Đọc truyện Bộ Bộ Sinh Liên – Chương 629: Lương Tử Bên bờ Cao Lương
Share by: Mộng Hoa Trang
Nếu cẩn thận tính toán, Triệu Nguyên Tá đã nhường vị và Tiêu thái hậu trú chân tại U Châu, tiếp sau đó quân binh nước Liêu tiến quân về phía nam càng ngày càng nhiều, bại binh nước Tống và trú quân vốn có ở biên ải tập chung lại cộng thêm viện quân hậu phương không ngừng viện trợ. Như vậy vùng biên giới nối Ngõa Kiều quan đến Nhạn Môn quan bị vây kín từ đông sang tây, quân Tống sẽ như lâm đại địch, phòng ngự nghiêm ngặt, kiểm tra từng người đi lại, đến mức chim bay cũng khó lọt.
Hơn nữa phòng tuyến này không có rùng rậm núi cao như vùng Lũng Hữu Hà Tây, mật thám đi dò xét có thể trèo đèo lội suối để tránh nơi quan ải. Ở nơi chiến tuyến này lại chỉ có thể dựa vào vài con sông nhánh rộng, nhưng quân doanh đóng trại dày đặc men theo mép sông, thuyền bè nhất loạt đều bị quản chế, đường cầu cũng bị phong tỏa, trên bờ lại đầy quân binh và dân tráng ngày đêm không ngừng tuần tra, quân Liêu có muốn cài gián điệp thông báo tin tức về cũng thực là việc không hề dễ dàng.
Dương Hạo chỉ suy tính đến việc gián điệp hai nước Liêu Tống đưa tin báo sẽ gặp khó khăn lớn trong tình hình đó. Có thể sẽ đẫn đến tin tức bị ngắt đoạn hoặc tin báo chậm chạp chứ không nghĩ đến việc vào cái thời đại này, chưa hề có kẻ thống trị nào đặc biệt quan tâm đến công việc thám báo như hắn, không tiếc bỏ ra số của cải lớn để lập nên một cơ cấu thám báo rộng lớn trải khắp thiên hạ. Đặc biệt lại dựa theo điều kiện thám báo thời này mà sáng tạo ra cách đưa tin bằng bồ câu cốt để phục vụ cho triều chính. Đây thực là việc xưa nay chưa từng có, chỉ mãi đến thời Minh, mới xuất hiện đội quân cẩm y vệ danh tiếng lẫy lừng, năng lực thám báo của họ mới thực sánh bằng cơ cấu do thám của Dương Hạo.
Ở thời bấy giờ, công việc tình báo của hai nước Tống Liêu cũng không mấy phát đạt. Tống Liêu chỉ lập ra một hoàng thành ti, tên gọi đó cũng chính là nhiệm vụ của chức quan, chủ yếu dò xét phạm vi ở một địa phương. Triệu Quang Nghĩa sau khi bị Dương Hạo lừa mấy lần chỉ do tin tức nhận được quá chậm chạp mới bắt đầu tiến hành tăng cường thu thập tin tình báo ở nam tuyến, về phương diện này nước Liêu lại kém hơn hẳn. Nước Liêu vốn không có binh chức chuyên làm nhiệm vụ gián điệp, những nội gián mà họ cử đi thăm dò đa phần là tướng lãnh, binh tướng dưới quyền được quan lớn phó thác, chỉ định đặc biệt đi làm một nhiệm vụ do thám nào đó.
Họ trải qua thời gian dài làm nhiệm vụ nên có thân phận quan trọng nhất định đối với nước Liêu, sứ mệnh họ đảm nhiệm dường như chỉ có một, hoặc là do thám một tướng lĩnh, quan viên nước Tống hoặc lợi dụng thân phận yểm trợ, âm thầm vận chuyển những vật phẩm nước Liêu cần gấp thậm chí là những vật phẩm xa hoa cao quý cho bậc quyền thế sử dụng, rồi thì thông báo những tư tin tình báo lâu dài như các phương diện thiết lập quân sự, kinh tế, chính trị chứ họ không được huấn luyện hay chuẩn bị năng lực tình báo nhạy bén. Lúc này, nước Tống đã phát hiện ra sự thay đổi to lớn, còn nước Liêu lại hoàn toàn không biết.
Trong tình thế đó, nếu đặt vào thời kỳ mà mọi sự đều dựa vào tình báo rồi mới đánh trận này, sẽ làm cho người ta khó hiểu nổi, nhưng ở thời bấy giờ là rất bình thường. Từ thời Trương Nghĩa phất cờ nổi dậy, Đôn Hoàng quy thuận nghĩa quân cùng tiến về đông, đánh chiến tới mười một châu của Hà Tây, vương quốc Thổ Phồn sụy đổ, cũng quy thuận nghĩa quân đánh đến gần Hạ Châu, lúc ấy triều đình Đại Đường tọa trấn Trường An ngay đó lại không hề hay biết. Mãi cho đến hai năm sau, Trương Nghĩa phái sứ thần đến Trường An, triều đình Đại Đường biết tin mới vô cùng thất kinh.
Hoặc thời triều Đường thống trị Khuỳnh quốc xưng với triều Đường làm thần quốc, sau khi Đại Đường bị tiêu diệt hơn năm mươi năm sau, các nước chư hầu cùng tồn tại, triều đình không ngừng bị đổi phiên, vua trong chốc lát thành vị dân thường thì họ vẫn không hay biết gì, vẫn cho rằng Trung Nguyên là thiên hạ của Lý Đường. Bởi vậy, hai cực khác nhau, có thể thấy tin tức thời đó thực quá bị bế tắc, tình báo yếu kém quá mức. Triều đình nhiều nước xem nhẹ việc này, khác hẳn so với các quân quốc thời Xuân Thu chiến quốc.
Nước Liêu cũng bố trí tai mắt do thám nước Tống nhưng không phải là nội gián tài giỏi gì, họ chỉ biết làm theo sứ mệnh được giao phó, không hề y thức được việc chính cục thay đổi, Biện Lương nhường vị sẽ có liên quan mật thiết tới chiến cục biên ải, hoặc họ y thức được điều đó nhưng vì biên ải canh phòng nghiêm ngặt, mọi địa đạo đều bị phong tỏa nên không có cách nào truyền tin đến Bắc quốc, thế nên họ cũng trở thành vô dụng.
Nếu men ra biển hoặc đi vòng Nhạn Môn quan từ phía Tây, đi vào nội địa hoang vắng của Tây Hạ rồi phản hồi nước Liêu thì sao? Không có tiếp ứng, không thông địa lý, thêm vào đó quân binh tuần tra các châu lại nghiêm ngặt, mà trong thời kỳ xã hội nông nghiệp, có đợi được họ đi vòng về báo tin cũng rất khó khăn, báo được tin cho chủ nhân thì cũng đến năm thìn bão lụt rồi. Vậy nên Da Luật Hưu Ca tới giờ vẫn cho rằng Triệu Nguyên Tá đương ngự đế, không hề hay biết sự biến đổi to lớn này.
“Trận đánh bên sông Cao Lương, chúng ta trúng kế của Da Luật Hưu Ca lãnh thất bại thảm hại. Nay nếu trẫm đoán không lầm, chúng ta có thể đoán rằng, binh thế Bắc triều đương kiêu ngạo mình lớn mạnh, có thể đánh một trận làm giảm nhuệ khí của địch! Dùng kế của kẻ địch đánh lại chính địch!”. Dương Hạo khẳng định.
Dương Kế Nghiệp ngẫm một lúc rồi nói: “Quan gia nói như vậy cũng rất có khả năng, nhưng đây chỉ là suy đoán của chúng ta, kế đó thực không khả dụng, cũng không thể hoàn toàn dựa vào kế đó được. Ta nên chuẩn bị hai kế sách, nếu chứng minh được Bắc triều sớm đã biết động tĩnh nước ta và chúng sẽ không trúng kế thì có thể lập tức thay đổi đối sách, theo khuôn tắc mà đánh thắng một trận”.
Dương Hạo nói: “Nên làm như vậy…”.
Hắn xem chừng đã hiểu ra, mỉm cười đáp: “Được thôi, vậy cứ dựa theo cách nghĩ đó, còn hành động thực tế như nào sẽ do ba người Phan tướng quân, Dương tướng quân và Lý tướng quân nghị định, trẫm chỉ yêu cầu các khanh phải nhanh chóng, chậm tức sinh biến!”.
Thật nực cười, bên cạnh có Phan Mỹ, Dương Kế Nghiệp lại thêm cả chiến thần Lý Kế Long. Tuy Lý Kế Long mới xuất đạo, kinh nghiệm chiến trận ít ỏi, nhưng lại kiệt xuất hơn bất cứ tướng lĩnh tài giỏi nào bấy giờ bao gồm cả Da Luật Hưu Ca nước Liêu. Ba tướng lãnh kiệt xuất như vậy nhưng bây giờ mới dần danh nổi chót vót, có hai tướng Phan Dương sẽ luôn nắm được toàn cục, không cần lo lắng Lý Kế Long sẽ bồng bột mà gây sơ xuất gì.
Nếu đã như vậy thì cần gì vị hoàng đế như hắn chế định chiến thuật như làm trò cười vậy. Nếu hắn lúc nào cũng vung chân múa tay can thiệp, các triều thân có thể sẽ không nghe theo, không cẩn thận lại trở thành Triệu Quang Nghĩa thứ hai. Sách lược đương nhiên phải chuyên chú, nếu dưới tay đã có nhân tài như vậy chi bằng cứ giao cho họ là được. Nếu đánh không thắng thì có đích thân ra tay cũng vô dụng. Kẻ khác nghi ngờ người mà không dùng, mà việc dùng người là bất nghi. Dương Hạo lại sớm đã định luận được năng lực của họ, đương nhiên biết làm một quân chủ nới tay lòng vòng.
Phan Mỹ và Lý Kế Long không biết tâm ý của hắn, thấy quan gia tín nhiệm như vậy không khỏi cảm kích vô cùng, đâu dám có ý đồ nào khác, chỉ biết có cúc cung tận tụy. Trong chốc lát, một sách lược đã được ba vị minh tướng nhanh chóng vạch ra.
Lúc này, ngoài doanh trướng mưa tuyết rơi vài hạt…
Tuyết rơi nhè nhè từng hạt như từng mảnh ngọc vụn nhẹ bay. Sáng sớm, Da Luật Hưu Ca đã chọn ra tám vạn kỵ binh tinh nhuệ lệnh cho họ vượt qua sông Đường, bày trận thế phía ngoài thành Định Châu, mắng nhiếc khiêu chiến.
Công thành không phải là sở trường của quân Liêu, qua mấy năm đầu chiến trận ở Ngân Châu, trong hoàn cảnh Chiết Tử Du và Chiết Duy Chính tiến binh công thành, họ đã bước đầu học được thuật công thành hiệu quả bằng khí giới của người Hán, ít nhiều cũng học được công thuật. Tuy nhiên, họ không thể tạo ra vũ khí giống như những khí giới công thành mà Dương Hạo sử dụng. Lần này quân Triệu Quang Nghĩa thua một cách nhanh chóng, vũ khí họ tạo ra đều vứt dưới chân thành U Châu, không kịp đem tiêu hủy. Quân Liêu lại khoái mã xâm phạm phía nam, lúc bị cản trở tại biên ải, đột nhiên nghĩ đến những binh khí mà Triệu Quang Nghĩa vứt lại sẽ hữu dụng cho mình, quân Liêu lập tức sai người vận chuyển số binh khí đó từ hậu phương tới.
Ban đầu, Triệu Quang Nghĩa vì muốn nhanh chóng đến thành U Châu, liền dùng kế dụng nguồn tại chỗ, vừa công thành đánh viện quân, vừa nỗ lực ngày đêm chế tạo ra các loại binh khí như vậy. Bây giờ việc khó khăn lại là làm sao vận chuyển những binh khí đã lắp thành vừa nặng vừa to như vậy đến. Nay số vũ khí đó vẫn đang trên đường đưa đến, nhưng phải tới hai mươi mấy vạn quân đóng hạ, hao tổn biết bao quân lương nên không thể vừa làm vừa chờ như vậy được. Da Luật Hưu Ca mỗi ngày đều đem quân khiêu chiến trước cửa ải, không hề ngừng nghỉ. Nếu mỗi lần khiêu chiến quân Tống đều treo thẻ bài miễn chiến lên thì nhuệ khí quân Tống vừa mới bại trận xong lại càng thêm phần giảm sút, khi quân Liêu vận khí giới đến, quân Tống sẽ sợ đến mức chẳng còn tinh thần mà chiến đấu. Da Luật Hưu Ca tin tưởng Lý Kế Long là người thông minh, trong cảnh quân binh đại bại, đến hoàng đế cũng sợ mà trốn mất tăm hơi, Lý Kế Long lại vẫn có thể trấn tĩnh chỉ huy thoái binh như thường, cố gắng giảm thiểu tổn hại tới mức nhỏ nhất. Da Luật Hưu Ca cứ tin tưởng rằng, đây thực là kình địch, phải đánh cho hắn thua tới mức mất hết nhuệ khí, không còn chút dũng khí chiến đấu nào.
Nhưng Lý Kế Long cũng đoán được phần nào ý đồ của hắn, nên không chỉ tiến hành bế quan ngự phòng mà còn thường xuyên tổ chức một số hội chiến, vẫn sử dụng trận pháp sở trường của quân Tống, trận pháp ngự địch, tức chủ định chỉ thủ không công. Nhưng thế thủ này ít nhiều cũng làm tăng nhuệ khí chiến đấu của quân binh hơn việc phòng ngự ở thế bị động bó buộc trong quan ải.
Hôm nay, gió lớn, cờ hiệu bay phất phới, gió rít lên như có sấm sét. Cổng thành Định Châu mở rộng cánh, quân Tống từ từ xuất thành, nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên là, quân Tống vừa xuất thành không hề triển khai trận pháp thường dùng, chỉ chỉnh đốn đội ngũ qua loa rồi phát hiệu lệnh chủ động tấn công quân Liêu.
Cơ sự này làm cho Da Luật Hưu Ca kẻ vốn lười biếng ngồi phía hậu trận phải đứng bật đậy, kinh ngạc mà nhìn về phía đối diện, chỉ thấy đội kỵ binh tinh nhuệ của quân Tống tiến bước tiên phong, tấn công mãnh liệt hướng tới quân mình, áp sát sau đó là quân chủ lực bài bố theo trùy hình. Đây không phải là giả vờ tiến quân, quân Tống thực đang liều mạng xông tới.
“Cuối cùng cũng… Không chịu được rồi sao?”. Khuôn mặt Da Luật Hưu Ca chợt hiện lên nụ cười nham hiểm.
Phía trước, tên bắn tới như mưa, kỵ binh quân Tống cứ thế ào ạt ngã ngựa, nhưng lại không một binh nào ghì dây cương rời hàng ngũ, Điền Mẫn chỉ huy sứ Tĩnh Tắc quân liền một mình phi ngựa lên trước dẫn đầu, dùng đại thương đột phá tiễn vây, tiếp tục xông vào trận địch. Bấy giờ quân Liêu bị đánh thủng một lỗ hổng, quân Tống lập tức tấn công vào bên trong, tranh thủ phá tan trận địch, mở rộng chiến quả.
Da Luật Hưu Ca lớn tiếng cười ha hả, quát: “Cứ để quân Tống tiến tới. Truyền lệnh, quân Bì Thất, Thiết Lâm bao vây hai cánh chặt đường lui của địch. Chúng đã dám tiến công, vậy hôm nay ta sẽ giữ xác chúng tại đây”.
Vừa nói, thị vệ liền dắt con ngựa ô sồ của hắn đến, Da Luật Hưu Ca nắm lấy dây cương nhảy lên lưng ngựa, ung dung ngồi yên vị rồi cầm lấy thanh đại thương, hung hăng chỉ tay về phía trước. Một thương này hắn giơ lên như vượt qua cả thiên binh vạn mã, dường như đang trực tiếp đâm thẳng mũi nhọn đến thân người của tướng lĩnh phía địch, hai chân hắn đạp một cái, vó ngựa vụt lên phi nước kiệu, Da Luật Hưu Ca nhảy sà tới như chớp, sát khí hằm hằm lao về tiền trận.
Lý Kế Long cũng có mặt trong quân trận, Điền Mẫn lúc này thống lĩnh hơn ngàn quân tiến đánh lên trước, xé rách được trận tuyến của quân địch, còn Lý Kế Long bọc hậu, chỉ huy hơn vạn quân binh đánh tan lỗ hổng địch, chém giết vào tận lòng quân địch. xem tại TruyenFull.vn
Lý Kế Long giục ngựa cuồng nộ tiến đánh, kỵ binh Khiết Đan cứ thế ào ạt xông lên như nước Tương giang dâng trào, ánh mắt binh sĩ sắc bén như chim ưng bắt mồi, trước sau tiến quân dữ dội. Tiếng gào thét liên thanh, khí thế cường bạo như mãnh hổ, người ngựa ra sức chém giết, phía sau đó là đại thương chĩa mũi dày đặc, cứ thế từng mảng xuyên tới, đâm thẳng vào quân Liêu vừa ngã ngựa xuống đất đang nháo nhác như ong vỡ tổ.
Giữa không trung tràn ngập tiếng gào thét, binh sĩ hai quân Tống Liêu tương tiếp, máu đổi bằng máu mà kịch liệt quyết chiến. Quân Tống lao vào trận địch, đối mặt với quân địch đông gấp tám lần mà không hề sợ hãi, điều này làm cho Da Luật Hưu Ca vừa mừng vừa sợ. Hắn kinh sợ vì không hiểu do đâu mà Lý Kế Long lại bị kích thích đến mức như vậy, gạt bỏ trận pháp vốn là sở trường của quân Tống để tiến hành đấu pháp liều mạng này, tức dám lấy ít địch nhiều. Hắn mừng vì binh lực hắn nhiều gấp tám lần địch, chỉ cần thôn tính đám quân chủ lực này thì chỗ tiểu quân thừa lại đang thủ thành đừng mơ mà giữ được Định Châu.
Hắn cũng nghĩ đến việc liệu Lý Kế Long dùng hạ sách này có giở mưu trò gì sau đó, nhưng vừa nghĩ đến hắn đã gạt bỏ ngay qua nó. Tả ngạn Định Châu là Đường huyện, Đường huyện vốn đã rơi vào tay quân Liêu, muốn chạy thoát khỏi đây chỉ có duy nhất lối sơn cốc Gia Sơn. Hữu ngạn Định Châu là Kỳ Châu, Kỳ Châu tuy vẫn trong tay quân Tống nhưng cách xa đây tới khoảng trăm dặm, ở giữa lại là vùng đất bằng phẳng, quân Tống dù chỉ tháo chạy chưa tới mười mấy dặm cũng dễ dàng bị phát hiện, mà chúng có chạy kịp đến nơi cũng có thể làm gì được chứ? Tám vạn tinh binh của hắn đều là kỵ binh, quyền chủ động nằm trong tay, hắn muốn đánh là đánh, muốn đi là đi, quân Tống chỉ dựa vào đôi chân trần chạy bộ, lẽ nào định đi theo sau vó ngựa mà nhấm cát bụi?
Vậy nên, trận đầu này, Da Luật Hưu Ca tiến đánh ác liệt không hề kiêng nể.
“Giết!”. Da Luật Hưu Ca vừa lao lên trước chém giết quân Tống, hắn phi thẳng bốn thanh trường thương sắc nhọn. Một nhát đâm thẳng vào cổ họng quân địch, Da Luật Hưu Ca nhanh chân đạp ngựa xông đến, đột ngột rút thương về, hắn lại lao mũi nhọn hai thanh trường thương về phía trước, trên mũi thương máu tươi vẫn đang nhỏ giọt. Tay trái hắn ra sức vung mạnh trường thương thứ ba, áp chặt thanh thương thứ tư bên hông, theo đó mà hét lớn một tiếng, mũi thương lại đâm thẳng vào lồng ngực một tiểu binh phía địch, tên tiểu binh đang định giơ đao khiên lên đỡ nhưng không kịp. Da Luật Hưu Ca người ngựa hợp nhất, thanh thương đâm tới vừa chuẩn lại tàn nhẫn vô cùng, thương đâm xuyên cả khiên, rồi lật ngược khiên lại, Da Luật Hưu Ca lập tức thu thương về rồi phóng tới. “Phốc” một tiếng máu bắn tung tóe, tên tiểu binh ngã lăn xuống bụi đất.
Lý Kế Long trong tay một bên thương một bên đao, thương phóng giết đao trảm gần, đánh đâu thắng đó. Lúc này chợt thấy đại tướng quân Liêu đánh tới, Lý Kế Long lại không hay biết đó là Da Luật Hưu Ca người danh tiếng nổi trội mà hắn vốn từng nghe đến. Tuy nhiên chứng kiến uy phong lẫm liệt này của hắn, tả hữu hai bên xung quanh đầy hộ vệ, hắn cũng đoán biết người này không hề tầm thường. Lý Kế Long không chút do dự, liền giục ngựa vọt lên trước, dựng thẳng trường thương mà đánh tới, tay nắm chặt bảo đao, lăm lăm sát khí.
Trên đường lao tới, hắn không biết đã sát hạ bao nhiêu Liêu binh, hai tay hai binh khí cứ thế giáng xuống bổ đôi cản binh, đến hộ vệ của hắn cũng bị bỏ lại ở phía sau.
Lý Kế Long không hét lên tiếng nào mà hùng hổ nhào đến như mãnh hổ xuống núi, hắn phi một thương đâm hướng vào ấn đường của Da Luật Hưu Ca, sát khí lạnh đến rùng mình, Da Luật Hưu Ca nhanh tay gạt thương lên đỡ: “Choang!”.
“Keng!”. Một tiếng, thanh thương bị đẩy ra, Da Luật Hưu Ca đã đỡ được kịp thời, lúc này Lý Kế Long mới hét lớn một tiếng vang trời: “Giết!”.
Lưỡi đao bên tay trái nhanh như chớp, chém thẳng vào cổ của Da Luật Hưu Ca, ánh đao vụt sáng làm người ta sợ đến hồn bạy phác tán, dáng người hắn nhanh nhẹn, ánh mắt trừng trừng lạnh lùng thực khiến địch kinh sợ. Da Luật Hưu Ca không kịp phóng thương đánh trả, hai chân kẹp chặt lấy ngựa, thân người dồn về một bên, lấy chuôi thương chặn lấy sống đao, thoát được hiểm đao mà Lý Kế Long vừa chém tới. Đao phong sắc bén bổ trúng vai hắn, giáp vai vỡ đôi, chém rách một mảng da thịt hắn, máu tươi cứ thế không ngừng chảy xuống.
Yên ngựa bị lệch, Da Luật Hưu Ca nhịn đau mà ném thương đi, nhanh tay với lấy cung tên phía sau, liền rút tên giương luôn đây cung, dây vừa kéo căng, Da Luật Hưu Ca buông tay bắn thẳng tới phía lưng của Lý Kế Long. Lý Kế Long cũng chú ý động tĩnh phía sau thân mình, nên Da Luật Hưu Ca vừa hành động, hắn có thể lập tức ghì dây cương, phóng ngựa phi lên trước. Mũi tên lao đến chỉ kịp xuyên qua bán giáp, hắn đã nhanh chóng xoay ngựa chuyển mình, nghênh đón địch trả đòn.
Da Luật Hưu Ca hét một tiếng lớn rồi nói: “Ta Da Luật Hưu Ca tướng lĩnh Liêu Quốc, tướng lĩnh Tống quốc ngươi là kẻ nào, hãy mau xưng tên!”.
“Thì ra là mỗ thái tử thiếu bảo, được thị vệ binh mã hầu cận, ta vốn là thủ thành Định Châu, Lý Kế Long tướng quân!”.
Da Luật Hưu Ca sáng mắt lên, nói tiếp: “Thì ra là ngươi, Lý tướng quân đã mạo hiểm mà tiến công, lẽ nào đã đi vào đường cùng khó thoát?”.
Lý Kế Long đáp: “Da Luật tướng quân nổi danh một trận U Châu, tuy đã nghe danh trí nhưng chưa từng được biết dũng mãnh cỡ nào, nay xin được lĩnh giáo!”.
Da Luật Hưu Ca cười lạnh lùng, hai bên viên tướng lại tiếp tục giao chiến, quân chủ lực nước Liêu nhanh chóng bao vây quân Tống, chém giết điên đảo mù mịt, cứ thế chiến đấu tới nửa canh giờ. Lúc này, cầu treo của thành Định Châu mới hạ xuống, cửa thành ầm ầm mở ra, từng đợt kỵ binh ào ra như ong vỡ tổ, Da Luật Hưu Ca đang trăm bề bộn chiến giờ không khỏi ngỡ ngàng kinh hãi.
Quân Tống nếu có viện quân, hắn cũng không quá lo lắng, lúc này quân binh của hắn mạnh hơn hắn binh lực Lý Kế Long, hơn nữa đều là kỵ binh, quân Tống dù có viện quân thì cũng chỉ là đám cấm quân tiểu tốt tiếp viện, cùng lắm thì hắn bỏ qua kế hoạch thôn tính quân của Lý Kế Long. Nói chung hắn có thể tùy cơ ứng biến, có thể ung dung thoái lui. Nhưng bây giờ… Từ trong thành lao ra đều là kỵ binh, nhất loạt giáp áo đủ cả, đao thương sáng loáng, như cuồn cuộn không ngừng mà ào tới. Binh lực chia làm hai cánh, tiến sát đến vòng vây quân Liêu đang bọc quanh quân Lý Kế Long, phía trước đội quân có tiền cử một lá cờ hiệu tung bay, trên viết một chữ “Đồng”, quân binh cứ thế ùa ra không rõ là có đến bao nhiêu.
Quân Tống lấy đâu ra nhiều kỵ binh đến vậy? Sao có thể như vậy được?
Da Luật Hưu Ca dường như không tin nổi mắt mình, nhưng tiếng hét “giết!” đinh tai nhức óc cứ thế bủa vây của đoàn binh… Lại đang hiện lên rõ rệt, mắt thấy tai nghe, đây rõ ràng không phải là nằm mơ, Da Luật Hưu Ca trên mặt biến sắc, vội vàng nảy ý thoái lui.
Đúng vào lúc này, phía bên phải lại vang lên tiếng hò hét giáng trời, một đại quân ầm ầm kéo đến từ hướng đi Kỳ Châu, đây cũng là một đội kỵ binh lớn. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là, đoàn binh từ thành đô tới mặc giáo áo giống hệt với quân Liêu: Giáp yếm vạt trái, mũ da, đoàn binh này lại mặc giáo mũ đen. Trong tay đều cầm đại thương dài đến trượng tám, mũi thương nhọn sắc bóng loáng, cứ như thế đoàn binh rầm rập một nhịp tiến đến, khí thể hùng hổ thực làm quân địch khiếp đảm.
“Ù…”.
Lúc này tiếng kèn lệnh rít lên, mã đội đao thương giơ cao chạy đến như cuồng loạn, khung cảnh bấy giờ tựa như rừng thương nhọn hoắt, không có trống quân nhưng lại ù ù trống trận bởi tiếng vó ngựa hung hãn làm rung động cả mặt đất. Quân binh Lý Kế Long bị quân Liêu bao vây giờ mới hoan hỉ hô lớn: “Viện binh tới rồi, quân Liêu các ngươi đừng hòng chạy thoát!”.
Quân Tống trong ngoài vòng vây đều hừng hực khí thế, tựa như long tinh hổ mãnh, quân Liêu lại rơi vào thế bị động, binh tướng cả thảy đều vô cùng kinh ngạc, đến nỗi thiết kỵ hỗn loạn không giữ vững được trận cước.
Quân Liêu đã thua rồi, giống như Triệu Quang Nghĩa lơ là vốn tưởng đại thắng trong tầm tay lại hóa đại bại tại sông Cao Lương. Da Luật Hưu Ca cũng sẽ thất bại thảm hại như thế ở sông Tiểu Đường này.
Quân Liêu bị đánh đuổi khỏi phía Bắc, phải liều chết chống cự, đánh lại thế phản công mãnh liệt của quân Tống để yểm hộ quân binh men theo cầu sông Tiểu Đường mà vượt sông thoát thân. Không ngờ binh mã vừa mới lội đến nửa sông thì xung quanh chợt nổi đầy cờ hiệu, một đội binh mã khác bất ngờ nhào đến tiến đánh, là binh bộ, tất cả đều là binh bộ, đây đích thị là đội cấm quân bộ chiến vô địch của nước Tống.
Quân binh mặc áo choàng lụa, thắt lưng lụa trắng, đầu đội khăn trùm, tay chân quấn chặt sợi vải lam hoàng, tất cả đều đi giầy gai, đang nhanh chóng bày bố trận pháp mà quân Tống vẫn sử dụng. Mắt trận là một vị tướng lĩnh giáp áo chỉnh tề, uy phong lẫm liệt, bên lưng đeo một lá cờ lớn viết chữ “Phan”, đây chính là Phan Mỹ tức Phan Trọng Tuân.
“Tả quân tiến lên!”.
“Ầm!”.
Tướng lĩnh hô một lệnh, cả binh đoàn nhanh chóng chuyển động, một tiếng “ầm” nhất… [Thiếu Một Trang]
… Đức trong lúc cấp bách vội lấy khiên ra chắn thân mình nhưng chiến ngựa hắn cưỡi đã bị trúng vài mũi tên, lúc này lại bị bắn thêm vài mũi trước ngực, con ngựa không thể tránh nổi mà “hí” lên một tiếng, ngã lăn ra đất.
Da Luật Ngân Đức cũng bị kéo ngã lăn xuống, suýt nữa bị thân ngựa đè gẫy chân, hắn hoảng loạn mà quay đầu lại nhìn. Lúc này quân Liêu bị bắn hạ vô số, chết không dưới hai ngàn người. Hắn không khỏi căm phẫn, hai mắt đỏ ngầu lên, vội nghiến răng nhổ mũi tiễn đang cắm chặt vào xương mình ra, gượng người cưỡi lên một con chiếm mã vô chủ gần đó rồi quát lớn một tiếng: “Đánh sâu vào lòng quân Tống cho ta!”.
“Oh đô…”. Quân Liêu hò hét lớn, chân thúc mạnh vào bụng ngựa, chạy nước rút mà lao tới phía quân Tống. Chỉ cần phá vỡ tiền trận, họ có thể xé rách được vòng vây đại trận của quân Tống, mở ra một con đường sống cho tán vạn quân tinh nhuệ của quân Liêu mình.
Thấy quân Liêu hùng hổ xông tới, Phan Mỹ đưa tay phẩy râu một cái, thúc ngựa tiến lên. Quân binh hai bên cũng vượt lên yểm trợ ngang hàng cho hắn. Đội cung thủ bấy giờ cũng lập tức giản tán, đi hướng về hai phía tả hữu. Quân Liêu lúc này không còn tâm trí đâu mà nhìn nhận hướng lui của địch, chỉ liều mình xông lên trước. Họ cũng dự biết rằng đánh lên phía trước ắt hẳn còn có thương trận dày đặc đang chờ đợi, e sẽ tổn thất mất mấy trăm người nhưng vẫn gồng mình lao đến. Họ biết chỉ như vậy mới có hy vọng chọc thủng hàng phòng ngự của địch, nhưng có điều họ lại không hề nghĩ đến, sau khi đội cung thủ rời đi, đội quân xuất hiện phía sau họ lại là một đội binh cực kỳ cổ quái.
Mỗi người đó đều cao hơn người thường một tầm lớn, vóc người vốn lực lưỡng, lại khoác thêm bộ giáp mũ chắc chắn vừa dày vừa nặng, đứng sừng sững phía trước, giống như từng bức tường đá xây gộp vào nhau. Tiếp đó, trong tay họ cầm những thanh trượng dài tới năm thước, đao dài bốn thước, hơn nữa lại là đao hai lưỡi, binh đao sắc bén được họ giơ lên bóng loáng, áp chế cả tinh thần của địch.
“Đây là cái gì?”.
Da Luật Ngân Đức thực có chút kinh ngạc, hắn vội nắm chặt trường thương trong tay khua một tiếng “keng” đâm thẳng vào giáp ngực một binh của đội quân quái lạ này. Một tiếng kêu rít tai kinh người, mũi thương đâm tới áo giáp gây ra một vết xước, sau đó mũi thương cực kỳ sắc nhọn của hắn lại bị trượt dài một vết trên thân giáp trơn bóng đó. Lúc này Da Luật Ngân Đức tận mắt chứng kiến một lưỡi đao vung ra chém đứt phăng đầu ngựa làm đôi, hắn vô cùng hoảng sợ: “Đây là thứ đao gì vậy? Lại lợi hại đến như vậy, sao có thể sắc bén đến mức ấy?”.
Hắn vừa đến những câu đó trong đầu, chưa kịp giải đáp đã bị vài lưỡi đao sắc đó ào ạt giáng xuống người, phanh thân hắn ra thành từng mảng thịt đẫm máu.
“Xoạt, xoạt…”.
Lưỡi đao kỳ lạ cứ thế sáng loáng mà tiến tới, liên tiếp vung đòn như những cỗ máy nghiền lớn, nhét được cả người lẫn ngựa vào đó mà hỗn độn chém vụn ra, máu tươi bắn tung tóe. Lưỡi đao khiến cho quân địch từ xa đến gần đều hoảng loạn, sự uy hiếp đến rùng mình khác hẳn với những mũi trường thương thông thường, phương cách tấn công không chỉ là trảm đơn thuần, lưỡi đao vừa đâm sâu, vừa cắt xoáy lại thêm cả bổ và trảm.
Đội quân này có phần ưu thế hơn quân đao truyền thống, được bảo vệ bởi lớp giáp dày, tuy động tác đánh ra chậm hơn chút nhưng trong cảnh quân địch bị bao vây hai cánh tả hữu, binh quân dùng thương và tiễn áp chế xung quanh, quân địch có nhanh đến mấy cũng không thể nào đánh lại họ, lúc này đây là một binh đội vô địch.
Quân Liêu sợ hãi như hổ tuyết gặp lửa, bị quân Tống bao vây áp chế đến mức loạn cả quân trận, nháo nhác hỗn độn. Da Luật Hưu Ca uất hận ngụt trời, vì nhất thời khinh địch, vốn tướng địch lấy đâu ra được lượng lớn kỵ binh như vậy, lại có thêm cả một đao trận kỳ quái kiên cố đến vậy? Đường quay về bắc đã đứt, bất đắc dĩ, Da Luật Hưu Ca hắn đành phải lệnh tàn quân còn lại tiếp tục xông lên mở đường máu, hoảng loạn mà chạy trốn theo hướng tây.
Đường huyện phía tây giờ vẫn đang do hắn nắm giữ, trước đây mấy tuần hương quân hắn vẫn đang áp đảo quân Tống, đánh cho quân Tống phải thủ thế cuộn mình, bây giờ lại phải chọn đường tháo chạy, mượn tường thành Đường huyện mà chống lại quân Tống, sau đó mới có thể mưu tính hậu kể.
Tàn binh bại tướng cứ thế hoảng sợ mà nhắm thẳng phía tây tháo chạy, khó khăn lắm mới chạy tới soa khẩu Gia Sơn. Lúc này lại trông thấy phía trước cờ hiệu tung bay, kỳ thực sớm đã có một đội quân đợi ở đó. Tả ngạn sừng sững một đại kỳ, viết rõ một chữ “Lý”, chỉ là đề chữ “Lý” nhưng không phải là cờ hiệu của Lý Kế Long tướng trấn thành Định Châu. Hữu ngạn cũng cắm một đại ky, bên dưới đại ky tung bay là một bị lão tướng hai mắt đỏ ngầu, hung tợn trừng mắt nhìn đám quân Liêu lao đến như bọn lang sói đáng hận. Người này chính là Lưu Đình Nhượng, lão tướng duy nhất sống sót còn cả đoàn quân của ông đều bị diệt sạch trong trận đánh Quân Tử quan.
Da Luật Hưu Ca không rảnh để quan tâm hai cánh binh này là của ai, ánh mắt của hắn chỉ trực nhìn vào đám kỵ binh chính diện trước mặt. Người ngựa quân địch phía chính diện đều cao lớn hùng tráng, thân ngựa cùng một sắc, cao hơn quân Liêu hẳn một cái đầu. Kỵ binh đều mặc giáp kín đáo, giáp ngựa cũng như thế mà trùm kín, trông giống như một đám mãnh thú dữ tợn kinh khủng.
Một áp lực vô hình cứ thế sừng sững dựng lên, vồ vập đè nặng xuống đầu quân Liêu.
Nguy hiểm!
Một lời cảnh báo bồng vang lên trong đầu Da Luật Hưu Ca.
Thình thịch! Thình thịch!
Tiếng trống trận như xé gió, lão tướng Lưu Đình Nhượng lệnh cho thương trận phía trước, tiếng hét lớn đội lên. Đội kỵ binh thân nặng khải giáp nhanh chóng gương cao đại thương, thúc ngựa tiến lên. Lúc đầu chỉ chậm rãi nhẹ nhàng, sau đó nhanh chóng tăng tốc rồi lấy đà thúc ngựa tốc hành. Cả một khoảng đất xung quanh đều bị rung chuyển, tiếng ầm ầm long trời cứ thế ập tới. Lúc này dù có Dương Hạo ở đây, hắn có quát lớn một lệnh “Thu binh” thì bọn họ cũng không dừng lại được.
Ba mươi vạn đại quân thảm bại tại Sông Cao Lương, trận chiến Quân Tử quan tiêu diệt sạch cả một đội quân, giờ đây dưới sự chứng kiến của vô số cô hồn binh lính, những đồng quân đại trượng phu lực lưỡng đang hùng hổ xông lên phía trước uy vũ mà đòi mạng trả mạng, đổ máu một lần nữa.
Dương Hạo vung tay hô to: “Qua sông! Qua sông!”.