Bộ Bộ Sinh Liên

Chương 630: Oan Liểu Minh, Tình Nan Khước


Đọc truyện Bộ Bộ Sinh Liên – Chương 630: Oan Liểu Minh, Tình Nan Khước

Da Luật Hưu Ca đại bại trong trận sơn khẩu Gia Sơn, tàn binh bại tướng hơn vạn người bị bao vây trùng điệp, họ vứt hết cờ trống chủ soái, toàn lực đột phá vòng vây phía tây mà tháo chạy về Đông Bắc, gắng sức trốn đến Bảo Châu.

Lúc này, Dương Kế Nghiệp kẻ chưa hề lộ diện chiến trận đã thống lĩnh binh mã tập kích bất ngờ tại Đường huyện, chiếm lại Đường huyện và chờ đợi tin tức ở đó. Sau khi Lý Hoa Đình và Lưu Đinh Nhượng làm cho Da Luật Hưu Ca đại bại, hắn lập tức cho người đi báo tin. Biết tin Da Luật Hưu Ca thất bại, biết chắc địch sẽ chưa thể chặn đường rút lui của mình, Dương Kế Nghiệp vội xuất binh từ Đường huyện, đột chiến một trận thâu đêm, gần hai ngày trời liều mạng mới cướp được sơn nguyên Đại Mậu từ tay binh thục quân Tống.

Chiếm lĩnh được thành trì này, quân Tống đã hoàn toàn cắt đứt mọi liên lạc của quân Liêu hai phía đông tây ở biên ải Tống Liêu, tiến vào Khắc Tây nhưng lại công Linh Khâu, đánh vào Linh Hổ ở giữa và tấn công cả Dịch Châu phía đông, tất cả đều làm bước tiến vững chắc cho cuộc phản kích này của quân Tống.

Trận chiến này, quân Tống đã thu phục được Đường huyện, Đường Sơn, Vọng Đô và các thành trì quanh Bắc Binh, chém giết tới ba vạn bảy ngàn thủ cấp, chiếm được mấy ngàn đầu ngựa, bắt giữ mười hai danh tướng và hơn ba vạn bại binh quân Liêu, ngoài ra còn thu được vô số khí giáp và binh đao. Cũng giống như trận chiến trên sông Cao Lương, Da Luật Hưu Ca đơn giản chỉ tranh thủ một sai lầm nhỏ của Triệu Quang Nghĩa, thừa cơ đột phá và xé rách quân trận, xoay chuyển cả cục diện từ thế phòng ngự chuyển sang toàn lực phản công, nắm chắc thế chủ động. Dương Hạo cũng vậy, hắn sao có thể bỏ qua cơ hội hiếm có này chứ?

Cuộc tổng phản công của quân Tống thực sự bắt đầu từ lúc tiến đánh ba vạn quân tinh nhuệ của quân Liêu trên sông Tiểu Đường, cuộc phản kích phát động từ đông sang tây, cả trận tuyến đều đồng loạt gương đao. Từ Nhạn Môn quan, Phủ Châu, Chúc Luân Xuyên, thậm chí cả chiến trường đông tuyến cũng nhập vào chiến đấu.

Quân Tống trước giờ vốn công phòng nhất loạt, nổi tiếng về thế phòng ngự chắc chắn. Sau khi binh đoàn của Tây Hạ được thống nhất thành một thể, ngày đầu tiên tham trận đã huy động trận hình toàn quân công tiến. Ngày thứ hai, Dương Duyên Lãng cùng Đồng Vũ dẫn binh phát động tiến công Bảo Châu. Da Luật Hưu Ca từ lúc đánh thắng ở U Châu vẫn chưa bị đại bại thêm lần nào, quân tiên phong của hắn hùng mạnh nên mọi chiến sự đều bình ổn, hắn không khỏi sinh kiêu ngạo đắc thắng, kết quả là chuốc lấy thất bại thảm hại dưới thành Định Châu, rơi vào thế bại trận ảnh hưởng đến cả chiến cuộc. Lúc này, hắn đang rơi vào cảnh cùng đường nguy nan.

Sau khi tháo chạy về Bảo Châu, hắn biết chắc quân Tống sẽ đuổi theo phía sau nêu lập tức bố trí phòng ngự, đồng thời tức tốc truyền lệnh đến quân Liêu các lộ, quyết định chuyển từ tấn công sang giữ thế phòng ngự toàn diện, dốc toàn lực bảo vệ thành trì đã chiếm được. Hắn cũng soạn một tấu thư, phái người phi ngựa nước kiệu đem về U Châu, vừa là để nhận tội vừa để tấu lại tình hình bất ngờ mà quân Tây Hạ hợp binh chiến trận cho thái hậu biết.

Nước Tống nắm trong tay nhiều chiến mã, lại huấn luyện kỵ binh dụng xa như vậy, chỉ có thể giải thích bằng một cách duy nhất, từ một nguồn duy nhất. Da Luật Hưu Ca lúc đầu dẫn binh tới Chúc Luân Xuyên, từng giằng co đấu trận hồi lâu với quân Tây Hạ, hắn hiểu rõ về quân binh Tây Hạ. Cũng từng nghe qua nước Tây Hạ có tới hai đội binh giáp hùng mạnh, đao trận kỳ quái. Lúc này nghĩ lại, hắn cũng không tài nào hiểu nổi, hắn rốt cuộc đã gặp phải thứ quái lạ gì ở sông Tiểu Đường?

Khi hắn biết tin Tây Hạ dụng binh ở Lũng Hữu, tin thám báo mới nhất hắn nhận được lúc đó là Dương Hạo đã xuất binh hướng đến Quan Trung. Trong tình hình này, nước Liêu đã chiếm được phía nam, ngoài việc thất bại ở U Châu hao tổn phần lớn nguyên khí, lại xảy ra hai việc lớn: Triệu Quang Nghĩa đột ngột băng hà, tiểu hoàng đế kế vị, nước Tây Hạ lại giao tranh trực tiếp với Đại Tống, tất cả việc này đều là cho Trung Nguyên rơi vào thế nguy nan, hai bên đều bị địch đánh phá.

Tình thế bây giờ là thế nào vậy? Quân Tây Hạ sao lại hợp binh với quân Tống? Chúng kề vai sát cánh chiến đấu sao? Rốt cuộc Trung Nguyên đã xảy ra việc gì?

Dương Duyên Lãng và Đồng Vũ đã dẫn binh tới chân thành Bảo Châu, không ngừng tiến công mãnh liệt. Sau khi quyết định dọn sạch vòng vây bên ngoài của địch, Đồng Vũ đích thân phô trương thanh thế tiếp tục công thành, còn Dương Duyên Lãng lặng lẽ chỉ huy quân binh rời khỏi Bảo Châu, chuyển sang tấn công các huyện trấn xung quanh vốn đang bị quân Liêu chiếm giữ. Đến đêm, Dương Duyên Lãng chiếm được Toại thành, lấy đây làm doanh cứ, đương nhiên doanh cứ này cũng vây chặn địch, trở thành cái gai trong mắt thành Bảo Châu.

Da Luật Hưu Ca rất muốn nắm rõ sự việc, làm sáng tỏ mọi nghi hoặc, chỉ tiếc rằng thám báo phái đi thăm dò chiến trận không thể dò tra ra việc đại sự gì đã xảy ra phía nội bộ đối phương. Da Luật Hưu Ca đành phải truyền lệnh, phải bắt sống vài tên lính của quân địch. Đồng Vũ đang chỉ huy quân công thành, lại cố tình nới lỏng vòng vây, nên hắn dễ dàng bắt sống vài tên Tống binh. Thế nên, Da Luật Hưu Ca hắn nhanh chóng biết rõ biến sự, hiểu ra rốt cuộc thì Trung Nguyên giờ đã xảy ra chuyện gì?


Đại sự này xảy ra ở Trung Nguyên, nhưng lại hoàn toàn bị che kín bởi vòng vây của đại quân Tây Hạ. Dương Hạo đã chặn kín nguồn tin báo, các tướng lĩnh và thủ quân biên ải nước Tống đều không hay biết gì, cho đến tận bây giờ cũng chưa chắc đã nắm rõ chân tướng sự thể. Nhưng binh quân của Đồng Vũ được điều từ Lũng Hữu đến Quan Trung, lại chuyển quân qua tam quan Biện Lương, ắt hẳn phải nắm rõ sự tình, lúc này hắn thực sự không khỏi kinh hãi.

Nếu Đại Tống và Tây Hạ đã hợp nhất, vậy đâu chỉ binh lực tăng bội phần, khí thế chiến đấu của quân binh hung hăng ngất trời, điều đáng lo ngại là đại quân nước Tống tại Hoàng Sơn vốn đang đấu đầu với Tây Hạ sẽ trở thành quân của nước Tây Hạ, quay ngay đầu lại là công tiến quân Liêu, lúc này chỉ e mười vạn quân Liêu tại Nhạn Môn quan thực sẽ lâm nguy. Da Luật Hưu Ca hắn lập tức có một cảm giác, thế địch quá mạnh không kháng lại được, nếu chỉ dựa vào sức phòng ngự thực không đủ, muốn bảo toàn chiến cuộc, giữ chặt những châu huyện đã chiếm giữ cũng không có khả năng, bây giờ chỉ còn cách duy nhất “chủ động rút quân”, rút về địa phận nước Liêu may ra mới trụ nổi thế trận.

Da Luật Hưu Ca nghĩ vậy liền hạ lệnh toàn quân rút lui, đồng thời ra lệnh cho toàn quân trấn thủ thành tức tốc chuẩn bị, ngày đêm đột phá vòng vây địch.

Đại quân vây thành của Đồng Vũ lại phòng ngự chủ yếu ở bắc thành. Đến đêm, Da Luật Hưu Ca mở cửa tây thành, toàn quân đột ngột xông ra công kích trận địch, tiêu diệt vòng vây trọng yếu, rồi tháo chạy hơn mười dặm chuyển hướng chạy về phía bắc. Cùng ngày đó, Phan Mỹ dẫn quân đuổi đến Bảo Châu nhưng tiếc thay, Da Luật Hưu Ca đã cao chạy xa bay. Bách tính thành Bảo Châu đa số đều được bình yên vô sự, không bị quân binh Da Luật Hưu Ca chém giết giết hại gì.

Việc này đương nhiên là do cuộc nam tiến của quân Liêu lần này chỉ đánh nhằm chiếm lĩnh lãnh thổ nước Tống, nên không giết hại bách tính địa phương, cũng là do cách dụng binh của Da Luật Hưu Ca, không cho phép bất cứ quân binh nào làm hại hà hiếp bách tính thường dân.

Hắn thực là một vị anh hùng quang minh lỗi lạc, nhưng vì lợi ích quốc gia đôi bên mà trở thành đối địch, thật đáng tiếc là không có duyên tương hữu.

Dương Hạo nghe tin đó cũng lấy làm tiếc, hắn tiếc một vị anh tài dũng tướng như vậy lại về phe đối địch mình, nhưng chỉ là tiếc nuối trong giây lát, bởi hắn có cả đại sự đang chờ đợi, chiến trận là phải công đánh toàn diện. Tuy phía Chúc Luân Xuyên, Phủ Châu và Nhạn Môn quan đã giành thắng lợi nhưng cũng không được thâm nhập trận địch quá sâu. Nhiệm vụ của họ chỉ là phô trương thanh thế, kìm chế binh mã Nam Viên của nước Liêu, Dương Hạo thực chất muốn tấn công chủ yếu… là vào phía Đông Bắc.

*

* *

Tại dãy Kỳ Liên Sơn, núi non trùng điệp phủ đầy tuyết trắng, nay đang là trận tuyết khai mùa đầu tiên, tuyết rơi nặng hạt vô cùng.

Chỉ trong một đêm, tuyết trắng tích đầy mặt đất, phủ kín khắp nơi, gió bắc gào thét hất tung mù mịt bụi tuyết, cứ thế nhằm vào cổ hay những chỗ hở ra của thân người mà luồn vào, cái lạnh len lỏi cắt đa cắt thịt. Trong hoàn cảnh như vậy, mọi dấu vết trên mặt đất đều bị thổi bay hết, muốn truy đuổi một đám người chỉ có mười mấy đầu binh như vậy thực không khác nào mò kim đáy bể, nhưng A Cổ Lệ không buông tay, trong lòng nàng giờ đây đang ngụt cháy uất hận.


Nàng mặc một chiến bào nam nhân, áo khoác màu trắng cùng với quần trắng, bên ngoài lại khoác thêm tấm choàng lông dày dặn, trên đầu đội mũ da kín mít, lưng thắt loan đao, duy chỉ lộ ra một đôi mắt to tròn vẫn đang vương đầy bụi tuyết.

Thúc ngựa đi tới một sườn núi, nơi này tuyết rơi không nhiều, A Cổ Lệ phi ngựa lên trước đăm chiêu nhìn cánh đồng tuyết trước mặt, cánh đồng trắng mịt mờ, che phủ cả bãi cỏ lẫn sông ngòi xung quanh, tất cả đều trắng xóa, trải dài xa tít.

Phía sau nàng là đội kỵ binh gần nghìn người, họ đều được tư trang những choàng giáp mũ áo bằng lông dày dặn. Tuy nhìn qua có vẻ rời rạc nhưng thực chất lại ẩn dấu huyền cơ, hành động cực kỳ nhanh nhẹn, họ có thể tùy biến mà hợp nhất tổ hợp ba binh thành một cùng phối hợp chiến đấu, triển khai phương cách phòng ngự.

Phía xa, một chấm người màu đen đang lao đến, rồi lại gần, càng lại gần hơn, nhìn kỹ hơn đó là một binh một ngựa.

Kỵ binh lập tức phi ngựa vụt lên trước, chạy vội lên sườn núi bao bọc lấy phía trước A Cổ Lệ, hung dữ mà quất dây cương, mãnh ngựa cứ thế trường hí húc móng ngựa đến mức văng mảng tuyết khắp nơi. Gió cứ thổi, vút qua làm lay động cả tấm lông mũ trên đầu A Cổ Lệ, tấm thân nàng lại giống như một bức bạch ngọc chắc chắn, đứng vững tại đó, không hề nhúc nhích.

“Báo, thuộc hạ đã dò xét được, Dạ Lạc Hột dẫn đi hơn hai mươi kỵ binh, giờ đã chạy thoát tới bộ lạc Lộc Ngưu”.

A Cổ Lệ nhíu mày: “Bộ lạc Lộc Ngưu? Lẽ nào bộ tộc đó không biết mệnh lệnh của ta sao? Bất cứ bộ lạc nào dám thu nhận tên Dạ Lạc Hột, giết không tha!”.

“Bẩm, biết… Họ đều biết, nhưng thủ lĩnh của bộ lạc Lộc Ngưu là Thiết Ma Kha vốn kết nghĩa huynh đệ với Dạ Lạc Hột, cho nên…”.

A Cổ Lệ cười nhạt một tiếng: “Kết nghĩa huynh đệ ư? Chẳng qua chỉ là kẻ ngu ngốc bị hắn lợi dụng mà thôi!”.

Nàng thúc mạnh cương ngựa, lớn tiếng quát: “Tiến lên, đột kích tộc Lộc Ngưu cho ta!”.

Lúc này tại bộ lạc Lộc Ngưu, Dạ Lạc Hột đang yên lòng ung dung uống rượu dùng tiệc cùng với Thiết Ma Kha, vừa luận tình huynh đệ tri ân lại đàm chuyện mưu đồ Đông Sơn tái khởi, lúc ấy sẽ dựng hẳn một lâu các địa thế tốt, chỉ để bố trí chiêm trướng cho người anh em Thiết Ma Kha. Dạ Lạc Hột thực đang lấy lòng Thiết Ma Kha, bây giờ chí khí hùng tướng bất bại của hắn thực sự chẳng còn gì, mệt mỏi đến nỗi lăn ra đệm lông sói mà say giấc.


Bên trong chiêm trướng bày biện đơn sơ, điều kiện sống của bộ lạc Lộc Ngưu cũng không mấy tốt đẹp nhưng trong trướng cũng rất ấm áp, đám lửa cháy hâm nóng cả gian trướng, đến lúc đám lửa tàn hơi cũng vẫn còn chút than hồng đỏ rực chiếu rọi cả trướng, mọi người đều đã ngủ say giấc.

Đã bại lại bại thêm, rút lui lại phải lui thêm nữa, bây giờ còn có thể trốn chạy về đâu đây? Rốt cuộc vẫn không dựa vào La Đan được, binh mã của Dương Hạo vừa đến, La Đan hắn lập tức đầu hàng lại còn lén đâm sau lưng mình một đao. Cũng may lão tướng hắn đây trước giờ vẫn đề phòng bất trắc, không dám quá tín nhiệm kẻ nào, tuy diệt quân binh hắn đến mức thảm bại nhưng cũng chưa lấy được mạng hắn. Sau đó, hắn lại tiếp tục thất bại, binh mã trong tay càng ngày càng ít, chỉ còn nước trốn đến Tây Tạng.

Dựa vào sự am hiểu của hắn quanh vùng hồ Thanh Hải trong hai năm qua, hắn liền mau chóng trốn thoát khỏi sự truy giết của ả A Cổ Lệ điên cuồng kia. Nhưng người phụ nữ đó lại ban lệnh khắp nơi: các tộc quanh vùng hồ Thanh Hải như tộc Hồi Hột, Thổ Phồn… Kẻ nào dám thu nhận hắn, tức đồng tội với hắn, giết không tha cả tộc. Thế là trong chốc lát, từ một đại hãn Hồi Hột cao quý, hắn trở thành thân phận đáng khinh: thân con chuột chui lủi đến đâu cũng bị người người đánh chửi.

Hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng Thiết Ma Kha nhưng nếu không nhờ vả Thiết Ma Kha, đám quân hai mươi mấy đầu binh không lương thiếu ấm này của hắn sẽ phải bỏ xác nơi tuyết lạnh. Lúc này, hắn đã sắp xếp hơn hai mươi thân tín người của hắn canh phòng quanh trướng. Hắn nằm trong chăm ấm nhưng vẫn thầm nghĩ kế tháo chạy: “Nơi đây cũng không hề an toàn, ngày mai phải lập tức lên đường, cứ lấy chút lương thực rượu thịt từ Thiết Ma Kha rồi lên đường hành tây, xem ả nha đầu thối kia có đám truy đuổi đến nước Cao Xương không?”.

Rốt cuộc thì lão tướng Dạ Lạc Hột hắn sau bao ngày ăn gió nằm xương, lo âu đến dứt ruột, khó khăn lắm mới tìm được nơi chợp mắt cuối cùng mới thoải mái duỗi mình, quên nỗi suy tư về bước đường phía trước mà ngủ một giấc.

Lúc này, binh mã của A Cổ Lệ đã bí mật bao vây doanh trướng của bộ lạc Lộc Ngưu. Thực tế, với một bộ lạc sống cả đời trên thảo nguyên, chăn thả cừu dê, cuộc sống du mục ấy phải đấu tranh với cả trời, đất, thiên nhiên và con người để kiếm cái ăn, sống khổ cực, khí hậu vạn biến lại thêm lang sói thường trực tàn phá, các bộ lạc tranh đoạt lẫn nhau làm cho họ cực kỳ mẫn cảm, hình thành sự cảnh giác cao độ với mọi thay đổi hay biến chuyển xung quanh. Việc bao vây và đánh lén một bộ lạc như vậy thực không hề dễ dàng.

Mà A Cổ Lệ cũng không muốn đánh lén, nàng muốn dùng kế đánh bất ngờ.

Bấy giờ, chó chăn cừu của bộ lạc Lộc Ngưu điên cuồng cắn sủa, cả đám cừu dê bị làm náo động, cả tộc cũng bừng tỉnh, người người cảnh giác vơ lấy trường đao. Tiếng hô hét đồng thanh “giết” cứ thế vang lên từ tứ phía, vốn dĩ cảnh chém giết chỉ có tiếng người ngựa gào hét, giờ ở đây lại thêm tiếng khuyển cẩu cắn sủa, cừu dê náo loạn ầm ĩ, thiết ky của A Cổ Lệ đã xông hẳn vào bên trong.

Đoàn binh đạp lên doanh trướng mà phi vào chiêm trướng, không có chút cơ hội nào cho đối phương kịp trở tay, một trận đại giết bắt đầu. Kỵ binh gào thét mà xông vào, người trong tộc vội vã mà sợ hãi chạy loạn tới tiếp đánh, chẳng để ý xem trong tay họ cầm là binh khí hay nông cụ gì. Từng toán binh mã lao tới rồi vụt qua đám người trong tộc. Lưỡi đao vút sáng, đầu người rơi như ngả rạ, máu bắn tung thành vệt, thi thể của họ đổ xuống chất đầy lên nhau, không có lấy một tiếng động nào nữa.

Đêm khuya, trời tối đến mù mịt, thân mình còn không nhìn thấy đâu, lúc này tuyết trắng mới phát huy tác dụng của nó,c ả một vùng tuy lờ mờ nhưng vẫn có thể phân biệt được người với vật. Dưới lưỡi đao sắc bén của đại quân lại thêm đợi tiễn phóng tới, người ngựa tộc Lộc Ngưu chết trận liên tiếp, số phận của họ giống như bọn sơn dương, từng người từng người bị chém chết, sức phản kháng của họ chỉ là phần nhỏ không đáng kể. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Dạ Lạc Hột lúc này nửa mộng nửa tỉnh, đang mơ màng ngủ chợt nghe những tiếng kêu gào thảm thiết, hắn vội bật dậy chộp lấy thanh bội đao.

“Chuyện gì xảy ra vậy? A Cổ Lệ đuổi đến rồi sao? Hay là có bộ lạc khác đến cướp phá?”.

Dạ Lạc Hột trong lòng náo loạn, lo đến thắt tim. Mấy tên thị vệ tâm phúc của hắn quanh đó vội bước tới, trong tay cầm bó đuốc nói: “Đại hãn, có kẻ tập kích trong đêm!”.

Dạ Lạc Hột nhảy dựng lên, bỗng một mũi tên bay thẳng vào cổng trướng, chỉ kịp nhìn thấy khoái mã phi tới, tiếng gào thét chém giết, đao thương hung ác lẫn lộn. Thiết Ma Kha cùng đám võ sĩ hộ thân phản kích lại, cầm đao mà xông ra đánh chém nhưng cũng chỉ là lao vào chỗ chết. Giết khí từ ngoài cứ thế gào thét mà đến, không cho họ chút cơ hội phản kích lại.


Trong đêm, bóng người hỗn loạn, tiếng gào liên thanh, tuy Thiết Ma Kha và võ sĩ của hắn cũng dũng mãnh chống trả nhưng cuối cùng cũng lấy mạng đổi mạng. Đối phương bất ngờ tập kích, lại thêm quân binh đông mạnh, kết quả tức sẽ bị đánh bại thê thảm, việc chống trả lại cũng chỉ là hành động tự phát liều chết.

Lúc này đã có người bắt được vài kẻ du mục của tộc Lộc Ngưu, họ tra hỏi chỗ trú của Dạ Lạc Hột, rồi có tiếng nhiều người lục đục rời lưng ngựa bước xuống, giương thẳng lưỡi đao bóng loáng áp giết đến gần chiêm trướng của Dạ Lạc Hột.

Dạ Lạc Hột thực cũng muốn trốn chạy, nhưng do hắn vốn được tiếp đãi như trọng khách, được tiếp đãi nồng nhiệt và được ngụ tại chủ trướng nên ngựa của hắn không ở ngay ngoài trướng, nếu mạo hiểm xông ra ngoài thì lại gặp nguy hiểm càng lớn. Hắn chờ đợi và hy vọng rằng những kẻ cướp phá bên ngoài kia chỉ là một bộ tộc đói rét cùng quẫn nào đó bức quá gây chiến. Như vậy, hắn không chừng vẫn có cơ hội sống sót, dù A Cổ Lệ có hạ lệnh tiêu diệt hắn, thì hắn rốt cuộc vẫn là dòng dõi cửu tộc vương thị Hồi Hột đã lâu đời bá chiếm vùng hồ Thanh Hải này, các bộ lạc này đương nhiên cũng phải coi trọng huyết thống của hắn. Vương tử vẫn là vương tử, dù có rơi vào thế loạn lạc cũng không đến mức mất hết khí thế, đến mức có kẻ thần dân tộc Hồi Hột nào lại dám khinh nhục hắn.

Nhưng hắn nhanh chóng sẽ hoàn toàn tuyệt vọng, mấy dũng sĩ đều lao tới đánh trả, họ lại bị hất tung ra, ầm một tiếng, cả tấm thảm bao lấy trướng bị lật đổ tung, hắn và mấy tên hộ vệ xung quanh thận trọng chui ra ngoài, quanh đó càng thêm nhiều người vây tới, từng người từng người áp sáp nhau thành vòng tròn tứ phía quanh hắn. Phía trước mặt Dạ Lạc Hột lập lòe vài bó đuốc, lửa cháy theo gió hừng hực rọi sáng xung quanh. Tuy mỗi người đối phương đều khoác áo trùm kín nhưng vẫn hiển hiện một bóng dáng nhỏ hơn hẳn ở chính giữa, nàng chỉ để lộ ra đôi mắt, nhưng Dạ Lạc Hột vừa nhìn thấy đã tái xanh mặt mày.

“Ngươi trách ta sao? Trách ta? Cơ nghiệp Cam Châu khó giữ, vô số nhân tộc bỏ mạng nơi sa trường, người khác có thể chết được, lẽ nào ngươi lại không chết được?”.

Tứ phía đều bị bao vây, dưới ánh đuốc từng con mắt trừng trừng nhìn hắn, những ánh mắt lạnh lùng hung giết xen lẫn vẻ khinh thường, lúc này Dạ Lạc Hột thực sự tuyệt vọng, hắn chẳng còn đường thoát nào nữa.

A Cổ Lệ lặng dừng bước, lạnh lùng nói: “Vậy, ngươi ngầm phái A Lý về Cam Châu mưu đồ ám sát ta, xúi giục Hộc Lão Ôn và Tô Nhĩ Mạn phản bội, ngươi giải thích thể nào về việc này chứ, ngươi có thể chối được sao?”.

Dạ Lạc Hột vừa cảm thấy nhục nhã vừa tức giận nói: “Ta là Đại hãn, là đại hãn Hồi Hột, tất cả đều là của ta, từ đồng cỏ, cừu dê, đến cả tính mạng của các ngươi… Vì đại nghiệp thì có cái gì ta không thể hy sinh được chứ? Ta muốn các ngươi sống thì các ngươi được sống, muốn các ngươi chết, các ngươi bắt buộc phải chết! Vì ta là đại hãn của các ngươi, là đại hãn, kẻ nào đám giết ta chứ? Kẻ nào dám giết ta?”.

“Nhưng bây giờ không phải nữa!”. A Cổ Lệ lạnh lùng nói rồi chỉ ngón tay một cái, “vù vù vù…”, hàng loạt mũi tên được bắn tới tấp từ ngay phía sau nàng phi đến chỗ Dạ Lạc Hột. Chỉ trong phút chốc, mấy tên thị vệ bên người hắn đã bị bắn đầy mũi tên, nhanh chóng ngã ngục xuống đất, hắn cũng không thể tránh khỏi được trận tiễn vũ ác liệt này.

A Cổ Lệ lặng nhìn thi thể Dạ Lạc Hột, ánh mắt lộ vẻ hết sức phức tạp. Lát sau, một phúc tướng lặng lẽ tới gần nàng: “Đại nhân, chúng ta làm gì bây giờ?”.

A Cổ Lệ cởi bỏ tấm khăn che mặt, đôi môi hồng nhỏ nhắn của nàng chợt mấp máy: “Sau khi Dạ Lạc Hột thất bại, Ngả tướng quân sẽ vội vã rút quân rời đi. Nghe nói đại vương đang dụng binh với Bắc Liêu. Lũng Hữu vừa mới được thu phục, e là vẫn chưa bình ổn, chúng ta… Tạm thời cứ trấn thủ tại Lũng Hữu, phải bảo vệ tốt phía hậu viên cho đại vương!”.

“Tuân lệnh… Vậy xác của bọn chúng thì…?”.

“Có nơi nào mà hoàng thổ lại không chôn người chứ?”. A Cổ Lệ rồi cũng lấy tay vuốt mắt thi thể của Dạ Lạc Hột, kẻ đã từng là nam nhân của nàng, trong mắt nàng giờ đây đã không còn chút bối rối nào, đôi mắt nàng lóe sáng trong như giọt nước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.