Bồ Công Anh Nở Muộn

Chương 17: Ngày Tớ Kết Hôn Cậu Sẽ Tới Chứ


Bạn đang đọc Bồ Công Anh Nở Muộn – Chương 17: Ngày Tớ Kết Hôn Cậu Sẽ Tới Chứ


Võ Đình Nguyên Anh, đến một ngày nào đó, khi cậu và cô ấy thực sự kết hôn, có thể nào đừng mời tớ, được không? Cho dù là người con gái tốt nhất thế gian này sánh đôi với cậu, tớ cũng chẳng thể toàn tâm toàn ý mà chúc phúc đâu, thật đấy!
Đêm giao thừa của năm đầu tiên tôi bước vào trường trung học phổ thông, ba lì xì cả nhà mỗi người một miếng ngọc, của Mẫn Tiên khắc chữ “Nhẫn”, của mẹ chị khắc chữ “Phát”, của tôi khắc chữ “Thành”.

Tôi đoán ba mong sang năm mới Tiên sẽ bớt hấp tấp nóng nảy, mong mẹ làm ăn phát tài phát lộc, mong tôi thì tự tin hơn để hoàn thành những giấc mơ dang dở.
Gia đình chúng tôi không có thói quen mừng tuổi bằng tiền, bởi vậy Mẫn Tiên đan ba chiếc khăn, mẹ chị thì tặng ba chiếc hộp sang trọng, chiếc hộp của ba và Mẫn Tiên chứa bút hàng hiệu, còn chiếc hộp của tôi là bút nhái giống y chang.

Chẳng phải năm đầu tiên mẹ làm như vậy nên tôi không ngạc nhiên lắm, tôi cũng không mách ba, chỉ là, vòng bình an tôi tặng những người mình yêu thương là tự tay tết, riêng mẹ, tôi xin dâng tặng bà chiếc vòng giá hai ngàn đồng mua ngoài chợ trời.
-“Con quỷ cái! Cái ngữ mày phải xuống địa ngục!”
Đó là câu đầu tiên mẹ chúc khi đồng hồ điểm mười hai giờ, chúc cho tôi xuống địa ngục.

Cái ngữ tôi đúng là phải xuống địa ngục thật, bởi theo như mẹ lý luận, nếu mẹ ruột tôi không bẫy ba tôi bằng cách đẻ ra thứ oan nghiệt như tôi thì làm gì có chuyện ba mẹ phải chia xa nhiều năm đến thế?
Hồi tôi còn nhỏ, khi gia đình chỉ có ba người, khi người mẹ đẻ ra tôi chưa đến một thế giới khác, mỗi kỳ nghỉ dài chúng tôi thường ngồi túm tụm cầm lược chải tóc cho nhau.

Tóc tôi luôn đẹp nhất vì được cả ba và mẹ chăm chút, tóc mẹ luôn xấu nhất vì bị ba con tôi làm rối tùm lum, nhưng mẹ vẫn cười rất rạng rỡ.
Giống như Mẫn Tiên là công chúa của mẹ chị ấy, tôi cũng là công chúa của mẹ tôi.

Chỉ khác là, Mẫn Tiên có thể nhõng nhẹo mẹ bất cứ khi nào chị muốn, còn tôi, mỗi năm chỉ qua thăm mẹ vài lần, là vài lần ít ỏi tôi có thể tâm sự với mẹ mình những muộn phiền, những nhớ nhung.
Ba thường cho chúng tôi khoảng thời gian riêng tư vào buổi chiều ngày mồng một.

Tôi cắm cúi đốt chiếc vòng bình an tết bằng giấy thơm, tôi đốt thêm rất nhiều áo quần, trang sức và tiền, để nhỡ đâu bên đó mẹ muốn khởi nghiệp còn có vốn.

Tôi ở với mẹ tới chiều muộn, trên đường ra khỏi nơi đó, chợt thấy một bóng người đang nằm ngoan ngoãn giữa ba mẹ mình, trên bãi cỏ xanh non mơn mởn.
Đầu cậu ấy gối lên ba lô, mũ lưỡi trai úp bên trên che kín khuôn mặt, chiếc máy nghe nhạc đang nhấp nháy sáng, màn hình hiện dòng chữ tên của một bài hát nhạc vàng rất nổi tiếng, tôi đoán Nguyên bật cho ba mẹ nghe.

Sống mũi tôi chợt cay cay, loáng thoáng thấy bóng các thành viên còn lại của P547 và Misu qua thăm nên tôi móc trong túi ra chiếc vòng bình an tết bằng dây dù, cẩn thận móc vào hàng rào trước khi về.

Tối đó, trang cá nhân của Misu đăng ảnh rất nhiều sợi dây đẹp lung linh cùng dòng trạng thái “Vất vả suốt nhiều đêm liền.” kèm vô vàn trái tim bắn tung toé.

Mọi chuyện sẽ không có gì đặc biệt nếu như ngày trở lại trường Nguyên không đeo chiếc vòng tay màu giống những sợi dây của Ánh Dương từng đăng.

Chẳng cứ nhóm chat của tôi, mọi diễn đàn đều sôi sùng sục.

“Chắc chắn là hẹn hò ngầm rồi, là quà Valentine nó tết tặng anh nhà đấy.

Còn thả thính từ tối mồng một cơ mà.”
“Bình tĩnh, dạo này đang có trào lưu tết vòng mà, chắc gì đã phải của Misu? Nhỡ mẹ Nguyên Anh làm cho cậu ấy thì sao?”
“Điên à? Mẹ Nguyên Anh mất lâu rồi, nghi lắm, dạo này Nguyên Anh thân với nó lắm, kè kè bên nhau suốt.

Mà cái vòng xấu dữ cũng đem đi tặng.”
Giá kể là vòng Ánh Dương tết thật chắc tôi hả hê lắm, tiếc rằng chiếc vòng ấy của tôi, cái chỗ mấu nối vẫn còn sờ sờ đấy.

Tôi biết đồ của mình đã bị Misu nhận vơ, nhưng tôi không giải thích gì với Nguyên cả, phần vì tôi sợ nếu biết chiếc vòng đó do tôi tặng cậu ấy sẽ không đeo nữa, phần vì tôi còn hơi giận nên không muốn nhắn tin trước.
Kể cả hôm thi cờ caro thắng chung cuộc, được chọn đại diện khối N tham gia giải đấu giao hữu với khối V, rất muốn khoe Nguyên mà tôi vẫn cố phải kiềm.

Thực ra tôi đánh không hay, chỉ được cái chịu khó đi chặn thôi, chặn rất chặt, rất tỉ mỉ, cho nên mấy bạn đó nản.

Mẫn Tiên thi cờ vua, lớp trưởng lớp 10N3 thi cờ tướng, có ba giải cờ tất cả thì khối N thắng cả ba, một kết quả rất ngược đời vì lẽ ra khối tôi phải kém hơn khối chuyên các môn văn hoá mới đúng.
Thầy tổng phụ trách khối V điên khỏi nói, thầy để trạng thái bóng gió có người quyền chức thiên vị khối của con gái, một cái người nghèo kiết xác ăn bám vợ không khác gì trai bao.

Ai chả ngầm hiểu người thầy ám chỉ?
-“Tống cổ lão đó đi ba!”
Mẫn Tiên xúi bậy, tôi thì biết ba sẽ không làm vậy đâu, Lotus dù sao cũng là trường dân lập có tiếng, thầy giáo kia lại chẳng nói đích danh ai, vô duyên vô cớ đuổi việc sao được? Mẫn Tiên bực bội lẩm bẩm trù cho thầy tối nay bị đầy bụng, ba tôi phì cười, gọi chị qua bếp trò chuyện.
-“Tâm sân si như tảng đá ngàn cân, ngày ngày phải buộc đá trong lòng người ta cũng đủ mệt mỏi rồi, con không cần trù ẻo gì cả.”
Mẫn Tiên vâng dạ ngọt xớt, chỉ là sau tiết sinh hoạt hôm thứ bảy cuối tuần, bà ấy huy động cả khối góp tiền đi mua đồ ăn thức uống, sau đó tới phòng biểu diễn bê mấy cái loa ra ngoài, chỉnh âm lượng nhạc và bass ở mức tối đa.
-“Quẩy lên anh em ơi, quẩy lên nào!”
Chị chiếm cả cái sân khấu lớn, sân khấu chung của hai khối nghệ thuật và văn hoá, đứng trên đó dõng dạc hô hào.

Cả khối hí hửng ùa lên nhảy múa, khối tôi điên loạn bao nhiêu thì khối bên tức nổ đom đóm mắt bấy nhiêu.

-“Em xin kính mời thầy tổng phục trách khối văn hoá lên ăn liên hoan khối em thắng giải đấu cờ khối bên thầy ạ.”
Bà cầm mic chứ, có cái giải cờ mà làm như giải thế vận hội vậy đó, lố dễ sợ.

Thầy tổng phụ trách đi ngang qua tức tới mức không thể đi tiếp, ngước lên chỉ trích thậm tệ.

-“Cả một lũ vô công rồi nghề…các anh…các chị…rồi trượt đại học hết cho coi…tới lúc đó đừng có khóc.”
Thầy chọc sai người rồi, da mặt Mẫn Tiên dày lắm, chị ấy tỉnh bơ hỏi.
-“Hỡi anh em, trượt đại học thì có khóc không?”
-“Không đâu!”
Cả khối đồng thanh đáp, chị tôi tiếp tục.
-“Không khóc thì các ông làm gì?”
-“Làm diễn viên ới a, làm đạo diễn lá la, ca sĩ, nhạc sĩ, biên kịch, nghề nào cũng vui í a, không thì ta đi đánh giày, ta quét rác, ta nhổ cỏ, ta vì một cộng đồng xanh sạch đẹp í ơi thầy tổng phụ trách ơi…”
Tôi đến phục cái khối này, hát chế mà nắm tay nhau vẻ mặt nghiêm túc như tập nhạc kịch ấy.

Thầy nổi khùng mắng một tràng rồi bỏ về, Mẫn Tiên thở hồng hộc sai em gái.
-“Kiều Anh, mi lên phòng ba lấy cho tao ít đá.”
Chị yêu của tôi đó, nô đùa cho lắm vào, mới chớm xuân người đã đổ mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

Tôi phì cười lên tầng hai lấy đá trong tủ lạnh của ba.

Dốc toàn bộ chỗ đó mới được cả xô đá đầy, tôi khệ nệ bê xuống từng bậc cầu thang, đi được nửa đường bỗng dưng có một bàn tay đập mạnh vào lưng, tôi bị mất thăng bằng ngã dẹo về phía lan can, cả xô đá cũng theo đó mà đổ ào xuống.

Tệ hơn thế, Misu đứng ngay bên dưới, kinh khủng hơn, bạn chẳng hề chạy đi mà lại khẽ nhếch môi cười khẩy.

Phải mấy mấy chục giây sau, khi có người lao tới sốt sắng hỏi han bạn mới ngã khuỵ, vẻ mặt đầy bi thương, luôn miệng kêu lạnh.

-“Là Kiều Anh đổ đá vào người Ánh Dương.”
Một bạn nữ lớp 10N1 tố cáo, Mẫn Tiên cùng mấy bạn khác vội chạy qua, mọi người liên tục chỉ trích tôi, chỉ có chị chịu nghe tôi giải thích, tin tưởng tôi.
-“Đổ thì sao? Nó bảo nó bị người ta đẩy rồi mà?”
-“Ai đẩy? Ma đẩy à? Cố ý hại người thì bịa ra cái lý do nào cho hay chút chứ?”
Hội bạn thân của Misu đâu có vừa, các bạn làm um lên, Misu nằm co quắp bên dưới, đôi môi thâm tím nhợt nhạt, cả Nguyên và Thái cùng cởi áo khoác đưa cho bạn, nhưng Misu nhận áo của Nguyên, mắt chỉ nhìn Nguyên, tay cũng run rẩy cầm tay Nguyên.

Tất nhiên, Nguyên là người bồng Misu xuống phòng y tế.

Cậu ấy có ngước lên nhìn tôi, chỉ vài giây ngắn ngủi thôi, nhưng dường như tôi thấy rõ vẻ thất vọng trong đó.


Mẫn Tiên đi tới nắm tay tôi an ủi, tôi khẽ rút tay mình khỏi tay chị, buồn buồn lao ra ngoài cổng trường.
Ít ra hồi đó tôi còn mạnh mẽ, chứ ngay lúc này đây, bắt gặp Nguyên và Misu thân mật trên ghế sô pha, tôi vẫn chạy đi, nhưng không kiềm được mà bật khóc.

Tôi đã khóc trên suốt mấy chặng xe buýt, khóc tới mức cả hàng ghế cuối cùng không ai dám tiến tới ngồi cạnh mình.

Về tới nhà, tôi thậm chí còn khoá cửa trong, trộm nghĩ nếu ai đó tới cũng nhất định không mở cửa.

Nhưng rồi, sau một hồi hâm dở, tôi chợt bần thần nhận ra, tôi lấy tư cách gì để buồn cậu ấy? Lý do là gì? Giận dỗi cũng nên chính đáng chứ?
Được rồi, tôi sẽ giận Nguyên vì tội có người yêu mà giấu nhẹm, không coi trọng tình bạn giữa chúng tôi, quá hợp lý luôn phải không? Tôi ấm ức ra mở cửa, chỉ mở thế thôi, trộm nghĩ nếu cậu ấy tới tôi sẽ không thèm ra tiếp đâu, tôi sẽ làm mặt lạnh tới khi nào người ta năn nỉ thì thôi.
Có nên thế không nhỉ? Hay tôi nên nhảy cẫng lên chúc mừng bạn mình? Thế hình như đúng hơn thì phải? Đầu tôi rối như tơ vò bởi một mớ bòng bong, thực ra tôi không cần nghĩ nhiều như vậy, bởi suốt cả buổi tối, cậu ấy không hề qua nhà tôi.

Lần đầu tiên từ ngày tôi xuất viện, cậu ấy không qua nữa.
Tôi lại ăn cơm một mình, xem tivi một mình, đêm xuống, tôi chui vào chăn ngắm nhìn lại ảnh chụp tự sướng của hai đứa, đột nhiên ứa nước mắt.

Sáng ra, tôi đi làm với cái mặt sưng húp.

Tôi chữa thẹn với đồng nghiệp rằng mình bị dị ứng, may do tôi làm biên kịch chứ không phải diễn viên, nhan sắc không ảnh hưởng tới công việc.
Bộ phim học đường do Anh Thư làm biên kịch chính đã phát được năm tập trên mạng, thu về phản hồi khá tốt.

Cả nhóm chúng tôi phấn khởi khủng khiếp, miệt mài sửa kịch bản cả ngày, tới tầm năm giờ chiều mọi người định xuống căng tin xả hơi chút thì bạn Nam, trợ lý của Nguyên xộc vào phòng hớt hơ hớt hải.
-“Chị Loan ơi tìm cho em diễn viên đóng thế với, chị Misu bị kẹt xe.”
-“Ơ tưởng Nguyên Anh từ chối phim đó?”
Chị Loan ngơ ngác hỏi, Nam giải thích tỉ mỉ.
-“Vâng, ban đầu bên đó mời vai nam chính thì sếp từ chối chị ạ, tới hôm qua lại đột ngột bắt em liên hệ lại, đồng ý đóng nhưng chỉ nhận vai phụ mờ nhạt lắm, tổng cộng có năm cảnh.

Em cứ lo ảnh hưởng tới danh tiếng sếp.”
-“Ôi dào không sao đâu, coi như diễn viên khách mời.”
-“Vâng ạ, chị nhanh nhanh tìm hộ em đi, sếp cáu quá chừng rồi.”
Bao nhiêu bạn giơ tay xung phong mà chị Loan không chọn, lại chỉ đích danh tôi, còn nở nụ cười bí hiểm mới lạ lùng chứ.

Nam đưa tôi tới địa điểm quay phim, là quán bar nhỏ ngay dưới tầng hầm khu nhà Nguyên.

Mấy chị trong tổ trang điểm uốn nhanh cho tôi mái tóc xoăn để giống nữ chính, chỉ là một cảnh lấy từ phía sau nên dùng thế thân thoải mái.
Nguyên đang ngồi say sưa bên mấy em gái xinh, máy quay đặt ở gần cửa, tôi tiến vào tát cho mỗi em một cái rồi giật ly rượu của Nguyên.


Tất nhiên chỉ là tát giả thôi, sau này cắt ghép họ sẽ làm cho giống thật, cơ mà tôi vẫn không hiểu ý đồ kịch bản, rõ ràng nữ chính đã căm ghét nam phụ thì việc gì phải để ý tới việc ăn chơi sa đoạ của cậu ta? Còn nữa, vì sao khi nam phụ ôm vào lòng lại không đẩy ra?
Ngay lúc này đây, liệu nữ chính có cảm thấy giống tôi? Má có đỏ ửng? Tim có đập dồn dập? Có lẽ tôi không phải là diễn viên giỏi, bởi khi đôi môi cậu ấy ngậm lấy vành tai mình, tôi chợt như người mất hồn, chẳng thể nào mà đặt tâm vào vai diễn được nữa.

Sự mơn trớn dịu dàng đó khiến thần trí tôi rối ren, hơi thở của cậu ấy nhè nhẹ phả trên da thịt tôi, cảm giác như Nguyên đang nói điều gì đó, phải chăng là đọc lời thoại của nhân vật?
Rồi đúng như trình tự kịch bản, Nguyên đưa tay áp lấy hai gò má của tôi, nhìn sâu vào trong đôi mắt tôi.

Chỉ là, cái câu cậu ấy hỏi lại không có trong tập giấy kia.
-“Kiều, cậu thấy sao?”
Tôi giật nảy, đột ngột quay người ra thì thấy đoàn làm phim đang thu dọn đồ, hình như là cảnh xong từ lâu rồi, đạo diễn chắc cũng hô cắt rồi mà chắc tôi không nghe thấy thôi.

Tôi vội trườn xuống khỏi lòng Nguyên, đoán có lẽ cậu ấy muốn biết tôi thấy diễn xuất của cậu ấy ra sao nên thành thật đáp.
-“Tốt lắm, cậu diễn rất có hồn.”
Chưa từng thấy ai được khen mà lại đi trừng mắt lườm người ta như bạn Nguyên.

Mọi người trong đoàn chào tạm biệt dần, còn Nguyên vẫn ngồi rót từng ly rượu đầy.

Một lúc sau Ánh Dương nhào tới, rối rít xin lỗi vì đến muộn.

Tôi sợ phải xem phim tình cảm miễn phí như hôm qua nên định chuồn về luôn, ngặt nỗi cái túi xách nhỏ của tôi đang bị kẹt giữa thành ghế và lưng ai đó, rút mãi không nổi.
-“Nguyên…túi…túi của tớ…”
Đáng nhẽ ra lúc nãy tôi không nên dùng túi của chính mình làm đạo cụ, như vậy sẽ không có cái cảnh tôi gọi khản cổ mà ai kia cứ mải nói chuyện với người yêu chẳng thèm để ý.

Vé xe buýt và tiền của tôi ở hết trong túi chứ, bực bội, tôi đưa tay nhéo đùi Nguyên một cái thật đau.

Bạn cũng không vừa, đưa tay xuống dưới mặt bàn cù cù vào mu bàn tay của tôi, tên khốn nạn, rõ ràng biết người ta bị nhột ở chỗ đó mà.

Không kiềm được, tôi bật cười ngặt nghẽo, như một con dở.
Nguyên tiếp tục nhấp rượu, khoé môi hơi cong cong như kiểu cười đểu tôi, rõ ghét.

Trong khi đó thái độ Misu cau có khó chịu thấy rõ, biết mình hơi vô duyên nên tôi kiếm chuyện hỏi bừa.
-“Nghe đồn hai cậu sắp kết hôn hả?”
Misu gật đầu đầy ngượng ngùng, sự khẳng định của bạn như mũi tên xuyên thẳng trái tim tôi.

Hơi mất bình tĩnh, tôi với bừa chai rượu trên bàn rót đầy một ly, vừa định cầm lên thì bị Nguyên giữ lại, cậu ấy quay sang, hỏi tôi đầy nghiêm túc.
-“Ngày tớ kết hôn, cậu sẽ tới chứ?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.