Đọc truyện Bộ Bộ Kinh Tâm 2 – Chương 21
Dận Chân đã vào cung lo thu xếp mọi chuyện.
Sáng nay, ta tỉnh giấc thấy đầu đau nhức nên vẫn ngồi trên giường suy ngẫm. Trong phòng hoàn toàn yên ắng.
“Nương nương, nô tỳ vừa từ trong cung trở về, có chuyện quan trọng cần bẩm báo.” Ta đang lo lắng, nghe tiếng Cúc Hương nói bên ngoài, ta chợt hoảng hốt, nhanh chóng chạy ra mở vửa.
“Nương nương, hoàng thượng ở tại Tây noãn phòng, hai ngày nay không ăn cơm, cũng không triệu kiến một ai. Hoàng hậu cũng lâm bệnh. Cao công công dặn nô tỳ bẩm với nương nương, mời người vào cung.” Cúc Hương đứng ở cửa nói một hơi, ta càng nghe càng đau nói. Hắn vốn hiếm con nối dõi, lại từng kẻ mất đi, nỗi đau này sợ là sẽ khiến hắn suy sụp.
Ta bước ra khỏi phòng, nói nhanh: “Mau chuẩn bị xe, chúng ta vào cung.” Cúc Hương do dự nói: “Nương nương, cần sửa soạn lại trang phục một chút.” Ta ngẩn người, giờ mới để ý vẫn đang mặc áo ngủ. Ta liền quay trở lại phòng, để Cúc Hương đơn giản sửa soạn lại.
–
Bên ngoài Tây noãn phòng, một đám đại thần đang quỳ, giọng Trương Đình Ngọc sang sảng: “… Hoàng thượng tấm thân nghìn vàng, quan hệ tới giang sơn Đại Thanh, xin người bảo trọng.” Hắn vừa dứt lời, đám đại thần đã đồng thanh hô to: “Chúng thần cầu xin hoàng thượng lấy giang sơn xã tắc làm trọng. Chúng thần cầu xin hoàng thượng lấy giang sơn xã tắc làm trọng…”
Thanh âm càng lúc càng to, nhưng bên trong Tây noãn phòng vẫn yên ắng không tiếng động.
Cao Vô Dung đứng ngoài cửa phòng, vẻ mặt đau khổ, vừa thấy ta hắn liền trở nên vui vẻ, đi nhanh tới nói: “Nương nương, hoàng thượng hai hôm nay không ăn cơm, cũng không cho nô tài vào trong hầu hạ.”
Ta âm thầm thở dài. Hoằng Thời, Phúc Huệ, hai năm mất đi hai người. Nỗi đau xé ruột này đâu chỉ một hai câu khuyên nhủ là tiêu trừ được.
Chăm chú nhìn cửa phòng đóng chặt, ta cũng đau nhói, liền hỏi: “Di thân vương đâu rồi?” Cao Vô Dung trả lời: “Vương gia đang đi thu xếp mọi chuyện trên triều. Mặt khác, chuyện Lục A ca rơi xuống nước cũng do vương gia tự mình điều tra.”
Ta bàng hoàng, lẽ nào chuyện Lục A ca rơi xuống nước không phải là chuyện ngoài ý muốn. Ta liền hỏi: “Đã có tin tức gì chưa?” Cao Vô Dung trả lời, giọng run run: “Nô tài không nghe thêm được tin tức gì khác. Chuyện này Hoàng thượng đã lệnh cho Vương gia điều tra, bất kể là ai cũng không được nhúng tay.”
Ta đưa mắt nhìn mọi người, liền căn dặn Cao Vô Dung: “Bảo bọn họ rời đi.” Cao Vô Dung cung kính nói ‘dạ’ rồi đi tới bên cạnh Trương Đình Ngọc nói nhỏ một hồi. Có một người xoay mình lại nhìn ta, là Quả thân vương Duẫn Lễ. Hắn đứng dậy đi tới trước mặt ta, chào hỏi xong lại nói: “Hoàng tẩu vào an ủi hoàng huynh đấy ư?”
Ta gật đầu nói: “Các ngươi đều trở về đi, cứ như vậy ta e mấy vị lão thần sẽ không trụ được.” Duẫn Lễ than thở: “Thần đệ sẽ nói bọn họ trở về. Thần đệ muốn tới Khôn Trữ cung. Phúc Huệ gần như là con đẻ của hoàng hậu. Hắn đi rồi, sợ là hoàng hậu thương tâm muốn chết.” Nói xong, hắn thở dài một hơi rồi đi về phía các đại thần.
Đợi mọi người im lặng lần lượt rời đi, ta liền nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, nhìn quanh. Dận Chân đang ngồi xoay lưng về phía cửa, cả người không chút sứt mẻ, chỉ có mái tóc hơi rối. Đứng nhìn dáng ngồi ngay ngắn thẳng tắp của hắn, những nỗi bi thống hai ngày nay không thể kiềm chế, nước mắt ta đua nhau chảy thành dogf.
Đứng một lúc, ta gạt đi nước mắt, cố kiềm lòng đi tới ôm chặt hắn, áp mặt vào lưng hắn, nhẹ nhàng nói: “Đừng cố kìm nén như thế, hãy phát tiết những khó chịu ra ngoài đi.” Hắn vẫn ngồi bất động như cũ, ta khẽ lay người hắn và nói: “Chàng dằn vặt như vậy, Phúc Huệ có thể sống lại được sao?”
Ta cảm nhận được thân thể hắn rung lên, tấm lưng cũng trùng xuống. Ta đi tới trước mặt hắn. Ánh mắt hắn chưa bao giờ trầm thống đến vậy, dường như muốn nứt ra. Ta ngồi thấp xuống, vỗ về gương mặt của hắn, nước mắt lại tuôn rơi.
Hắn yên lặng một hồi, rồi đưa tay lau nước mắt cho ta. Sau đó, hắn chậm rãi đứng lên, không nói một lời từ từ nắm xuống giường. Ta muốn chuẩn bị một chút đồ ăn nhẹ cho hắn, liền nhanh chóng rời phòng đi về phía ngự thiện phòng.
Một lúc sau, ta bưng một bán cháo kê thanh đạm vào Tây noãn phòng, nhưng phát hiện hắn đã ra khỏi giường.
Bước ra khỏi cửa, ta đi về phía Dưỡng Tâm điện.
Cao Vô Dung đứng bên ngoài cửa đại điện nhanh chóng bước lên, tiếp nhận khay cháo, rồi định hành lễ. Ta xua tay bảo hắn ngừng lại, rồi hỏi: “Trong đại điện có những ai?” Hắn liếc mắt vào bên trong, thấp giọng trả lời: “Di thân vương.” Ta nhận lại khay cháo, bước vào trong điện.
“Đội thuyền xuất dương đã chuẩn bị xong, chỉ còn đợi lệnh của hoàng thượng.” Vừa bước vào đại điện, ta nghe được tiếng của Thập tam. Dận Chân đã trở lại dáng vẻ bình tĩnh thường ngay, nghe xong nhàn nhạt nói: “Vậy hạ chỉ, ngày ba tháng này khởi hành.” Nói đến đây, hắn lại nhíu mày, dáng vẻ bình tĩnh biến mất, lạnh giọng hỏi: “Tra được chuyện gì rồi?”
Thập tam suy nghĩ một lúc, trầm giọng nói: “Vài ngày trước, Phúc Huệ thỉnh thoảng nói cá trong hồ rất đẹp. Hôm phát sinh chuyện là lúc Hoàng hậu nương nương hồi cung. Thần đệ đã tra xét lúc đó trong vườn, các cung nữ và thái giám đều ở xa, bên cạnh Phúc Huệ chỉ có hoàng hậu nương nương cùng nha đầu Lam Đông. Phúc Huệ ngã xuống nước, Lam Đông là người đầu tiên nhảy xuống nước cứu, sau đó bọn thái giám cùng xuống hồ, nhưng cứu không kịp. Khi tìm thấy Phúc Huệ, hắn đã tắt thở.”
Lam Đông, cũng là Lữ Lam Hi. Cả hai lần bọn ta gặp chuyện không hay, cô ta đều có mặt. Đây là việc trùng hợp, hay là do nàng ta gây ra.
Ta đứng yên tại chỗ, suy nghĩ hồi lâu. Nếu như là do nàng ta gây ra, làm nhiều chuyện như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Chắc hẳn nàng có lý do của mình. Nhưng nàng hận chuyện gì mà khiến nàng phải giở nhiều thủ đoạn khôn ngoan như vậy? Là nhằm vào Ô Lạt Na Lạp thì sao? Hay… Ta không dám nghĩ tiếp.
“Nhược Hi” Tiếng gọi của Dận Chân khiến ta bừng tỉnh, thầm hoảng hốt nhưng định thần lại mới nói: “Ta mang cháo tới đây. Hai ngày nay chàng không ăn cơm, nên dùng một chút cháo nhuyễn trước.”
Ta đặt cháo ở trên bàn, nhìn hai khuôn mặt trầm tĩnh trước mắt. Ta quả thật suy nghĩ quá nhiều, nhưng vì sao lại xảy ra việc này? Vì sao những ngày an bình lại luôn ngắn ngủi như vậy? Nhưng tinh tế nghĩ lại, ta lắc đầu cười khổ, trong cung từ xưa đều xảy ra những chuyện này, không thể hỏi ‘vì sao’.
Đột nhiên nghĩ trong đại điện im ắng lạ thường, ta nghi hoặc nhìn hai người. Sắc mặt Dận Chân vẫn bình tĩnh như cũ, nhìn ta chằm chằm. Thập tam cũng nhìn chằm chằm vào một góc, không hề nhúc nhích.
Dận Chân thấy ta hoàn hồn, chậm rãi nói: “Nàng về trước đi.” Ta im lặng nhìn hắn, biết hắn muốn bàn thêm chuyện với Thập tam, không muốn để ta biết. Ta liền cúi đầu, thở sâu rồi nói: “Dù trong lòng chàng có khó chịu đến thế nào, chàng cũng nên biết tự quý trọng bản thân, đừng để những người yêu thương chàng phải đau lòng.” Ánh mắt hắn loé lên một tia ấm áp, nhưng sắc mặt vẫn lạnh lùng như băng đóng vạn năm, khiến cho người ta không dám đối mặt.
Ta cố chấp đứng nguyên tại chỗ. Hắn thở dài, nhấc bát cháo lên ăn. Ta liền bước ra khỏi đại điện.
Ra khỏi đại điện, ta bước về hướng phòng pha trà. Trong phòng, một cung nữ lạ mặt đang thiu thiu ngủ, một người khác đang chăm chú đọc sách.
Thấy có người vào, cung nữ đang ngồi ngẩng đầu nhìn, thì ra đó là Khúc Linh. Nhìn thấy ta, nàng cuống quý hành lễ. Ta phất tay nói: “Pha cho ta chén trà. Sau đó, ngươi ra ngoài nhìn, nếu thấy Di thân vương ra khỏi đại điện thì quay về báo với ta.” Nàng ‘vâng’ một tiếng, rồi nhanh chóng pha trà đặt bên cạnh ta, rồi chạy nhanh ra ngoài.
Nhấp một ngụm trà, cảm nhận mùi hương ngào ngạt khiến ta ngạc nhiên. Khúc Linh cũng là một tay pha trà giỏi. Đứng dậy lật xem quyển sách nàng vừa đọc, tựa sách “Trà kinh” lọt vào tầm mắt. Ta khẽ thở dài, trong đầu lại nhớ tới những chuyện trước đây.
Đang ngơ ngẩn, Khúc Linh lại gần nói: “Nương nương, Vương gia đã rời khỏi đại điện.” Ta đứng dậy, đưa sách trả cho nàng rồi nói: “Pha trà chỉ cần hợp với khẩu vị của mỗi người, như vậy là tốt nhất.” Nàng tươi cười, cúi đầu hành lễ nói: “Đa tạ nương nương đã chỉ giáo.” Ta gật đầu, nhìn cung nữ chưa tỉnh giấc kia nói: “Tinh thần không tỉnh táo thì làm việc sẽ không chu đáo. Làm việc trước mặt hoàng đế, không được phép phạm sai lầm.”Nói xong, ta rời đi.
Thập tam đang thong thả ra khỏi Dưỡng Tâm điện. Ta đuổi theo, bước đi song song cùng hắn.
Hai người yên lặng hồi lâu, hắn mới nói: “Chờ ta có chuyện gì?”
Ta giật mình, ngẩng mặt lên nhìn hắn. Hắn lại nói: “Cung nữ phụng trà thấy ta ra khỏi cửa liền xoay người chạy đi, rồi ngươi lại tới, còn không phải chờ ta hay sao?”
Ta thầm cân nhắc, rồi nhịn không được phải hỏi: “Cung nữ Lam Đông kia không có gì bất thường chứ?”
Thập tam dừng bước, nhíu mày nói: “Vì sao lại hỏi như vậy?”
Ta than thở: “Lam Đông trước khi vào cung có tên là ‘Lữ Lam Hi’. Nàng ta từng bái sư học qua võ và y thuật, là sư muội của Trương Dục Chi. Mặc dù võ công của nàng ta không tốt, nhưng thân thủ cũng đã hơn người bình thường rất nhiều. Đồng thời, y thuật của nàng vô cùng cao minh. Đối với dược vật, thực vật tương sinh tương khắc nghiên cứu rất sâu. Về phương diện này, thái y trong cung cũng chưa chắc bằng nàng.”
Thập tam trầm tư suy nghĩ, nói: “Lẽ nào ngươi lại nghi ngờ, lần trước hoàng hậu lâm bệnh là do nàng ta động tay động chân. Ý là, cũng bởi vì nàng mà hoàng hậu mới mang bệnh dài ngày đến vậy.”
Ta khẽ lắc đầu nói: “Ta không thể khẳng định, chỉ là hoài nghi mà thôi. Có thể là hoàng hậu thực sự sinh bệnh, chỉ là trong lúc thái y trị bệnh, nàng ta động tay khiến bệnh của hoàng hậu thêm nặng mà thôi.”
Thập nghe ta nói xong, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Hoàng huynh có biết không?” Ta thở dài nói: “Chuyện Phúc Huệ lần này, ta cũng không thể khẳng định, làm sao có thể nói cho chàng biết. Huống hồ, ta đã hai lần nhìn thấy Lữ Lam Hi trước của phủ Bát gia. Nàng ta cùng Bát gia có quan hệ gì, ta cũng không biết được.”
Nghe vậy, Thập tam lắc đầu, cười nói: “Nàng ta không phải người trong phủ bát ca, ngươi không cần lo lắng.” Ta nhìn hắn, hỏi: “Làm sao ngươi khẳng định?” Hắn than thở: “Bát ca đã qua đời nhiều năm, cho dù có lúc nhớ tới nhưng hiện nay triều đình đã định thế cục, cũng sẽ không tiếp tục hành động. Mặt khác, nếu là sự thật, ngươi cũng không dễ dàng biết được chuyện này.”
Ta yên lặng suy nghĩ hồi lâu, rồi gật đầu công nhận Thập tam đã nói đúng.
Thập tam lại nhướng mày, trầm giọng nói: “Dù không tra ra được điều gì, nàng ta cũng không thể ở lại Khôn Trữ cung. Hơn nữa, một nữ tử trẻ tuổi đối với võ công, y thuật cảm thấy hứng thú, cũng đã là quá khác thường.” Hắn dừng một chút, lại nói tiếp: “Nhưng dù sao, lần này Lam Hi cũng đã lập được công lao, cần phải ban thưởng. Nàng ta mới vào cung, chắc cũng nhớ tới A mã, ngạch nương.”
Ta suy nghĩ rồi nói: “Ngươi hoài nghi thân phận của Lam Đông?” Thập tam nghiêm túc, lạnh lùng nói: “Nếu như quả thật Lam Động có vấn đề gì, nàng ta nên vì Phúc Huệ mà đền tội.”
Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm về mỗi việc mình làm, đây là chuyện hiển nhiên, không có gì đáng suy nghĩ hay tranh cãi.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, ta có chút do dự rồi lại hỏi: “Ta đi rồi, hoàng thượng sai ngươi làm việc gì?” Thập tam nhìn ta, nhàn nhạt nói: “Nếu như cái chết của Phúc Huệ là việc ngoài ý muốn, những cung nữ thái giám từng xem cá với Phúc Huệ, ngoại trừ tổng quản Khôn Trữ cung và Lam Đông, toàn ộ tuẫn táng (chôn cùng).”
Ta hoảng sợ, dừng bước, đưa tay ôm lấy ngực, có chút hối hận đã hỏi chuyện này.
Thập tam cũng dừng lại, nhìn ta nói: “Nhược Hi, việc này với ngươi vốn không có liên quan, ngươi đừng nên hỏi tiếp. Hiện nay, ngươi chỉ cần chăm sóc hoàng huynh và Hoằng Hẵn thật tốt, đừng nên suy nghĩ những việc khác.”
Ta không đành lòng, nhưng cũng không biết phải nói thêm điều gì. Thập tam thấy thể, than thở: “Ngươi ngày nay đã có Hoằng Hãn. Phúc Huệ thì vừa xảy ra chuyện. Ta biết thái độ làm người rõ ràng của ngươi, ngươi sẽ không đành lòng thấy người vô tội bị liên luỵ. Thế nhưng, dụng tâm kín đáo bên trong thế nào, ngươi chắc chắn đã rõ.”
Tâm tư hỗn loạn, ta cũng cố gắng không nghĩ tới những chuyện trong cung. Ta mỉm cười nói: “Tá Đặc sống trong vườn Giao Huy có quen không? Thừa Hoan thế nào?”
Thập tam thả lỏng người, nói: “Tá Đặc thích nghi rất tốt. Thừa Hoan thì cả ngày chỉ thích chơi đùa cùng Tá Đặc, không thích chơi cùng đám trẻ trong phủ. Lục Vu đối với Thừa Hoan cũng rất chu đáo. Theo lý mà nói, Thừa Hoan nhất định phải có cảm giác mới phải, nhưng vẫn lạnh lùng với Lục Vu như trước, thậm chí, ta còn nghĩ nàng còn có ý chống cự.”
Ta nhíu mày, nói: “Thừa Hoan thông minh hoạt bát, ngươi đừng quá lo lắng, nói cho Thừa Hoan mọi việc, để các nàng mẹ con nhận nhau.” Thập tam mỉm cười, lắc đầu nói: “Hiện tại tuy rằng Lục Vu rất đau lòng, nhưng dù sao chúng ra cũng đang ở cùng nhau, Thừa Hoan cũng đang sống bên cạnh Lục Vu. Ta không muốn mạo hiểm, dù sao thận phận của Lục Vu cũng không cho phép. Thứ hai, ta không biết Thừa Hoan có chấp nhận việc mẹ đẻ mình vẫn còn sống nhưng chưa từng chăm sóc ngày nào. Nếu như Thừa Hoan không hiểu, sẽ có hai người phải đau khổ. Nếu như nói ra thân phận của Lục Vu, việc gì sẽ phát sinh, ta không thể đoán trước.”
Ta cúi đầu cười khổ, rồi thở dài nói: “Các ngươi cứ nghĩ như vậy sẽ không làm tổn thương Thừa Hoan. Đến khi Thừa Hoan biết rõ mọi chuyện, nàng sẽ trách các ngươi, vì sao không nói cho nàng biết sớm.” Nói xong, ta giật mình thấy Thập tam nhợt nhạt đứng đó. Ta khẽ cười rồi xoay người bước đi.
Bước vào Dưỡng Tâm Điện, ta thấy hắn đang ngồi trước bàn, bất động nhìn vào một góc, mày chau, thần sắc đau khổ. Ta đứng chờ ở giữa điện, trong lòng tuy đau nhức không ngớt, nhưng lại không có cách nào khiến hắn bớt khổ sở.
Đứng một lát, vẻ u sầu giảm bớt, lý trí dường như trở lại. Ta từ từ đi tới bên cạnh hắn, dựa vào vai hắn. Hai người im lặng một hồi. Mãi sau hắn mới nói: “Nàng về trước đi, ta muốn ngồi một mình.”
Ta ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, vẻ đau khổ trong mắt hắn đã biến mất, chỉ còn lại ánh nhìn lạnh lùng kiên định. Ta trở nên căng thẳng, loại thần sắc này rất lâu rồi ta chưa có thấy.
Ngưng thần nhìn hắn một hồi, trong lòng tuy biết đây không phải thời cơ tốt nhất, nhưng ta vẫn xúc động nói: “Người chết đã chết, cho dù là hắn trượt chân ngã xuống nước, hay là có kẻ cố ý, chúng ta có làm bất cứ việc gì Phúc Huệ cũng không thể sống lại được.”
Hắn nhìn ta chằm chằm, ánh mắt sắc lạnh. Thần trí ta có chút hoảng loạng, cố nói thêm: “Ta không nói rằng là không truy tố, mà là cần phải điều tra tỉ mỉ, tra cho rõ chân tướng. Nếu như có kẻ cố ý gây ra, xử phạt hắn thế nào cũng là thích đáng. Nhưng nếu chỉ là trượt chân ngã xuống nước, nếu như bắt cả đám nô tài đó chôn cùng…”
Ta nói chưa xong, hắn đã ngắt lời: “Việc này nàng không cần lo tới.” Ta cúi đầu, đột nhiên phát hiện trong hai ngày này, bím tóc của hắn đã lấm tấm sợi bạc.
Trong phim truyền hình đều có chuyện nhân vật chính thương tâm quá mức, trong một đêm râu tóc bạc trắng, ta vốn nghĩ là chuyện phim. Thật không ngờ, việc này là có thực. Trong lòng đau xót, ta nắm lấy tay hắn, quan sát gương mặt nhợt nhạt, nhìn hai mắt hắn trầm tối mà vô cùng thương cảm. Lúc này, hắn đang bi thương tột cùng.
Sau một lúc, hắn cũng nắm tay ta nhẹ nhẹ, hơi cười nói: “Nhược Hi, ta biết nàng muốn nói điều gì. Chỉ là những việc này,… đám nô tài quả thật đã không tận lực chiếu cố Lục A ca.” Không đợi ta mở miệng, hắn lại nói: “Ta còn có chút việc chưa xử lý xong, nàng đi trước đi.”
Ta rút tay ra, trầm ngâm một hồi nói: “Ta chỉ không hi vọng người vô tội thì bị mất mạng, còn hung thủ lại ung dung lọt lưới.” Nói xong, ta nhìn hắn nhợt nhạt cười, rồi xoay người bước đi.
“Nhược Hi” Nghe hắn gọi, ta dừng bước, xoay người lại, lẳng lặng nhìn hắn. Hai người nhìn nhau một hồi, hắn lại nói: “Đi đi!” Nói xong, hắn lại cúi xuống, không nhìn ta. Ta cảm thấy khó hiểu, không biết vì sao hắn lại như vậy. Đứng nghĩ một lúc, ta xoay người chậm rãi đi ra ngoài.
Khôn Trữ cung.
Hoàng hâu Ô Lạt Na Lạp thị nằm trên giường, ánh mắt tản mạn, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhìn chằm chằm lên đỉnh màn, hoàn toàn bất động. Ta ngồi ở trên giường, nhẹ nắm lấy tay nàng. Nàng chậm rãi đưa ánh mắt đờ đẫn nhìn sang ta, thê thảm cười nói: “Lục A ca đã trở về chưa?”
Ta sửng sốt, dường như nàng đang không được tỉnh táo. Phất tay ra hiệu cho Tiểu Đường Tử, thái giám tổng quản Khôn Trữ Cung lại gần, ta hỏi nhỏ: “Nương nương mấy ngày nay vẫn như vậy sao?” Hắn buồn bã, đau khổ trả lời: “Nương nương cũng có lúc tỉnh táo, nhưng phần lớn là mơ màng như hiện tại.”
Ta chau mày nghĩ thầm, toàn bộ mọi chuyện trong hậu cung hoàng hậu đều xử lý rõ ràng ngăn nắp, nàng không thể xẩy ra chuyện gì được. Ta yên lặng nhìn hoàng hậu. Trong khi đó, hoàng hậu vẫn mê man, nói: “Hắn vẫn chưa trở về sao?” Ta lắc đầu. Sắc mặt hoàng hậu càng trở nên trắng bạch, chậm rãi nhỏm người dậy nói: “Mau sai người đi tìm hắn về đây.”
Ta cẩn thận đỡ nàng nằm xuống, dặn Tiểu Đường Tử: “Các ngươi lui ra trước.” Đợi đoàn người nối đuôi nhau đi ra, ta nhìn thẳng vào mắt hoàng hậu nói: “Tỷ tỷ, người có nhận ra muội không?” Ô Lạt Na Lạp thị nhìn ta, tim đập mạnh một hồi, rồi từ hai tròng mắt đột nhiên nước mắt đua nhau chảy xuống thành dòng. Ta khẽ lau nước mắt cho nàng, vừa lai vừa nói: “Tỷ tỷ, muội biết trong lòng tỷ rất đau khổ. Lục A ca nào có khác gì con ruột của tỷ. Thế nhưng, người cũng đã mất, tỷ không ăn không uống dặn vặt bản thân mình như vậy, liệu có thay đổi được gì?”
Đôi mắt đẫm lệ của nàng vẫn liên tục nhìn ra ngoài, giọng nói bi thương: “Từ khi Hoàng Huy chết yểu, ta không thể tiếp tục mang thai, hoàng thượng bởi vậy vẫn luôn trách ta. Niên phi mất đi, hoàng thượng thương hại ta, giao Lục A ca cho ta nuôi nấng, vậy mà ta lại không chăm sóc cẩn thận. Hoàng thượng vốn có ít con, Lục A ca nay lại mất đi, nghiệp chướng của ta thập quá nặng nề.”
Ta từ tốn khuyên nàng: “Hoàng thượng tuy ít con, nhưng từ xưa tớ nay, ngôi vị hoàng đế chỉ dành cho một người, con cái đông cũng không hẳn là chuyện tốt. Xa thì không nói, như ngay chuyện những năm Thánh tổ, hoàng tử tranh đoạt, khốc liệt bi thảm thế nào, chúng ta đều đã từng trải qua thời kì đó, tỷ hẳn cũng hiểu rõ. Tỷ đừng nên vì chuyện này mà tự trách bản thân vì chuyện không sinh được nhi tử. Chuyện Lục A ca mất đi cũng là chuyện ngoài ý mốn, chúng ta cũng không mong muốn như vậy. Nhưng chuyện đã xảy ra, chúng ta không thể sống mà trách cứ bản thân. Nỗi đau mất con, hoàng thượng là người đau đớn nhất. Vì thế, tỷ tỷ nhất định phải kiên cường đứng lên, vì hoàng thượng mà chăm lo hậu cung thật tốt, đây mới là chuyện chúng ta cần làm.”
Hoàng hậu ngừng khóc, vịn tay ta đứng dậy. Ta cầm tấm áo khoác mỏng ở chân giường phủ lên người nàng. Hoàng hậu nhìn ta, yếu ớt nói: “Muội muội so với ta sáng suốt hơn nhiều.” Thấy nàng đã khôi phục lại lý trí, ta liền hỏi: “Chuyện hôm đó xảy ra thế nào?”
Ô Lạt Na Lạp thị kéo lại áo choàng, trán nhíu lại, ánh mắt đau buồn kể: “Ngày ấy, Lục A Ca náo loạn chạy tới chỗ ta, nói cá trong hồ rất đẹp. Lúc đó, ta cười hắn, nghĩ giờ đã cuối thu, cá từ lâu đã ẩn mình dưới chỗ nước sâu, làm sao còn thấy được. Hắn lại nói tận mắt hắn đã nhìn thấy, còn nói mấy hôm trước ta không khoẻ, không thể đi cùng hắn. Vì vậy, ta đồng ý đi cùng hắn ra hồ xem cá.”
“Lúc đó, chúng ta cùng đi trong hành lang, bước vào tiểu đình bên hồ. Dựa vào lan can nhìn xuống, quả thật đúng như lời Lục A ca nói, trong hồ có rất nhiều cá, mà không hề giống như loại cá trước đây chúng ta đã xem. Bởi vì thích câu cá, nên Lục A ca sai Tiểu Đường Tử đi lấy cần câu. Tiểu Đường Tử đi được một lúc, chuyện đã xảy ra.”
Hai tay nàng run rẩy, ta liền vỗ nhẹ an ủi nàng. Đợi cho nàng bình tĩnh trở lại, ta hỏi tiếp: “Lúc đó trong tiểu đình, lúc xẩy ra chuyện thì mọi người đang làm gì?”
Hoàng hậu ngơ ngẩn một hồi, rồi chớp mắt nói: “Bọn nô tài đều ở bên hồ. Ta, Lục A ca, Lam Đông ở trong tiểu đình. Lúc đó, ta cùng Lam Đông đang nói lại chuyện ngày trước, không để ý nên không biết vì sao Lục A ca lại rơi xuống nước. Lam Đông cũng nhẩy xuống hồ để cứu, nhưng vẫn bị chậm một bước.”
Nàng lại nói tiếp với vẻ buồn đau sầu thảm: “Giá như ta có thể đổi mạng cho Lục A ca thì tốt biết bao.” Lòng ta trùng xuống, nắm chặt tay nàng mà nói: “Tỷ tỷ đừng nên nghĩ như vậy. Đã bao nhiêu năm rồi, dù là ở Vương phủ hay trong cung, tỷ đều tận tâm tận lực vì hoàng thượng mà suy nghĩ. Trong lòng hoàng thượng, bất kỳ ai cũng không thể thay thể được tỷ tỷ.”
Hoàng hậu giật mình, kinh ngạc nhìn ta nói: “Thực sự là rất giống. Nhiều năm qua, ta luôn có một câu hỏi, là ngươi cùng Nhược Hi có quan hệ thế nào. Dựa vào tuổi của ngươi mà nói, ngươi chưa từng trải qua những năm Thánh tổ như ngươi vừa nói.”
Ta đây chỉ muốn khuyên giải hoàng hậu, không để ý đã lỡ lời nói ra sơ hở như vậy. Thế nhưng, thân phận Nhược Hi ta không muốn lại nhắc tới. Ngập ngừng một lúc, ta đành nói lảng: “Tỷ tỷ, Nhược Hi qua đời đã lâu, không còn ai có quan hệ gì với nàng.” Hoàng hậu cũng gượng cười, nói: “Tỷ tỷ đã nhiều lời rồi.”
Ta cũng nhìn nàng cười, đang định nói tiếp thì Lam Đông đã đứng ngoài cửa nói vọng vào: “Nương nương, thuốc của người đã sắc xong.”
Ta ở cạnh giường, đỡ nhẹ người hoàng hậu, rồi tiếp nhận chén thuốc trong tay Lam Đông, chậm rãi giúp nàng uống thuốc. Thuốc này dường như rất đắng, hoàng hậu khẽ chau mày, những vẫn ráng uống một hơi hết sạch. Cầm chén thuốc đưa lại cho Lam Đông, ta nhón một khẩu đường đưa cho hoàng hậu. Hoàng hậu ăn rồi, cơ thể mới thả lỏng thêm đôi chút. Ta nhẹ nhàng đặt nàng nằm dựa vào gối.
Hoàng hậu mỉm cười nói: “Làm phiền muội muội rồi. Ta đây thân thể ngày một suy nhược, năm nay bị bệnh tới hai lần. Lần trước, nếu không nhờ có muội muội, chỉ sợ từ lâu ta đã không còn trên thế gian.” Ta nắm lấy tay hoàng hậu, lắc đầu nói: “Tỷ tỷ đừng nói gở. Lần trước chỉ là chứng đờm đơn giản, đâu phải bệnh nặng.”
Hoàng hậu nắm chặt tay ta, gượng cười nói khẽ: “Hiểu Văn, ta biết muội mong được đơn giản yên tĩnh sống ở trong cung, không màng mọi chuyện. Thế nhưng, nếu như ta mất đi, trong hậu cung này ta chỉ yên tâm tin tưởng có mình muội.” Nghe nàng nói, ta vô cùng căng thẳng, im lặng một hồi mới nói: “Tỷ tỷ sẽ không có việc gì đâu, tỷ đừng nên suy nghĩ bậy bạ.”
Nàng lắc đầu, lại nói: “Thân thể của ta, ta rõ ràng hơn ai hết. Ta sợ rằng chẳng còn bao nhiêu thời gian. Tuy nói phi tần trong cung đa số là từ trong phủ chuyển vào, đi theo hoàng thượng đã lâu nhưng khả năng của các nàng không đảm nhiệm được trọng trách lớn như vậy. Hi phi tuy nói tâm địa lương thiện, xử sự công băng nhưng phật tâm của nàng quá lớn, sợ là không trấn áp được mọi người. Đám người Tề phi, ta càng không phải nói tới.”
Nghe hoàng hậu nói ta cũng khẽ thở dài, đắn đo nói: “Muội là người mới tới, lại không hiểu chuyện. Những gì tỷ tỷ làm được, muội chưa chắc có thể làm được.”
Hoàng hậu là người thông hiểu chế độ, quy định của Đại Thanh, toàn tâm toàn ý vì Dận Chân mà tuyển tú, chưa từng oán hận đối phương để mình cô đơn phòng trống. Loại biểu đạt này, ta làm sao có thể như nàng được.
Hoàng hậu chăm chú nhìn ta một hồi, khẽ nhắm mắt, thở dài mà nói: “Làm sao ta mới có thể yên tâm được đây?” Ta gượng cười: “Tỷ tỷ nên an tâm dưỡng bệnh, đừng nên suy nghĩ nhiều như vậy.”
Nàng ngẩng đầu, nhẹ nhàng cười: “Là ta đã làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng, muội muội đừng trách. Dựa theo tính tình của muội muội, làm sao vì cái danh xưng này tranh đoạt.” Nàng khẽ ho vài tiếng, rồi nói tiếp: “Ta đang suy nghĩ, trong cung chỉ có mình muội mới có thể làm tốt, siêng năng công bằng xử lý sự tình, bởi vì muội toàn tâm toàn ý yêu hoàng thượng, không có bất kỳ tạp niệm nào khác. Lúc muội mới vào cung, cũng giống như Nhược Hi cô nương, muội không muốn tiếp xúc cùng chúng ta. Thế nhưng, trải qua bao chuyện, muội thật sự làm ta tin tưởng, yêu mến.”
Ta mỉm cười, không nói. Hoàng hậu vỗ nhẹ lên tay ta: “Thôi, không nhắc tới những chuyện này. Vài ngày trước, ta đã may một ít quần áo cho Hoằng Hãn, vốn định tự mình đem qua bên đó, không ngờ…” Vành mắt của nàng lại đỏ lên, nàng cố kìm nén rồi nói: “Lam Đông, mang qua đây.”
Lam Đông từ trong hòm lấy ra bọc quần áo, hai tay dâng lên trước mặt ta. Ta tiếp nhận, phát hiện vài bộ đồ tuy đơn giản nhưng thủ công tinh tế lạ thường. Ta cười nói: “Không ngờ tỷ tỷ lại khéo may vá đến vậy.” Nàng cũng xem qua cái áo, ánh mắt dịu dàng chưa từng thấy, nhẹ nhàng nói: “Trước lúc hoàng thượng kế vị, trong phủ việc thu chi tiền bạc quản rất nghiêm, không giống các phủ thân vương, bối lặc khác. Bởi vậy, mấy vị nương nương từ trong phủ chuyển tới, đều như ta, may vá rất khéo.”
Bên cạnh chợt vang lên tiếng ho rất nặng, quay lại nhìn thì Lam Đông đã quỳ trên mặt đất: “Xin nương nương thứ tội. Lam Đông xin được lui ra trước.” Sắc mặt nàng tái nhợt, thân thể yếu ớt, ta liền hỏi: “Ngươi vẫn đang mang bệnh sao?”
Lam Đông càng cúi thấp người: “Nô tỳ biết tội.” Lúc này, hoàng hậu đích thân đỡ nàng đứng dậy, quay sang nói với ta: “Lục A ca rơi xuống nước, nàng nhẩy xuống cứu thành ra bị cảm lạnh. Ta vốn định cho nha đầu này nghỉ ngơi mấy hôm, nhưng nàng sắc thuốc rất khéo, đành để nàng gắng gượng chăm sóc cho ta, không thể trách nàng được.”
Sắc mặt Lam Đông vẫn trầm tĩnh, nhìn không thấy vẻ kiêu ngạo siểm nịnh, nhìn qua còn thấy dáng vẻ tư thái của một vị tiểu thư lá ngọc cành vàng. Ta khẽ thở dài, những hoài nghi về nàng càng tăng thêm, mơ mơ hồ hồ, không thể khiến ta nghĩ tốt về nàng được. Vì thế, ta lại buột miệng hỏi: “Ngươi bơi rất tốt phải không?”
Lam Đông giật mình, nhìn ta khẽ trả lời: “Khởi bẩm nương, Lam Đông có thể bơi, không dám nói là tốt.” Lời của nàng khiêm tốn cung kính, lại rõ ràng rành mạch, ta chỉ cười hỏi tiếp: “Lúc đó ngươi có biết vì sao Lục A ca lại rơi xuống nước không?”
Lam Đông nhìn thẳng ta mà đáp: “Lúc đó, A ca vẫn tựa vào lan can ngắm cá. Nô tỳ đang nghe Hoàng hậu nương nương nói mấy chuyện khi còn ở Ung thân vương phủ, không rõ vì sao A ca lại rơi xuống nước.”
Sắc mặt Lam Đông bình tĩnh lạ thường, dường như chuyện nàng đang kể không hề có chút liên quan nào. Ta quan sát Lam Đông một lúc rồi nói: “Theo lý, người mới rơi xuống nước sẽ không thể chìm xuống đáy ngay lập tức.” Lam Đông ngẩn ngơ, nhìn ta rồi khẽ nhắm mắt nói: “Quả thật, Lục A ca không phải chìm xuống đáy hồ ngay lập tức. A ca vừa rơi xuống nước, nô tỳ lập tức nhẩu xuống. Nước hồ rất lạnh, vừa nhẩy xuống nô tỳ liền bị chuột rút. Nô tỳ gắng gượng bơi tới bên cạnh A ca. Vừa ôm lấy A ca, thật không ngờ A ca ôm chặt cổ nô tỳ, kéo tay của nô tỳ khiến nô tỳ không thể bơi tiếp, cả hai cùng chìm xuống dưới.”
Hai người cùng rơi xuống nước, nhưng nàng vẫn sống còn Lục A ca đã mất, ta lại càng thêm nghi ngờ: “Nhưng ta nghe nói, lúc cứu được A ca, hắn chỉ có một người, hơn nữa đã tắt thở?” Lam Đông ngẩng đầu, nhìn thẳng ta: “Không sai, hai người cùng chìm xuống đáy nước, nhưng không hiểu vì sao A ca lỏng tay ra, nô tỳ lúc đó không còn chút sức lực…”
Ô Lạt Na Lạp thị khóc nức nở, đứng bên cạnh. Ta thầm thở dài, lau nước mắt cho hoàng hậu rồi nói với vẻ áy náy: “Đã làm tỷ tỷ thương tâm rồi.” Hoàng hậu gượng cười, nhìn Lam Đông nói: “Nha đầu kia lúc cứu được, cũng chỉ còn chút hơi thở. Mấy hôm nay cũng nhờ có nàng chăm sóc, nếu không phải nàng cũng biết một chút dược lý, ta không thể hồi phục nhanh như vậy.”
Ta nao nao, hoàng hậu cũng biết chuyện, lẽ nào phán đoán của ta đã sai. Ta cười cười với Lam Đông: “Ngươi rất thích nghiên cứu dược lý?” Nàng cúi đầu, rành mạch trả lời: “Ngạch nương của nô tỳ vốn rất yếu đuối, khi còn bé nô tỳ thường xuyên chứng kiến cơn bệnh của ngạch nương. Bởi vậy, nô tỳ lập chí học y thuật bằng được, mong là được chăm sóc ngạch nương thật tốt.”
Nghe Lam Đông nói xong, ta thở nhẹ một hơi, chỉ mong mình đã lo lắng dư thừa, nàng chỉ là một cung nữ bình thường. Ô Lạt Na Lạp thị quay đầu nhìn Lam Đông, cười nói: “Lam Đông, ngươi lui ra trước đi.” Lam Đông sắc mặt bình tĩnh, mỉm cười khom người làm lễ, rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Xem tình hình, hoàng hậu vô cùng sủng ái Lam Đông. Hoàng hậu nói khẽ: “Hiểu Văn, nếu như có ngày tỷ tỷ chết đi, muội hãy để Lam Đông vào Viên Minh viên hầu hạ muội. Nha đầu kia mặc dù lãnh đạm như vậy, nhưng tâm tính vô cùng tốt.
Ta thầm thở dài, không biết làm sao để từ chối hoàng hậu. Nhưng nghĩ lại, chỉ vài năm nữa Lam Đông sẽ đến tuổi rời cung. Mặt khác, nếu như Thập tam điều tra rõ, nàng thực sự có vấn đề gì, sợ là nàng ở trong cung cũng chẳng được bao lâu. Ta vỗ nhẹ lên tay hoàng hậu mà nói: “Tỷ tỷ sao hôm nay cứ nhắc mãi tới chuyện này. Người đừng nên lo lắng quá như thế.”
Nhìn hoàng hậu có vẻ mệt mỏi, ta đỡ nàng vào giường, đắp chăn cho nàng rồi đứng dậy nói: “Tỷ tỷ nghỉ ngơi thật tốt, muội đi trước, sẽ trở lại thăm tỷ sau.” Nàng vươn tay cầm tay của ta nói: “Chuyện của hoàng thượng, nhờ muội thay ta chăm sóc.” Ta gật đầu, xoay người bước đi.
Bước ra cửa Khôn Trữ cung, vừa ngẩng đầu ta đã thấy Lam Đông đứng đợi ở ven đường. Ta ngẩn ra, rồi lập tức hiểu dụng ý của nàng. Chắc hẳn nàng cảm nhận được sự hoài nghi của ta. Thật là một nữ tử thông minh.
Lam Đông khom người hành lễ, đứng dậy nói: “Nô tỳ muốn nói chuyện cùng nương nương.” Ta mỉm cười, khẽ gật đầu. Nàng nhìn quanh rồi nói: “Nô tỳ muốn tìm nơi yên tĩnh cùng nói.” Ta vẫn mỉm cười như cũ: “Chúng ta vừa đi vừa nói.”
Nàng hơi lùi lại sau ta một chút, hai người cung đi. Lam Đông nhìn thẳng về phía trước, lúc sau bật cười một tiếng rồi nói: “Nương nương lẽ nào không muốn biết lúc đo nô tỳ đang nói chuyện gì với Hoàng hậu sao?” Ta vẫn toàn tâm để ý tìm hiểu vì sao Lục A ca lại rơi xuống nước, không quan tâm đến vấn đề này. Các nàng lúc đó rất để tâm vào câu chuyện, nên Lục A ca rơi xuống nước mà không ai biết. Nghe cách nàng nói, chuyện này với ta hẳn có chút liên quan. Ta khẽ cười nói: “Ta đối với chuyện của mọi người từ trước tới nay không hề hứng thú. Lam Đông cô nương muốn nói, ta sẽ lắng nghe, nếu như không muốn nói, ta sẽ không miễn cưỡng.”
Nàng ngừng một chút, chớp mắt nói: “Hoàng hậu nương nương đang kể chuyện với nô tỳ, từ lúc người được gả cho hoàng thượng. Lúc đó, nương nương rất hạnh phúc.” Bước chân ta chậm dần lại, rồi dừng hẳn hỏi nàng: “Vì sao lại nói những chuyện này?” Sắc mặt Lam Đông vẫn bình tĩnh, nói tiếp: “Sau đó, hoàng hậu nương nương nhắc tới Nhược Hi cô nương. Nàng ta là em vợ của Liêm thân vương, đồng thời là người tâm phúc trước mặt hoàng thượng. Đó là một nữ tử hết sức đặc biệt.”
Trong mắt nàng mơ hồ loé lên một tia căm hận, khiến ta vô cùng kinh ngạc. Yên lặng quan sát nàng, một lúc nàng mới nói tiếp: “Hoàng hậu nương nương nói, chưa bao giờ hoàng thượng quan tâm đến một nử tử như vậy. Hoàng thượng đối với Nhược Hi cô nương vô cùng… Rồi sau đó, nương nương lại vào cung. Ngôn hành cử chỉ của nương nương giống Nhược Hi cô nương đến mức nào. Sau này, không cần hoàng hậu nương nương nói, toàn bộ mấy nghìn người trong cung đều hiểu hoàng thượng đối với nương nương thế nào, đối với các phi tần khác ra sao.”
Ta nhìn nàng chăm chú nói: “Những lời ngươi vừa nói, đều là vì hoàng hậu nương nương?” Lam Đông thoáng giật mình, ánh mắt nghi hoặc nhìn ta. Ta khẽ cười một tiếng: “Nếu như là vì hoàng hậu nương nương, ta rất mừng nương nương đã không uổng công thương ngươi đến vậy. Thậm chí, chuyện sau này của người, bọn ta cũng đã thay ngươi thu xếp. Thế nhưng, ta vẫn muốn biết, vì sao ngươi lại nói những lời này với ta.”
Thần sắc nàng bỗng nhiên biến chuyển: “Cái gì sau này?” Ta liếc nhìn nàng, chậm rãi đi trước, vừa đi vừa nói: “Hoàng hậu nói, nếu như bệnh lần này không qua khỏi, để ngươi đi theo ta về Viên Minh viên.” Lam Đông yên lặng, khẽ than thở: “Hoàng hậu quả thật đối với nô tỳ rất tốt. Vừa nãy nô tỳ nói, hoàn toàn là vì hoàng hậu nương. Nương nương thân thể suy yếu, sợ là không còn được bao lâu.”
Hai người dừng chân, nàng lại khẽ nói: “Nương nương có từng hoài nghi nô tỳ không tận lực cứu Lục A ca?” Ta lắc đầu, nói: “Ta chỉ muốn biết rõ hơn, không có ý nào khác.” Nàng ngừng lại dáng vẻ tươi cười: “Có thể là do nô tỳ đã suy nghĩ quá nhiều. Chuyện đã xảy ra, nô tỳ không muốn giải thích nhiều. Nương nương thân phận cao quý, lời nói có thể quyết định chuyện sống chết của nô tỳ. Không có chứng cứ rõ ràng, kính xin nương nương cẩn thận, nô tỳ không muốn liên luỵ tới người vô tội.”
Ta bình tĩnh nhìn nàng nói: “Có làm hay không, trong lòng ngươi rõ ràng. Chuyện hôm nay ngừng ở đây.” Ta xoay người bước đi vài bước, rồi quay lại, thấy Lam Đông vẫn đang kinh ngạc nhìn ta. Thấy ta bỗng dưng quay lại, nàng cả kinh nói: “Nương nương còn chuyện gì căn dặn nô tỳ?” Ta nhìn nàng, nghiêm giọng nói: “Cô nương hiểu rõ dược lý, hẳn hiểu rõ quy luật tương sinh tương khắc. Ta mong rằng trong việc ăn uống của hoàng hậu, không gặp phải những chuyện này.”
Lam Đông nhếch miệng: “Là sư huynh nói với nương nương. Nô tỳ thật không ngờ… Từ trước tới nay, lời nói, cử chỉ của sư huynh đều vô cùng cẩn trọng, rất ít nói chuyện với người ngoài. Thế nhưng, nương nương yên tâm, nô tỳ hiểu rõ những việc này, không để hoàng hậu gặp chuyện.” Nói xong, nàng cúi người thi lễ, rồi nhanh chóng rời đi.