Bạn đang đọc Bồ Công Anh Nở Muộn – Chương 16: Chúng Tathực Sự Chỉ Là Bạn Cấp Ba
Chỗ này chỗ nọ ai mà biết chỗ nào? Cái tội của cậu là cứ lấp lửng đấy.
Cái tội của cậu còn là chưa tìm hiểu sự việc đã làm lơ tớ, tự cho phép mình giận tớ, coi tớ như người xa lạ.
Sau buổi tập kịch bản với Thái, Võ Đình Nguyên Anh chính thức cạch mặt tôi, nhắn tin không trả lời, thi thoảng tình cờ tới trường có giáp mặt nhau liền coi như người xa lạ.
Tôi vắt kiệt não cũng không tài nào hiểu nổi lý do, trong khi đó Mẫn Tiên lại kết luận như rất thông thái.
-“Thì nó thích mi đó, xong nó tưởng mi thích thằng Thái nên nó tủi thân.”
-“Chị bị điên à?”
Mặc kệ tôi càu nhàu, bà ấy vẫn cứ thao thao bất tuyệt.
-“Thì chả, cái câu trong tờ giấy đó…Kiều, tớ chết mê chết mệt cậu từ lâu rồi, khi tớ cầm tay dắt cậu chạy dọc trên đại lộ Champs-Élysées đi xem pháo hoa, tớ đã trúng tiếng sét ái tình với cậu mất rồi.”
-“Hâm à? Khoảng cách giữa từ “tớ” và chữ “c” chỉ đủ một từ thôi, “chết mê chết mệt” là bốn từ lận đó đồ hâm ạ.”
-“Ừ thì đại loại thế.”
Đại loại cái gì chứ? Có mà chị còn đang mải nhắn tin với Alex ấy.
-“Vì sao Thái làm làm vậy?”
-“Chắc nó biết Nguyên Anh thích mi nên trêu, bọn con trai mà, đùa dai lắm.”
Bọn con trai hay đùa dai thì tôi hiểu được, nhưng việc Nguyên thích tôi thấy nó cứ kiểu gì ý, liệu cậu ấy có thích tôi chút nào không nhỉ? Cậu ấy khen tôi xinh mà, nhưng thấy một người xinh nghĩa là thích người đó ư? Nếu ai đó thích tôi, lẽ ra phải như mấy cậu bạn tán tỉnh tôi hồi cấp hai chứ nhỉ? Phải hay lẽo đẽo theo tôi, tỏ tình với tôi, nói những lời yêu thương sến sẩm, Nguyên, dường như không thế thì phải?
Chẳng rõ vô tình hay cố ý, mỗi lần tôi xuất hiện, cậu ấy liền quay sang thân thiết với những bạn nữ khác hơn.
Khi thì dạy các bạn ấy nhảy, khi thì cười đùa dưới căng tin cùng nhau, có lúc thấy chiếc ghế trống, tôi đã rất cố chạy thật nhanh để tới ngồi cùng cậu ấy, nhưng Nguyên liền nhảy qua chỗ đối diện, khoác vai Misu đầy tình tứ.
-“Nó cố ý làm mi ghen đó, mi giả bộ ghen đi cho nó sướng!”
Mẫn Tiên mấp máy môi thôi nên xung quanh chỉ có tôi hiểu những gì chị nói.
Tôi không tin lời chị mình lắm, nhưng hai má chợt ửng hồng, tôi nhắn tin hỏi chị làm cách nào để giả bộ, chị từ tốn nhắn lại.
“Đứng dậy hắt cốc nước vào mặt con Misu, sau đó tát cho thằng Nguyên Anh vài phát rồi khóc tức tưởi rời khỏi.”
Sặc! Chuyên nghiệp dữ vậy trời? Bài bản quá, tôi chịu không theo nổi.
Bên kia bạn Ánh Dương quan tâm gắp từng miếng salad cho bạn Nguyên Anh, điện thoại tứ phía lén lút giơ lên chụp trộm, các nhóm chat nhận được tin hoạt động hết công suất.
Mọi người buôn chuyện nhiều lắm, tôi đọc lướt ấn tượng mỗi với một bạn bảo chỉ cần được học chung trường với thần tượng thôi đã hạnh phúc lắm rồi, việc thần tượng thân với ai bạn không quan tâm.
Tôi buồn là mình chả được như thế! Mọi việc nó cứ đập vào mắt, bụng dạ bực bội khó chịu, tôi ăn luôn hai hộp salad đầy, một hộp trộn giấm táo của tôi và một hộp sốt kem tươi của Mẫn Tiên.
Cắm đầu cắm cổ ăn, xong xuôi mới phát hiện Mẫn Tiên vẫn đang ăn hộp của chị ấy, tức cái hộp tôi vừa ăn là của Thái.
Nhưng là của Thái mà? Thái không mắng tôi thì thôi chứ mắc mớ gì Nguyên phải lườm tôi ghê thế? Ngay cả cốc nước Thái định rót cho tôi Nguyên cũng giật mất.
Cậu ấy tu một hơi rồi đi thẳng, Misu chạy theo Nguyên để lại Thái ở đằng sau giận dữ đá ghế.
Tôi đã rất bất ngờ, bởi tôi nghĩ Thái nhút nhát.
Tôi cũng biết lý do vì sao bạn chọc tức Nguyên, nghĩ ngợi cả mấy tiếng liền, rốt cuộc sau giờ học năng khiếu tôi lấy hết can đảm tới gặp Nguyên.
-“Hôm đó là Thái hẹn tớ nhờ sửa kịch bản cho tiểu phẩm của buổi Prom vì Misu không chịu góp ý kịch bản cùng cậu ấy…”
Tôi chưa kịp nói hết thì Misu đã nhảy vào chặn họng.
-“Kiều Anh, cậu đổi trắng thay đen, rõ ràng cậu nhắn tin hẹn Thái ra để tỏ tình mà, kịch bản gì? Cậu bịa thì cũng phải có lý chút chứ? Bọn tớ đâu có tiểu phẩm nào cho buổi Prom đâu?”
Các bạn học khác xúm lại gần, tôi tức tối lôi máy ra muốn chứng minh.
Tiếc rằng, tin nhắn Thái gửi đã không cánh mà bay.
Thế nhưng tin nhắn tôi không hề gửi Thái thì lại điềm nhiên có trong máy cậu ấy.
“Gặp tớ được không Thái? Tớ ủng hộ hay quan tâm tới Nguyên Anh một phần cũng vì cậu mà, vì cậu ấy là bạn của cậu, và cũng bởi vì cậu ấy là trẻ mồ côi, rất đáng thương, cậu hiểu không? Cậu hiểu cũng được mà không hiểu cũng được, nhưng làm ơn đừng giận tớ nữa, cho tớ một cơ hội được không?”
Tôi đã hiểu vì sao Nguyên giận đến thế! Một người có lòng tự trọng cao như cậu ấy, nghe tới cụm từ “trẻ mồ côi”, nghĩ người ta thương hại mình, chẳng biết sẽ tổn thương tới mức nào?
-“Là Thái viết, sau đó cậu ấy xoá tin nhắn trong máy tớ.”
Tôi khẳng định, Trường P547 lắc đầu phủ nhận.
-“Không phải, Thái hiếm khi soạn tin nhắn có dấu như vậy.”
-“Giọng văn này của cậu mà Kiều Anh? Từ cách ngắt nghỉ tới cách đặt dấu câu, y hệt trong tập kịch bản của cậu.”
Mấy bạn nữ lớp tôi nhao nhao, ức điên người, tôi một lần nữa nhấn mạnh.
-“Không phải tớ, nhất định là Thái lén dùng điện thoại tớ trong lúc tớ mải sửa kịch bản.”
-“Cậu im đi! Đừng vô liêm sỉ như vậy, Thái mà nói dối thì trên đời này không ai biết nói thật cả.”
Misu quát tôi, Mẫn Tiên điên máu xông tới, bị Trường, Công, Vũ của P547 giữ rồi mà chị ấy vẫn phừng phừng khí thế.
-“Mày bảo ai vô liêm sỉ? Mày dám nhắc lại không con khốn? Bà lại phang cho vài nhát bây giờ!”
-“Thôi mọi người đừng cãi nhau nữa, cứ coi như là tớ viết tin nhắn này đi.
Là tớ hại Kiều Anh, được chưa Kiều Anh?”
Bạn cúi đầu xin lỗi tôi, đôi mắt đượm buồn, người co rúm lại vì sợ sệt.
Còn tôi trong mắt các bạn học lúc này chẳng khác gì một đứa hèn hạ dám làm không dám nhận.
Tôi cảm giác ai cũng khinh mình, chỉ trừ Mẫn Tiên.
-“Nhút nhát khỉ gì loại mày? Mày là thằng giả tạo nhất mà tao từng biết! Để tao chống mắt lên coi mày có diễn được từ giờ tới cuối đời không? Cả thằng trưởng nhóm nữa, mày là một thằng ngu si tứ chi không phát triển.”
Chị ấy cứ sồn sồn lên, chút uất ức, chút tủi thân, tôi chạy tới chỗ Mẫn Tiên lôi chị về.
Lại một lần nữa tôi được trở thành topic hot của trường, một lần nữa nhân phẩm của tôi bị chà đạp.
Quen rồi nhưng vẫn buồn, những lời họ mắng nhiếc không khiến tôi buồn nhiều bằng thái độ của ai kia.
-“Thôi phải thông cảm, P547 bọn họ chơi với nhau bao nhiêu năm trời, ở ký túc xá cùng nhau như anh em ruột thịt, Nguyên tin tưởng Thái hơn cũng có lý.”
Mẫn Tiên phân tích, cứ như chị và cái đứa chửi đổng lúc ở trường là hai người hoàn toàn khác nhau vậy.
Chị ấy là thế đó, nhanh giận nhưng nhanh nguôi, còn nói lời an ủi tôi nữa, còn mách nước tôi ngày mai chạy tới ôm chầm lấy Nguyên thút thít kêu oan, căn bản bọn con trai nó tin hay không thì nó cũng dễ tha thứ ý mà.
Ngặt nỗi tôi không làm vậy được, vì tôi cũng đang giận Nguyên.
Tôi biết là hơi bất công với cậu ấy, nhưng lòng tôi, cứ giận giận thôi.
Tại sao chưa một lần nào cậu ấy hỏi lại tôi chứ? Đâu phải chúng tôi không có cơ hội gặp gỡ nhau? Chẳng phải chúng tôi cùng tên chữ “A” nên được xếp cặp đấu với nhau trong giải cờ ca rô hay sao? Suốt năm tiếng liền, trong phòng chỉ có hai người, đủ riêng tư như vậy mà cậu ấy cũng lười không mở lời.
Vâng, ván cờ ca rô năm tiếng, có lẽ cũng là kỷ lục mới.
Bắt đầu bằng việc Nguyên đánh một con X vào giữa trang giấy, tôi đi theo sau một con O, rồi cậu ấy lại nhảy sang trang bên cạnh đánh con X khác, tôi lại nhảy theo cậu ấy đánh con O.
Rồi cứ như thế cậu ấy lê la hết trang này tới trang kia, cứ như thế chúng tôi ngồi im lặng tô XOXO gần hết quyển vở ô li thì bạn coi thi vào, sốt ruột hỏi.
-“Ai thắng?”
-“Chưa biết!”
Nguyên đáp.
Bạn kia lủi thủi đi ra, chúng tôi ngồi tô thêm một quyển vở nữa.
Lúc bắt đầu thi là một giờ chiều, tới khi trời xẩm tối tôi thấy Nguyên liếc nhìn đồng hồ đeo tay, tôi cũng nhìn theo, đúng sáu giờ tròn.
Cậu ấy vẽ vội năm con O gần nhau rồi gạch một đường, đoạn đem ra ngoài cửa cho bạn coi thi.
-“Kiều Anh 10N12 thắng.”
Bạn đó gà gà gật gật, hai đứa tôi phải lay mãi mới dậy, dậy xong kiểm tra hai quyển vở kín liền trợn tròn mắt nhìn tôi và Nguyên Anh như kiểu người trên sao hoả rơi xuống, nhưng rồi vẫn vui vẻ ghi lại kết quả vào sổ, tung tăng chạy về.
Nhìn cái điệu bộ đó tôi chợt phì cười, quay sang thấy Nguyên cũng cười, nhưng lúc chạm ánh mắt tôi cậu ấy lại lạnh lùng quay đi, tôi cũng vậy, tôi cũng đi đường tôi, hai chúng tôi không nói với nhau lời nào, mỗi người rẽ một hướng.
Nghĩ lại một thời trẻ con thật hâm nhỉ? Cơ mà tôi của bây giờ vẫn hâm như thế đó, từ lúc cậu ấy bảo cái bệnh viện này to to là tôi cũng bực luôn, đùng đùng đứng dậy thu áo quần chuẩn bị xuất viện.
-“Cậu điên à?”
Nguyên quát, tôi thật thà trình bày.
-“Điên gì? Phòng này đắt như vậy nằm lâu thêm chút nữa chắc tớ vỡ nợ mất.”
Tất nhiên có hơi tưng tức nên giờ tôi tạm xem bạn là người xa lạ, mà đã xem là người xa lạ thì tôi không muốn nhận ân huệ của người ta nữa.
-“Đó không phải việc cậu cần lo.”
-“Việc của tớ, tớ không lo ai lo? Cậu tránh ra đi, tớ còn phải về chuẩn bị đi làm chứ, công ty chứ có phải cái chợ đâu? Lơ mơ người ta lại đuổi thì khốn.”
-“Cậu…”
Nguyên tức tím mặt, tôi thong dong gấp đồ đặt vào túi.
Bên này tôi xếp được cái nào, bên kia cậu ấy vứt ra cái đó nên túi đồ mãi vẫn cứ vơi.
Tôi tức.
Tức ai kia trêu ghẹo tôi, cậy khoẻ bắt nạt tôi, tức cả cái vụ mắng tôi không viết giấy xin phép, kêu tôi biến ra khỏi hãng phim của cậu ấy.
Lúc trước không tức, giờ lại tức.
Chắc giờ ốm nên tính khí khó chịu hơn đó.
Nhưng tôi nào có làm được gì to tát ngoài rơm rớm nước mắt đâu? Xong tự dưng Nguyên hiền hẳn đi, cậu ấy không đôi co hay tranh luận với tôi nữa, chỉ bỏ túi đồ của tôi sang một bên, tiến tới ngồi cạnh tôi, xoa xoa lưng cho tôi, dịu dàng bảo.
-“Tớ xin mà, là tớ sai rồi.”
Có vài từ thôi cớ sao ngọt tới thấu tim?
-“Đánh tớ nhé, bực thì đánh tớ, đừng khóc!”
Cậu ấy cầm tay tôi đập lên người mình, tôi vội rụt lại, lí nhí bảo.
-“Tớ muốn về nhà.”
Vẻ mặt Nguyên có chút không muốn, nhưng sau khi đi hỏi bác sĩ về thì có vẻ an tâm hơn, chấp nhận chiều tôi.
Lúc vào viện là tôi một mình lủi tha lủi thủi, lúc xuất viện có cậu ấy đưa tôi về, bồng tôi đi trên những bậc thang dài lắt léo của khu tập thể cũ kỹ, vẫn là căn nhà đó nhưng sao hôm nay tôi thấy ấm áp lạ thường?
-“Tớ nặng lắm không?”
-“Không, nhưng nếu cậu có bầu thì sẽ là vấn đề đấy, nên chuyển tới khu nào có thang máy.”
Nói đi đâu vậy? Tự dưng làm cả hai cùng đỏ mặt là sao? Cái tên mất nết, tự dưng không đâu lại liếc qua chỗ không nên liếc là thế nào? Cả cái ánh mắt, cái nụ cười khốn nạn đó nữa, rồi tôi mà nói gì thì lại kêu tôi nghĩ bậy cho mà xem, còn tôi không nói gì thì lại bắt đầu chọc tôi.
-“Thực ra tớ còn từng nghĩ con chúng mình phải ăn sữa ngoài, nhưng có vẻ như tớ lo hơi thừa rồi nhỉ?”
Sở dĩ Nguyên kêu “con chúng mình” vì khi xưa bọn tôi từng có giao ước làm cha mẹ của con người kia.
Còn việc “từng nghĩ” của cậu ấy thì cũng bởi hơn ba năm trước, trong một đêm mưa gió nào đó, đã có những khoảnh khắc giữa chúng tôi không chỉ dừng lại ở hai từ “bạn thân”.
Có lẽ đó chỉ là giây phút yếu lòng khi chuẩn bị chia xa, còn chúng tôi bây giờ vẫn vậy, vẫn là đôi bạn cực thân thiết, cực hiểu nhau.
Trải qua ngần ấy năm bươn trải bên xứ người, tôi giờ đã là thiếu nữ mơn mởn căng tràn sức sống chứ không còn là cô bé nhỏ nhắn mảnh khảnh năm xưa.
Tôi có thể tự sống một mình rất ổn, tôi còn tự học được cách thay băng cho mình, vết mổ lành dần, cậu ấy dù bận nhiều việc vẫn luôn tạt qua chỗ tôi, quẩn quanh bên tôi, chúng tôi có thể nói chuyện hàng giờ mà không chán.
Tôi đã từng trò chuyện với rất nhiều người nhưng không có ai hiểu điều tôi nói, như cái cách ba tôi hiểu, như cái cách cậu ấy hiểu.
Đó, người ta gọi là tri kỉ.
Cũng bởi vì cậu ấy quá quan trọng nên tôi luôn làm những điều tốt nhất cho cậu ấy, trong khả năng có thể.
-“Mình và Nguyên Anh là bạn học cấp ba, mình gặp khó khăn thì bạn ấy giúp đỡ thôi chứ không có gì đâu, báo chí đừng làm quá.”
Tôi đã trả lời phóng viên như vậy trong ngày đầu tiên đi làm.
Hôm Nguyên đưa tôi vào viện, đã có người chụp trộm được khoảnh khắc cậu ấy ẵm tôi, cả hôm về nhà ảnh của chúng tôi cũng bị rò rỉ trên các diễn đàn, cộng thêm vụ cậu ấy đứng đợi dưới khu tập thể khiến cho sự việc ngày càng nghiêm trọng.
Bắt đầu có những bài báo kiểu cô gái được nam thần đưa về là ai? Cô gái nào khiến Võ Đình Nguyên Anh lo lắng tới quên ăn quên ngủ? Liệu chúng ta có thể hi vọng một đám cưới trong tươi lai không xa?
Đúng kiểu giật tít đùng đùng luôn, mọi lần có scandal nếu Nguyên không trực tiếp trả lời mấy câu bựa bựa thì quản lý của Nguyên sẽ đính chính thay.
Lần này lạ cái là phía cậu ấy chả có động tĩnh gì nên tôi tranh thủ có phóng viên tới tìm mình thì lên tiếng hộ luôn.
Bài phỏng vấn tôi được lên trang nhất mấy chục phút sau đó, tình hình trên mạng dịu xuống hẳn, nhưng tình hình phòng sếp có vẻ không như thế.
Sếp gọi tôi lên, hỏi một câu rất lạ.
-“Chúng ta…thực sự chỉ là bạn cấp ba?”
Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi đầy u uất, chiếc điện thoại bị sứt vẫn nằm ngay dưới chân tôi, màn hình đang hiển thị bài báo đó.
Tôi nhặt nó lên, đặt ngay ngắn lên mặt bàn cho cậu ấy rồi nhẹ nhàng đáp.
-“Cậu biết ý tớ mà.”
-“Ý cậu là gì? Tớ không biết! Hôm nay cậu nói rõ ràng ra cho tớ! Không nói được thì đừng đi đâu cả.”
Nguyên cáu, bất chợt tôi thấy sống lưng mình hơi lạnh.
-“Thì…thì là bạn thân, rất thân…nhưng tớ không dám trả lời như vậy, tớ sợ sự việc sẽ càng trầm trọng hơn.”
Tôi run run giải thích, cậu ấy chỉ cười khẩy, nhàn nhạt kêu tôi trở về làm việc.
Chiều hôm đó, báo chí khắp nơi đột nhiên cùng nhau giật tít, ông hoàng giới dancer và nữ diên viên hạng A công khai quan hệ tình cảm, dự định sẽ kết hôn trong thời gian sắp tới.
Tôi chạy một mạch lên phòng Nguyên, tôi rất hi vọng đó chỉ là tin lá cải, tiếc rằng khi cánh cửa kia vừa hé mở, đã thấy trong đó một nam một nữ ôm hôn nhau đắm đuối trên ghế sô pha, bạn nam nằm bên trong vòng tay qua ôm bạn nữ, tôi nhận ra chiếc đồng hồ đeo tay đó.
Còn bạn nữ, chỉ cần nhìn bóng lưng trần và mái tóc xoăn của cô ấy tôi đã đoán được là ai.
Tim tôi, chợt đau nhói!