tôi ý.
-“Em đã nhận sai rồi mà! Em biết lỗi rồi anh không thể rộng lượng được à? Con người anh tính tình nhỏ nhen thế!”
Tôi phụng phịu oán trách nhưng anh không hề mấp máy môi.

Gương mặt lạnh tanh như băng khiến tôi não nề vô cùng.

-“Chán em rồi à? Chắc chán em nên mới kiếm cớ gây nhau để chia tay em chứ gì? Người đâu mà thâm nho hiểm độc.

Thôi khỏi làm cái mặt lạnh đó đi, em sẽ dọn quần áo về nhà cho khuất mắt anh.”
Tôi làm bộ vác vali ra hăm doạ, rốt cuộc cũng lừa được tên đáng ghét đó hết lãnh đạm.

Hắn bật dậy lôi vali của tôi vứt ra một bên, tay siết chặt tay tôi đau điếng.

Còn lườm tôi chứ, tôi sợ gì mà không lườm lại, tôi còn dám mắng người yêu luôn đó.

Tôi mắng anh chuyên gia chuyện bé xé ra to, mắng anh không thèm ăn cơm tôi nấu, mắng anh trai đểu yêu tôi chơi bời rồi tìm cách hắt hủi, mắng anh không thương tôi.

Cuộc đời tôi tính ra chẳng mắng được ai cả, chỉ có mỗi người yêu để mắng thôi, càng mắng càng hăng, người yêu tôi bị tôi chọc cho phát khùng, anh ép hai gò má của tôi, bắt tôi nhìn thẳng vào anh.

-“Em nói đủ chưa? Em có nghĩ cho anh không vậy? Em thử nói anh nghe nếu như hôm nay có chuyện gì xảy ra với em thì anh phải làm sao? Hả em? Em bình tĩnh lại và nghĩ cẩn thận xem, nếu như không có em, thì rốt cuộc anh còn gì?”
Dứt lời, anh bỏ vào phòng làm việc, để lại tôi một mình với đôi mắt ướt đẫm.

Tôi biết anh thích tôi đủ nhiều để cả hai đi đến bước hẹn hò, sống chung, nhưng tôi chưa bao giờ dám mường tượng, tôi đối với anh cũng quan trọng như anh đối với tôi.

Đến thời điểm hiện tại tôi quả thật không còn một ai thân thích ngoài anh, nếu như không có anh, tôi ở trên thế gian này lẻ loi biết bao! Tôi sai rồi, là tôi trẻ con, bốc đồng và vô tâm không để ý tới cảm nhận của anh.

Tôi lén lút mở cửa phòng anh, rón rén tiến tới ngồi vào lòng anh, ôm chặt trước khi anh có cơ hội đẩy tôi ra.
-“Em thực sự biết sai ở đâu rồi, đừng giận nữa, được không?”
Tôi chủ động cọ môi vào môi anh chuộc lỗi, có người ban đầu còn hờ hững lắm, cơ mà bị tôi trêu cho một hồi rốt cuộc phải nhận thua.

Anh gạt giấy tờ qua một bên, khẽ ôm tôi đặt trên chiếc bàn gần đó rồi trìu mến âu yếm tôi.

Người ta hít hà quanh cổ tôi, hôn thật nhiều trên hõm vai mảnh dẻ, bàn tay ấm áp chầm chậm luồn qua lớp vải lụa mềm mỏng, nhẹ tách cánh sen ướt át rồi quấn chặt lấy chiếc nhuỵ sâu thẳm trong tôi.

Cái nhìn say đắm nơi anh khiến tôi có cảm giác trong mắt anh tôi thật rực rỡ, đẹp đẽ và diễm lệ.

Mỗi lần anh tiến gần về phía tôi thêm một chút lại là một lần tim tôi xao xuyến bồi hồi, nếu có thể, tôi mong vòng tay rộng lớn này, sẽ mãi là của tôi.
Những ngày sau cuộc sống của tôi lại trở về như bình thường, thi thoảng lướt báo mạng giúp tôi biết thêm một vài thông tin của Misu.

Ngày bạn tỉnh lại sau một thời gian dài hôn mê chính là ngày có người làm trong bệnh viện xác nhận bạn chưa từng mang thai.

Hình như do thời gian nằm viện Misu khó tính gây hấn với y tá nên mới bị rò rỉ thông tin.


Chính vì trước đó diễn sâu quá nên giờ sự thật bung bét khiến Misu bị hố nặng, không chỉ người hâm mộ quay lưng mà hợp đồng quảng cáo cũng bị cắt dần.

Rất nhiều người gửi tin nhắn tới xin lỗi đồng thời chúc phúc cho tôi và Nguyên, tôi lịch sự cảm ơn họ vì đã thấu hiểu, thi thoảng tôi còn đọc cho Nguyên nghe những tâm sự dễ thương.

Những lúc như thế Nguyên chỉ cười hiền, thái độ anh ấy chẳng có gì khác lạ ngoài việc âm thầm soạn văn bản yêu cầu tất cả mọi người trong hãng phim phải tới bệnh viện kiểm tra sức khoẻ toàn diện.

Quả thực tôi hơi nghi ngờ, đồng nghiệp của tôi thì ngược lại, mấy khi có dịp cấp trên thoáng tay cho đi kiểm tra miễn phí nên mọi người đều rất hào hứng.

Tôi không thể tác động vào giấy khám được vì giấy tờ sẽ được gửi thẳng lên văn phòng sếp trước khi tới tay tôi.

Tôi chỉ còn cách giả bệnh vào đúng hôm phải đi kiểm tra, sau đó nộp cho chị Loan bản sao giấy khám sức khoẻ ở một bệnh viện khác.

Tôi tìm tới một bệnh viện rất xa trung tâm thành phố, sau khi nhận được kết quả liền liều lĩnh xoá đi vài từ trước khi cho vào máy photo.

Chị Loan dễ tính nên không phàn nàn việc tôi tự ý đi khám ở nơi khác, chỉ bảo tôi đem lên phòng sếp đặt vào cùng chồng với giấy khám sức khoẻ của mọi người.

Không nghĩ mọi chuyện có thể đầu xuôi đuôi lọt như vậy nên tôi hí hửng lên gặp Nguyên.

Chỉ là, hình như có chuyện gì đó đã xảy ra, tôi chưa từng thấy văn phòng anh bừa bộn như thế, điện thoại, laptop, đồng hồ, mỗi thứ ném một chỗ.

Dưới sàn nhà giấy tờ văn kiện bay tứ tung, anh ngồi đó, im lìm giữa những mảnh giấy vụn bị xé tan tành.

Không khó để tôi nhận ra những mảnh giấy đó, cả chiếc túi đựng giấy bên ngoài cũng giống hệt chiếc túi tôi cầm trên tay, khác mỗi là, tờ bên trong túi của tôi là bản sao đã qua chỉnh sửa, còn tờ bị anh xé kia chính là bản gốc.

Làm sao anh có thể có được nó? Làm sao một tờ giấy khám sức khoẻ lại có thể có tới hai bản gốc? Tôi vắt óc ra để che giấu mà rồi cuối cùng, anh vẫn biết.

Lồng ngực tôi căng cứng khi nhìn thấy anh ngồi bất động trong đó, còn tôi, chỉ biết đứng ngoài cửa, nước mắt lã chã rơi.

Tôi đã từng rất nhiều lần phỏng đoán thái độ của anh khi biết tôi khiếm khuyết, tôi nghĩ anh sẽ sốc, có thể sẽ chạy tới mắng tôi, cũng có thể thất vọng vì con người gian dối như tôi, nhưng chưa bao giờ tôi mường tượng được, thực tế, anh lại làm như không có chuyện gì xảy ra cả.

Tối hôm đó anh về nhà rất muộn với đôi mắt đỏ hoe.

Anh giải thích rằng do anh quá nhập tâm vào vai diễn mới.

Tôi giả bộ tin lời anh nói, ngoan ngoãn theo anh tới dùng bữa tại quán gỏi cuốn gần trường Lotus.

Trong quán chỉ có hai chúng tôi thôi, cũng không hiểu anh thương lượng kiểu gì mà chủ quán bán muộn như vậy.

Anh cùng tôi ôn lại một vài kỷ niệm cũ, có đôi lúc không khí trầm xuống, có đôi lúc chúng tôi lại cùng nhau cười phá lên.

Anh diễn rất đạt, nếu như không chứng kiến mọi việc có lẽ tôi sẽ nghĩ hôm nay chỉ là buổi hẹn hò bình thường, anh còn xin bảo vệ đưa tôi vào thăm trường cũ.

Khi chúng tôi cùng đứng trên sân thượng của toà thư viện, anh nắm chặt tay tôi, mỉm cười hỏi.
-“Em còn nhớ chứ? Năm đó, ở chính nơi này, ngay khi em quay lưng định bước xuống dưới, anh đã lấy hết can đảm để thổ lộ với em.

Anh nói rằng, Kiều, tớ thích cậu.

Từ khi tớ nắm tay dắt cậu chạy dọc trên đại lộ Champs-Élysées đi xem pháo hoa, tớ đã thích cậu mất rồi.

Nếu cậu cũng thích tớ, thì làm ơn quay đầu lại!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.