Bạn đang đọc Bồ Công Anh Nở Muộn – Chương 34: Bông Hoa Nở Muộn
Không ai có quyền thay tớ chăm sóc Nguyên cả, cũng không ai có quyền thay tớ quyết định số phận.
Nhiều lúc tớ tự hỏi, cậu có thích Nguyên thật lòng không? Hay thứ cậu thích chỉ đơn giản là ánh hào quang của anh ấy.
Nếu như Nguyên chẳng có gì ngoài những món nợ chồng chất, liệu cậu có ở bên anh ấy không?
Misu giống Mẫn Tiên ở điểm cùng rất hiếu thắng, nhưng nếu như Mẫn Tiên thích cảm giác chinh phục thành công thì Misu lại là kiểu người dùng đủ mọi thủ đoạn để có thể đạt được thứ mình muốn.
Kỳ đầu tiên của năm tôi học lớp mười hai, trường Lotus liên kết với công ty văn phòng phẩm tổ chức cuộc thi thiết kế hộp bút tiện lợi.
Tôi đối với cuộc thi này vô cùng hứng thú, tự mình đi một loạt tất cả các cửa hàng trong thành phố để quan sát những mẫu hộp bút hiện có, làm một quyển sổ tổng hợp ưu điểm nhược điểm rồi sau đó mày mò thiết kế hai mẫu hộp bút, một cho nam và một cho nữ để nộp bài dự thi.
Rút kinh nghiệm đợt trước, lần này tôi bảo vệ bản vẽ của mình vô cùng cẩn thận, có lẽ đó chính là lý do Thái tìm tôi xin mua lại thiết kế với một số tiền không nhỏ.
-“Misu cho cậu những gì để cậu chấp nhận làm bao nhiêu việc như thế hả Thái? Lừa tớ đến gặp rồi vu cho tớ thích cậu, lừa Nguyên rằng tớ thương hại trẻ mồ côi như cậu ấy.
Tớ đoán không nhầm thì người đập mạnh vào lưng tớ hại xô nước đá đổ ào xuống chỗ Misu là cậu, phải không? Cậu thích Misu cơ mà, nếu như thích Misu thì cậu phải giúp cậu ấy tốt hơn chứ, cậu làm như này chỉ thêm hại Misu thôi.”
-“Chuyện qua rồi cậu nhắc lại làm gì? Cậu cũng đâu có bằng chứng? Vả lại cậu không hiểu nỗi khổ của Dương thì cậu đừng có mà to còi.
Những người xuất sắc như Dương tham gia bất kỳ cuộc thi gì đều sẽ bị áp lực rất lớn bởi sự kỳ vọng của gia đình và fan.
Còn loại kém cỏi như cậu trượt một hai giải cũng chả ai thèm đếm xỉa.”
-“Ừ, tớ kém thế cơ mà cậu vẫn cần thiết kế của tớ đó!”
-“Tóm lại cậu nhì nhằng vì muốn tăng giá phải không? Tớ trả gấp ba! Đến sinh viên khoa mỹ thuật ra trường cũng không có giá đó đâu.
Yêu cầu của tớ rất đơn giản thôi, đưa bản thiết kế cho tớ và rút khỏi cuộc thi!”
-“Cậu nằm mơ!”
Tôi đáp đầy kiên quyết, Thái giận dữ rút ra một bức ảnh để ép buộc tôi.
Đó là ảnh Nguyên đang cầm điếu thuốc bốc khói trên tay, ở trường chúng tôi học sinh hút thuốc sẽ ngay lập tức phải viết bản tường trình và bị đình chỉ học hai tuần.
Quan trọng hơn, Nguyên đang hoạt động trong ngành giải trí, nếu bức ảnh này bị lộ ra e rằng sẽ trở thành scandal lớn.
Tôi có thể không cần tiền, nhưng tôi không thể thấy thần tượng bị rơi vào tình cảnh nguy hiểm mà cứ thế lờ đi được.
Tôi có thể rất thích thiết kế của mình, nhưng tôi còn thích Nguyên nhiều hơn thế.
Sau một hồi suy nghĩ thấu đáo, mặc dù tiếc đứt ruột, tôi vẫn lấy ra quyển sổ có ghi chi tiết toàn bộ những tìm hiểu của tôi về các loại hộp bút hiện tại, bản vẽ hộp bút mới và cả loại vải dự định dùng đưa cho Thái.
Chỉ là, bạn còn chưa kịp cầm đã có người chen vào phá tan thương thảo của chúng tôi, Nguyên cướp lấy quyển sổ rồi đập mạnh vào lưng Thái.
Cậu ấy bình thản bảo trả lại cú đánh ngày xưa Thái bắt nạt tôi, hình như Nguyên đã tình cờ nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi, chắc Thái cũng đoán ra nên không thèm làm bộ làm tịch, doạ Nguyên chuẩn bị đón bão rồi bỏ đi.
-“Cậu điên à? Nếu bức ảnh đó lọt trên mạng thì cậu chết chắc!”
Tôi mắng Nguyên, cậu ấy đưa lại quyển sổ cho tôi, hỏi đểu.
-“Quan tâm đến tớ thế cơ à?”
-“Ai thèm?”
-“Á…đau…đau quá…đau chết mất!!!”
Nguyên vừa kêu vừa nhăn mặt, tôi sốt ruột hỏi đau ở đâu thì người ta lại cười phá lên, hại tôi bực bội đá cho hắn một cái.
Nguyên lôi tôi xềnh xệch tới hàng rào hoa tigon gần đó, nhanh tay ngắt một chùm gài lên tóc tôi rồi nhìn tôi như thể tôi xinh đẹp lắm không bằng.
Má tôi nong nóng, tôi cũng bứt một chùm hoa khác, nghịch ngợm gài lên đầu cậu ấy.
Mặc kệ tôi trêu chọc, Nguyên chỉ mấp máy môi.
-“Kiều, xin lỗi vì đã hiểu nhầm cậu!”
-“Ai cần cậu xin lỗi chứ? Lo cho cái thân cậu trước đi!”
-“Đừng lo, bức ảnh đó chỉ chứng minh tớ cầm thuốc lá thôi chứ không chứng minh được tớ hút thuốc.
Mà sự thực thì tớ không hề hút, chỉ là an ủi một đàn anh đang thất tình nên giật thuốc của anh ấy thôi.”
-“Ai cần biết chi tiết đâu? Cậu khỏi kể!”
Hiếm khi Nguyên xuống nước nên tôi được thể làm kiêu tới bến.
Còn ra vẻ cau có giận dữ định đi về, cơ mà bị cậu ấy kéo lại, cái kiểu làm nũng của thần tượng phải công nhận là…ghét không chịu được.
-“Thôi mà, là tớ sai.
Xin đấy! Tớ cho cậu hôn tớ đền bù nhé!”
Gì thế? Tôi sợ ông luôn đó ông tướng ạ!
-“Không thích à? Vậy tớ hôn cậu để chuộc lỗi được không?”
Đồ lầy bựa, tôi bĩu môi vả nhẹ vào miệng hắn.
Tên khốn nạn tận dụng cơ hội thơm luôn vào tay tôi.
Khốn nạn hơn thế là tôi không hề thấy bực bội gì cả, chỉ thấy tim mình rung ra rung rinh thôi.
Phải cố gắng lắm tôi mới diễn được cái mặt lạnh tanh, Nguyên ra sức lấy lòng tôi, sướng gì đâu mà sướng dễ sợ.
Hễ có thời gian rảnh cậu ấy liền hoá trang cẩn thận rồi hẹn tôi lên thư viện học bài, học xong thì dắt tôi đi chơi chỗ này chỗ kia, chỉ trong hai tháng mà chúng tôi đã cùng nhau ăn hết đặc sản nổi tiếng của thành phố này.
À không đúng, chủ yếu là tôi ăn, ai kêu cậu ấy còn phải giữ dáng.
-“Nguyên này, cậu có ngưỡng mộ tớ không? Vì tớ được ăn nhiều á, ăn thoả thích luôn nè!”
Tôi vừa nói vừa cắn thanh nem chua nướng giòn sừn sựt, Nguyên quay sang cắn trộm một ít nem của tôi, chỉ một ít thôi ý, đoạn véo má tôi đáp.
-“Có, nhưng tớ không ngưỡng mộ vì cậu được ăn nhiều.
Tớ ngưỡng mộ cậu vì có một người thích cậu đến phát cuồng!”
-“Ai thế? Đẹp trai được như cậu không? Phải phong độ và hào sảng như cậu ý, với cả phải tỏ tình với tớ nữa thì tớ mới biết để mà thích lại chứ.”
Tôi đáp kiểu rất vô tư nhưng thực chất là đang thính ngầm Nguyên đó.
Nếu thực sự cậu ấy thích tôi thì sẽ biết ý để hành động, còn nếu không cũng chẳng sao cả.
Chí ít cậu ấy sẽ biết tôi thích mẫu người như cậu ấy.
Thứ bảy tuần đó trước tiết sinh hoạt Nguyên gửi tin nhắn mời tôi ra sân khấu lớn xem cậu ấy biểu diễn.
Người đâu mà rảnh dễ sợ, tôi biết mà, cứ đến lịch các lớp sẽ thay phiên lo chương trình văn nghệ, tới lượt 12N1 thì P547 đều được xếp một vài tiết mục, mà đã là nhóm của thần tượng thì hiển nhiên tôi sẽ ra xem rồi, khỏi cần cậu ấy mời.
Tôi đeo máy trợ thính nghe cậu ấy hát trọn cả bài, còn nghe thấy người ta trầm ấm tâm sự.
-“Năm đó thực sự là tớ đã dắt cậu chạy dọc trên đại lộ Champs-Élysées đi xem pháo hoa.
Là tớ vẽ bồ công anh lên quyển sổ của cậu, là tớ sai khi đã phủ nhận những ký ức đó khiến cậu tủi thân.
Huỳnh Mai Kiều Anh, xin lỗi cậu! Thực sự xin lỗi!”
Mắt tôi nhoè đi, khoảnh khắc ấy tôi không biết phải diễn tả cảm xúc của mình ra sao nữa? Không hiểu Nguyên có định hình được mình đang cầm mic và đứng xin lỗi tôi trước toàn thể học sinh trong trường không? Tôi rất muốn chạy vào trong cánh gà nói chuyện với Nguyên khi phần trình diễn kết thúc, ngặt nỗi Mẫn Tiên mặt đầy nước mắt qua gục vào vai tôi khiến tôi chẳng thể yên tâm được, đành phải xin cô giáo cho nghỉ tiết sinh hoạt rồi chở chị về nhà.
Từ ngày Alex về Pháp chị tôi buồn nhiều lắm, rõ ràng biết trước Alex chỉ học ở trường chúng tôi theo diện trao đổi học sinh, hết năm lớp 11 sẽ phải quay về Pháp nhưng chị vẫn không thích nghi kịp thời khi vắng cậu ấy.
Mỗi lần nhắn đi một tin gì đó mà lâu lâu chưa thấy Alex trả lời chị lại buồn nẫu ruột.
Những lúc như thế chị lại trốn học, và mẹ chị cứ thấy chị trốn học là chửi tôi thậm tệ, bà mắng tôi dụ dỗ lôi kéo chị vào con đường hư hỏng, dùng đủ thứ từ ngữ bẩn để miệt thị tôi.
Tôi buồn lắm, nhưng chẳng thể nói với ba, cũng chẳng thể chia sẻ với chị, tôi chỉ có thể nhắn tin với duy nhất một người.
“Mẹ Tiên nói nếu ví Mẫn Tiên như một bông mẫu đơn rực rỡ thì tớ là một đoá hoa không bao giờ có thể nở.”
“Không phải là không nở, mà là nở muộn, cậu trong mắt tớ đặc biệt như bông bồ công anh năm đó tớ tặng cậu, thanh thuần, nhẹ nhàng và tinh khiết.”
Tin nhắn của Nguyên khiến tâm trạng tôi khá hơn rất nhiều.
Rất nhiều người xem thường tôi, nhưng đối với tôi, chỉ cần ba tôi tin tôi, Nguyên tin tôi, vậy là đủ.
Đó là hai người hiểu tôi nhất và luôn truyền động lực cho tôi, giúp tôi tin rằng chỉ cần tôi nỗ lực, rồi có ngày tôi sẽ đạt được những thứ mình muốn.
Quả thật, năm đó tôi đã giành giải nhất cuộc thi thiết kế hộp bút.
Nhưng có vẻ như ngọt ngào với tôi luôn là cay đắng với Misu, vào thời điểm tôi không phòng bị gì cả, chính là cái lúc tôi đang đèo Mẫn Tiên về nhà sau khi đi nhận giải, Thái và Misu phóng xe đạp điện qua, Thái giơ chân đạp mạnh khiến tôi và Tiên ngã dúi dụi, Misu ngồi đằng sau nhanh tay thó lấy chiếc cúp trong giỏ rồi không ngần ngại liệng xuống hồ nước gần đó.
Tôi cứ nghĩ đấy là hành động hèn hạ nhất bạn có thể làm.
Nhưng không, rất nhiều năm sau này, khi tôi đưa tay ra định đỡ bạn dậy, thì bạn, lại không ngần ngại cắm ống tiêm vào tay tôi.
Có lẽ cảm thấy một ống thuốc nhỏ vẫn chưa đủ, Misu lò dò đứng dậy mở ngăn kéo bơm thêm ống nữa với dung lượng to gấp ba.
Tôi không biết Misu định tiêm cho tôi thuốc gì, nhưng bất kể thuốc gì thì dùng quá liều đều gây nguy hiểm đến tính mạng.
Phải chăng Misu nghĩ rằng tôi đã biết được việc xấu nào đó của bạn nên muốn giết người diệt khẩu, nhưng tôi chẳng đủ thời gian giải thích nữa rồi.
Tôi cố cắn thật mạnh vào môi mình đồng thời nắm chặt bàn tay để những móng tay đâm vào da thịt, mùi tanh của máu cùng sự đau đớn khiến chân tay tôi bắt đầu có cảm giác trở lại.
Tôi cào vào phần da xước nhiều hơn, khi cơ thể càng thấy đau thì tinh thần tôi lại càng tỉnh táo.
Quãng đường từ chỗ tôi tới cửa chính rất xa, biết không thể chạy trốn ra ngoài một cách êm đẹp nên tôi nằm im một chỗ, kiên nhẫn đợi Misu tới gần thì cố hết sức vùng dậy giật lấy ống tiêm.
Mắt Misu đỏ rực những tia máu, một tay bạn giật tóc tôi, tay còn lại đưa qua giành ống tiêm với tôi.
Tôi chỉ giữ chặt được ống tiêm cho đến khi chân Misu bất ngờ đạp thẳng vào bụng tôi, khiến tôi bị nôn khan và buông tay.
Chỉ là không ngờ lực mạnh quá, cộng thêm khi giành nhau tôi cầm đuôi ống tiêm, Misu cầm phần đầu có kim tiêm nên bạn bị chính chiếc kim đó đâm vào lòng bàn tay.
Chắc do ngấm thuốc nên Misu đuối dần, tôi sợ hãi rút kim tiêm ra khỏi tay hộ bạn, bấm số gọi y tá lên rồi vội vã chạy xuống dưới bắt taxi rời khỏi.
Về đến nhà người tôi gần như kiệt quệ, khó khăn lắm tôi mới lết được lên giường, mệt quá nên cứ thế thiếp đi mất.
Lúc tôi tỉnh giấc ngó lên chiếc đồng hồ treo tường thấy nó chỉ tới số ba nhưng xung quanh lại tối mịt, không lẽ là ba giờ sáng? Tôi đã ngủ xuyên bữa tối sao? Tôi đang mặc một chiếc váy khác lúc trước, môi hình như có một lớp thuốc mỡ mỏng, lòng bàn tay cũng được băng bó cẩn thận, ngay bên cạnh có một người đang nhẹ nắm lấy tay tôi, gương mặt nhợt nhạt đầy lo âu.
Tôi ứa nước mắt, chỉ đơn giản là vì được trông thấy anh, suýt chút nữa tôi đã không được gặp anh rồi.
Tôi rất sợ điều đó xảy ra, nếu như lúc ấy tôi không thoát được, tôi sợ lúc anh tìm thấy tôi, tôi chỉ là một cái xác xanh tím lạnh lẽo.
-“Em…nhớ anh…”
Tôi lẩm bẩm rồi dịch người nép sát anh hơn, khẽ mở áo anh áp mặt lên vùng ngực rắn rỏi.
Tôi muốn quên đi chuyện không vui, nhưng thi thoảng những cơn ác mộng kéo đến khiến tôi hoang mang cực độ.
Tôi mơ thấy mình bị tiêm hết ống thuốc to, tôi còn mơ thấy có người ném tôi trôi sông, rồi Nguyên vì cứu tôi nên bị nước cuốn đi mất.
Suốt nhiều tiếng đồng hồ tôi cứ bị luẩn quẩn trong cái vòng xoáy địa ngục đó, không sao mà thoát ra được.
Tôi khóc cả trong mơ lẫn khi tỉnh, mỗi lần hé mắt tôi lại thấy Nguyên ôm tôi vỗ về, mắt anh cũng đỏ hoe theo tôi.
Có một lần hình như do gọi mãi tôi vẫn mê man, Nguyên buộc phải nhá vào bả vai tôi, cảm thấy đau đau, tôi thức giấc nhưng lúc đó thần trí vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn nên tôi đã mắng anh xối xả.
Bác sĩ nói trong người tôi có chất gây tê lạ làm ảnh hưởng tới hệ thần kinh nhưng không nghiêm trọng, chỉ mấy ngày là hết.
Mấy ngày đó tôi như con rồ, chả ai làm gì cũng khóc lóc thảm thiết, hành người yêu đến khổ.
Sau này sức khoẻ ổn định lại tôi thấy hối hận vô cùng, tôi ôm Nguyên nài nỉ.
-“Đừng ghét em nhé, em không cố ý.”
-“Ừ, em chỉ cố tình thôi!”
Nguyên búng tai tôi trêu chọc, tôi xị mặt mắng anh không rộng lượng.
Anh phì cười rúc đầu vào lòng tôi, cọ cọ mũi vào phần xương quai xanh mảnh dẻ.
Dây áo của tôi dần bị rút, vành tai tôi nóng rực vì nơi tròn trịa đó lộ ra trước anh, cả người tôi run rẩy khi môi anh bao phủ hạt ngọc nhỏ.
Tim tôi đập dồn dập theo từng nụ hôn ướt át của anh, tôi thích cái cách anh chiều chuộng tôi.
Có thể trong mắt người khác tôi chỉ là một đứa con gái rất bình thường, nhưng anh luôn nói với tôi rằng tôi rất xinh đẹp, tôi thường mỉm cười mỗi lần được anh khen ngợi, ít nhất trong mắt anh tôi xinh đẹp.
Tôi biết cơ thể mình cũng chẳng hoàn mỹ, nhưng cách anh nâng niu từng ngõ ngách nhỏ trong tôi khiến tôi cảm thấy được yêu thương.
Đôi lúc tự ti tôi thường chất vấn liệu mình có xứng đáng với anh? Một người ở vị trí hết sức bình thường như tôi đi cùng anh có gọi là với cao? Nhưng rồi hơi ấm nơi anh giúp những so đo cao thấp trong lòng tôi dần bị xoá nhoà, tình yêu thực sự thì đâu có phân thiệt hơn chứ? Tôi muốn bên Nguyên, anh muốn gần tôi, vậy là đủ.
Suốt một tuần liền tôi nghỉ ốm ở nhà Nguyên cắt kết nối internet nên chẳng nắm được tin tức xã hội.
Ngày đầu tiên đi làm, tôi cảm giác như mình mới ở rừng ra vậy.
Tôi biết Nguyên đã nghe toàn bộ cuộc hội thoại trong chiếc bút ghi âm nhưng không hề nghĩ anh dùng nó để đi tìm người đàn ông đã đánh đập Misu.
Với một số tiền nhử cực lớn, ông ta đã khai toàn bộ sự việc năm xưa.
Không hề có màn cứu người đầy nghĩa hiệp như báo chí vẫn thường hay viết, chỉ có một kẻ ác độc vì toan tính cá nhân suýt hại chết người đàn ông của đời tôi.
Mắt tôi nhoè đi, cố gắng bình tĩnh đọc nốt bài báo phanh phui sự thật.
Ngày hôm đó Misu và Nguyên sau khi quay xong cảnh thứ nhất thì phải đi dự một sự kiện nhỏ với nhau, ở phim trường đạo diễn thấy sắp có bão nên về trước, đồng thời nhắn tin cho Misu bảo hai người đi sự kiện xong về luôn hôm sau quay tiếp.
Tuy nhiên Misu lại không nói gì khiến cho Nguyên tưởng mọi việc vẫn diễn ra bình thường.
Hai người cùng quay về phim trường, do đang bị cảm nên trong thời gian đợi cảnh quay tiếp theo Nguyên có vào căn nhà dựng tạm của đoàn phim ngủ.
Người đàn ông tống tiền Misu chính là nhà báo được bạn thuê, theo như ông ấy thuốc cảm Misu đưa cho Nguyên là loại thuốc gây buồn ngủ, đợi Nguyên mê mệt Misu và ông ấy mới xông vào, Misu cởi áo đến ôm Nguyên để ông ấy chớp thời cơ chụp hình, dự định tối sẽ tung báo thành tin sốc nhằm đưa tên tuổi Misu lên tầm cao mới.
Sự chẳng ngờ bão lớn, nhà sập, gỗ dựng đổ rần rần, vì lúc đó Misu đang nằm trên người Nguyên nên sau khi đội cứu thương tới sự việc bị bóp méo thành Misu cứu Nguyên, đỡ cho cậu ấy một thanh gỗ chí mạng.
Về phần tin nhắn của đạo diễn, Misu chối là chưa từng nhận được tin, điện thoại hỏng rồi nên chẳng ai truy cứu được nữa, bạn nghiễm nhiên trở thành thiên thần trong mắt báo chí và cộng đồng mạng.
Bất kể nghệ sĩ nào cũng có antifan, kể cả thiên thần như Misu cũng không tránh khỏi.
Nhất là khi thiên thần hoá ác quỷ, thực sự là cú sốc quá lớn cho cộng đồng những người yêu thương bạn.
Có một trang ủng hộ Misu đã tung tin mọi việc xảy ra đều là do tôi thao túng, nhưng chỉ được chưa đầy một giờ thì bị Nguyên doạ khởi kiện.
Thật may vì mọi chứng cứ đều rõ ràng xác thực nên họ đã phải gỡ bài và xin lỗi.
Hiện tại Misu vẫn bất tỉnh nhân sự, không rõ là do ống thuốc hay chỉ là chiêu bài trốn bão của bạn.
Còn tôi thì cho tiền cũng không dám đi gặp Misu làm rõ trắng đen nữa, cho dù có nhiều báo muốn phỏng vấn tôi, trên mạng bắt đầu có nhiều người chuyển sang bênh tôi hay có một số người vẫn nguyền rủa tôi, thì tất thảy những điều đó với tôi đều không quan trọng nữa rồi.
Có lẽ tôi phải cảm ơn Misu, khoảnh khắc bạn muốn giết tôi, cái khoảnh khắc đối diện với ranh giới sống chết khiến cho tôi nhận ra rằng, cuộc đời tôi còn nhiều việc ý nghĩa hơn là chứng minh với ai đó tôi là người như nào hay ngồi xem bọn họ chỉ trích mình và buồn tủi.
Tôi có thể chuyên tâm đi học thêm lớp viết kịch bản phim điện ảnh chẳng hạn, chị Loan mời thầy giáo từ nước ngoài về dạy cho tổ biên kịch trẻ của chúng tôi.
Có những thứ càng học càng thấy mình còn non kém, bởi vậy nên tôi thường ở lại hãng phim thêm giờ để trau dồi kiến thức.
Có một buổi tôi mải mê đến nỗi ngẩng đầu lên còn tưởng mình đang mơ, xung quanh khói trắng mù mịt, ngó qua cửa sổ thấy chiếc xe cứu hoả đang phụt nước liên tục.
Không lẽ là hoả hoạn? Hoả hoạn thật sao? Tôi sợ giật thót tim, còn chưa kịp định hình thì thấy cửa phòng mở toang, có người mặt mũi nhem nhuốc bất chấp chạy lên với tôi.
Người ta tức giận đến nỗi tưởng chừng có thể nuốt chửng tôi tới nơi rồi, Nguyên quát tôi trẻ con, chuông báo cháy to như thế mọi người sợ chết khiếp chỉ mình tôi là nhởn nhơ như không có gì.
Trong cơn nóng giận, anh ấy bực bội hỏi, là tôi xem thường tính mạng, hay là tôi bị điếc?