Đọc truyện Bộ Bộ Kinh Tâm 2 – Chương 20
Đầu ta đau như muốn vỡ tung ra, mồm miệng khô nứt. Ta cố gắng nuốt xuống, nhưng cơn khát vẫn khiến ta vô cùng khó chịu.
“Nhược Hi, uống chút nước đi.” Ta nghe giọng hắn nói chuyện, liền cố gắng mở mắt. Hắn đang ngồi trên giường, vẻ mặt chăm chú quan tâm. Ta định ngồi dậy, nhưng toàn thân bủn rủn không có chút lực, người ngã về sau. Hắn lắc đầu, đặt lại chén trà trên bàn, dịu dàng nâng ta ngồi lên, đặt ta dựa vào lòng rồi nâng chén trà ghé vào miệng ta.
Ta uống một ngụm lớn, liền cảm thấy dễ chịu hơn, lúc này mới nói: “Đã mấy giờ rồi?” Hắn cất đi chén trà, hai tay ôm ta, ôn nhu nói: “Hiện đang là chính ngọ.”
Ta giật mình, quay người lại, nhìn hắn nói: “Vậy sao chàng vẫn còn ở trong trướng? Ngày mai, hai vị Vương gia Mông Cổ đã rời đi, giờ không phải đang tổ chức đại yến hay sao?”
Hắn mỉm cười, nhìn thẳng ta nói: “Bà xã thân yêu của ta vẫn chưa ra khỏi giường, làm sao ta dám rời đi.” Câu nói dịu dàng tình cảm do hắn nói ra, dường như có chứa chút giận hờn. Ta nhìn sang, thấy sắc mặt hắn vẫn trầm tĩnh ôn nhu như trước, ta khẽ thở dài, sau đó sẵng giọng nói: “Miệng mồm dẻo quẹo”
Ta chợt nhận ra có chút khác biết, trong đầu duyệt qua một lượt, những việc tối hôm qua lần lượt hiện ra. Hình như ta đã từng mở miệng gọi hắn là ‘ông xã’, thế nhưng chưa từng nói qua cái từ ‘bà xã’ này, làm sao hắn biết được đây?
Ta nhìn hắn, ngượng ngùng hỏi: “Chàng vừa gọi ta là gì?” Hắn liền mỉm cười, rồi lại nói: “Bà xã, nàng không thích ta gọi nàng như thế sao?” Ta mơ hồ như vẫn nằm mơ, không biết lúc uống say đã nói những gì?
Ta nhìn trộm hắn, đúng lúc hắn cũng mỉm cười nhìn ta. Ta lại nói: “Đêm qua, ta đã nói những gì?” Gương mặt hắn trở nên khó coi, rồi cũng không kiềm chế được, cất tiếng cười lớn.
Cười xong, hắn vỗ má ta, vui vẻ nói: “Nàng nói rất nhiều.” Ta lập tức cảm thấy căng thẳng, khẽ cắn môi dưới suy nghĩ, không ngờ mỗi lần say rượu, ta đều nói ra rất nhiều chuyện không nên như vậy.
Ta đang ngây người, hắn nhẹ nhàng đỡ ta nằm xuống. Hai người yên lặng một hồi, hắn thở dài: “Nhược Hi, từ nay, nếu trong lòng nàng có tâm sự, phiền não gì thì nàng phải cho ta biết.” Ta im lặng hồi lâu, rồi nhẹ nhàng nói: “Ta biết rồi.”
Ta yên lặng suy nghĩ, có chút hối hận vì đã uống say. Ta nghiêng người, nhìn hắn: “Trong lúc say, nó có nói điều gì, chàng đừng để tâm nhé.” Nghe xong, hắn cười nói: “Phong tục ở Tây Bắc thật hay. Lần đầu ta nghe thấy, vợ chồng với nhau có thể xưng hồ ‘ông xã’, ‘bà xã’.”
Ta sửng sốt: “Là phong tục của Tây Bắc?” Hắn cười một tiếng, nói: “Còn không phải như vậy sao? Là chính nàng nói với ta, ở chỗ của nàng, vợ thì được gọi là ‘bà xã’, chồng thì xưng là ‘ông xã’.” Ta mỉm cười, hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?” Hắn vuốt tóc ta, nói: “Còn chưa đủ sao? Đúng là, say rồi mới nói lời thật.” Nghe vậy, ta liền cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng mặt hắn dường như đang trêu chọc ta, ta liền kéo chăn đắp kín người, quay mặt đi không nói tiếp.
Một lát sau, ta đột nhiên nghĩ đến chuyện đại yến, liền nói: “Còn ở đây sao? Buổi đại yến còn đang đợi chàng đó.” Hắn vừa nhắm chặt hai mắt, vừa nói: “Đã đổi sang tổ chức vào buổi tối. Trong đêm tối, ta sẽ cho đốt lên một đống lửa lớn, tạo bầu không khí thảo nguyên.” Hắn nói một hồi, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ. Ta khẽ khàng kéo chăn đắp cho hắn, rồi nhẹ nhàng bước xuống giường.
Vừa vén rèm bước ra, Tiểu Thuận Tử đã nhanh chóng nói: “Nương nương, Cúc Hương đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho người, nô tài sẽ bảo nàng dâng lên.” Ta cũng đang rất đói bụng, liền nói: “Không cần, để ta tự đi. Hoàng thượng tỉnh lại, ngươi bẩm với hoàng thượng, ta đi tìm Thừa Hoan.”
Đi được vài bước, ta liền thấy Thừa Hoan đang cưỡi một con ngựa trắng, phía sau là Tá Đặc cưỡi một con màu nâu, hai người phi ngựa trên đồng cỏ. Ta đứng ngắm nhìn vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc của Thừa Hoan, hưởng thụ cuộc sống vui sướng không lo không buồn.
Nhìn thấy ta, Thừa Hoan liền đưa tay vẫy ta, gọi to: “Cô cô” rồi giục ngựa về phía ta. Nàng xoay người nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, ném đi dây cương, rồi vui vẻ nói: “Cô cô, đã nhiều ngày không được gặp cô cô.” Tá Đặc cũng xuống ngựa, cúi người hành lễ, rồi dắt cả hai con ngựa đi trước.
Ta rút khăn lau mồ hôi trên trán Thừa Hoan, phát hiện miếng ngọc bội lạ trên cổ nàng. Ta cầm lấy, quan sát kỹ, thấy dường như không phải là một khối ngọc nguyên, tuy chất ngọc tương đồng, nhưng hoa văn không đúng. Ta hơi bối rối, mỉm cười nhìn Thừa Hoan rồi cất lại miếng ngọc.
Thừa Hoan cúi đầu nhìn ngọc bồi, hai má ửng đó, ngượng ngùng nói: “Cô cô, là do Tá Đặc tặng cho ta, ta cũng tặng cho hắn một miếng.”
Ta mỉm cười, vừa đi vừa hỏi nàng: “Thừa Hoan, con có cuộc sống của một người kỵ mã rong ruổi dưới trời cao đất rộng này không? Cô cô nói không phải là một tháng, không phải là một năm, mà là cả đời.” Thừa Hoan vẫn ngây thơ nhìn ta nói: “Cô cô, như vậy chẳng phải là quá dài hay sao? Một tháng này, con rất rất hạnh phúc.”
Ta đứng lại, nhìn về phía Tá Đặc, rồi cúi xuống nhìn nàng nói: “Thừa Hoan, con thực sự thích cưỡi ngựa cùng với Tá Đặc sao? Người khác có thể cùng cưỡi ngựa cùng con được không? Hay con thích cuộc sống trên thảo nguyên?”
Thừa Hoan nhíu mày, rồi cúi đầu suy nghĩ. Phía xa, con ngựa trắng ‘hí’ lên một tiếng dài, Thừa Hoan liền nhìn sang, rồi ngượng ngùng nói: “Cô cô, Thừa Hoan thích được cưỡi ngựa cùng Tá Đặc.”
Ta mừng thầm, như cất được hòn đá trong lòng. Ta cười nói: “Cô cô hiểu rồi, con đi mau đi.” Thừa Hoan nghe vậy, liền xoay người chạy đi, nhưng ngừng lại nghi hoặc hỏi: “Cô cô vì sao hỏi con như vậy?” Ta khoát tay ra hiệu cho nàng. Thấy ta như vậy, nàng lại chạy đi.
Trong lòng ta đã dễ chịu hơn, lập tức cảm thấy đói bụng, liền bước về phía lều của Cúc Hương.
“Nương nương”, một giọng nói quen thuộc gọi ta. Ta nghi hoặc xoay người lại, thấy một thị vệ đang đứng đó, là Trương Dục Chi.
Ta hơi giật mình, không biết vì sao hắn lại xuất hiện ở đây. Lần này, phụ trách bảo vệ tại Sướng xuân viên đều là thị vệ được cử tới từ Viên Minh viên, vòng ngoài là các tinh binh của sáu doanh trại lớn. Điều nhiều quân như vậy, thứ nhất là tăng cường an ninh, bảo vệ cho hoàng thượng, thứ hai là nhân dịp luyện binh. Ta không ngờ lại gặp hắn ở đây, mỉm cười nói: “Đã lâu không gặp.”
Hắn nhìn ta, vẻ mặt nặng nề không tỏ chút mừng rõ, nói: “Viên Minh viên đang thiếu vài thị vệ, nô tài được cử từ trong cung tới tăng cường. Sau khi người Mông Cổ rời đi, nô tài cũng sẽ quay về vườn.”
Thì ra là thế, ta đột nhiên liên tưởng đến một chuyện, liền hỏi: “Sư muội ngươi cũng đang ở trong cung, ngươi biết chứ?” Hắn gật đầu nói: “Ta vốn không ngờ lần này nàng tới kinh thành là tham dự tuyển tú.” Ta lại giật mình, nghĩ phải có chuyện hắn mới tới tìm ta, liền đứng chờ hắn.
Hắn cúi đầu suy nghĩ một hồi, hai mày nhíu lại, khó khăn nói: “Ngươi chưa từng học qua y thuật, không biết có hiểu những điều ta nói hay không…” Hắn dừng lại một lúc, rồi nói tiếp: “Có một vài vị thuốc, đối với bệnh nhân ra rất có ích, nhưng khi kết hợp với nhau, tuy không tạo thành độc tố, nhưng lại tạo ra chứng bệnh khác. Nói cách khác, kể cả ngũ cốc hoa màu, đều có hai mặt tốt xấu, có thể kiến người ta sinh bệnh. Sư muội ta học võ công tuy không đến đâu, nhưng kiến thức này lại được sư phụ ta chân truyền.”
“… mấy hôm nay vẫn dùng thuốc tan đờm, theo lý thuyết có thể làm đờm rút đi, nhưng nương nương lại càng thêm trầm trọng…” Ta nhớ lại những lời hôm đó Thái y đã nói, trên người toát ra mồ hôi lạnh, lẽ nào lần đó không phải là hoàng hậu mang bệnh. Hoặc là, nàng có mang bệnh, nhưng lại sinh thêm bệnh trong quá trình điều trị. Liệu có người ở giữa động tay động chân, khiến bệnh của nàng nặng thêm.
Từ trước tới nay, ta chưa hề nghĩ tới tình huống này. Trong phim truyền hình cũng chiếu mấy người trong cung cũng thường dùng thuốc đã thương người khác. Thế nhưng, vốn đều là do các nữ nhân đó ghen ghét đấu đá mà sử dụng thủ đoạn. Lữ Lam Hi vốn không phải phi tần trong hậu cung, nàng không nhất định phải dùng thủ đoạn này.
Suy nghĩ hồi lâu, ta không nghĩ ra vì sao nàng lại làm vậy. Ta ngẩng đầu hỏi: “Ngươi hoài nghi nàng đã hạ độc Hoàng hậu.”
Hắn nhìn ta, nói: “Ta không hoài nghi điều gì, chỉ muốn nói cho ngươi biết, nàng vốn là một cao thủ dùng thuốc, chỉ sợ thái y trong cung cũng không sánh được với nàng.”
Hắn nói xong liền khẽ mỉm cười. Trong lòng ta rối loạn, không biết Lữ Lam Hi muốn làm cái gì, hay tất cả chỉ là chuyện trung hợp, do Trương Dục Chi đa nghi mà thôi. Suy nghĩ một hồi, bụng ta quặn lên một cơn, ta nhăn mặt xoa bụng một hồi.
“Ngươi làm sao vậy?” Trương Dục Chi lo lắng hỏi. Ta lắc đầu nói: “Không có gì.”
Hắn im lặng một hồi, nhìn ta chằm chằm rồi nói: “Nương nương… Hiểu Văn, ta vẫn mong có cơ hội nói chuyện cùng ngươi. Thấy ngươi hạnh phúc như vậy, ta rất vui.” Ta thầm thở dài, đang muốn nói chuyện thì hắn lại tiếp: “Hắn,… hoàng thượng đối với ngươi rất tốt. Đêm qua, ta thấy hoàng thượng bế ngươi trở về lều…” Lời còn chưa dứt, hắn đột nhiên quỳ trên mặt đất: “Nô tài Trương Dục Chi khấu kiến Hoàng thượng, Vương gia.”
Ta xoay người, nhìn thấy Thập tam đang cầm lồng thức ăn, cùng Dận Chân đang chậm rãi đi tới. Dận Chân nói lớn ‘đứng lên’, Trương Dục Chi đứng dậy rồi nói: “Nô tài xin cáo lui.” Dận Chân đưa mắt nhìn hắn, rồi quay sang ta cười cười, nhưng vẫn hỏi: “Ngươi là thị vệ trong vườn?” Trương Dục Chi cung kính xác nhận. Dận Chân phất tay cho lui, hắn nhanh chóng rời đi.
Thập tam nhìn quanh, rồi hỏi ta: “Thừa Hoan lại cưỡi ngựa đi đâu rồi?” Ta gật đầu, nói: “Vừa mới cùng Tá Đặc rời đi.” Thập tam nhìn ra đồng cỏ, khẽ thở dài. Bụng ta đột nhiêu sôi ùng ục một hồi, ta cúi đầu bẽn lèn cười cười. Thập tam nhìn Dận Chân, vẻ mặt tức cười, đưa cặp lồng cho ta, rồi nói: “Thần đệ xin cáo lui.”
Ta cố gắng kìm cơn đói, khẽ nói với Thập tam: “Ngươi đừng đi, ta có chuyện muốn nói cùng ngươi.” Thập tam thoáng giật mình, rồi lại cười nói: “Hoàng tẩu nên đi ăn trước đã.” Nói xong, hắn quay người bỏ đi, cách một đoạn thì đứng lại ngẩng đầu nhìn về phía xa. Ta mở cặp lồng, cầm ăn hai miếng bánh hoa quế, lập tức cảm thấy dễ chịu.
Ngẩng đầu nhìn, ta thấy Dận Chân đang cau mày, bốn mắt nhìn nhau không chớp mắt. Hắn khẽ thở dài: “Sao không đi ăn ngay?” Ta mỉm cười, nói: “Vốn định đi dùng bữa, vừa hay lại gặp Thừa Hoan và Tá Đặc. Ta cũng vốn đình tìm nàng, liền đứng lại nói một hồi.”
Hắn nhẹ giọng nói: “Gặp được Thừa Hoan sao?” Ta có chút ngơ ngẩng, thấy ánh mắt của hắn có vẻ tức giận, chợt hiểu ra hàm ý của hắn. Ta khẽ cắn môi dưới, nhìn hắn một hồi rồi nói: “Trên đường về ta tình cờ gặp hắn. Trước đây cũng không biết hắn ở trong vườn.”
Hắn yên lặng nhìn ta, ánh mắt tức giận biến mất, cười cười cúi xuống lấy bát chè sen trong cặp lồng đưa cho ta, nói: “Nàng ăn thêm vài miếng đi.” Ta tiếp nhận bát chè, hắn đậy lại cặp lồng, rồi nhìn về phía Thập tam.
Ta thu dọn cặp lồng, đứng nhìn Thập tam, rồi nói với Dận Chân: “Tá Đặc muốn ở lại kinh thành học hỏi thêm. Chàng nên cử người chăm sóc, chiếu cố cho hắn.” Nụ cười trên môi hắn biến mất, nhìn ta chậm rãi nói: “Trong lòng nàng đã chọn ai rồi?” Ta gật đầu, nói: “Dinh thự của Thập tam ở gần Viên Minh viên nhất, cho dù là vào cung hay vào vườn vô cùng thuận tiện.” Hắn ngưng thần nhìn ta một hồi, rồi gọi lớn: “Thập tam đệ”
Thập tam đi tới trước mặt Dận Chân, cúi đầu nói: “Hoàng huynh có gì căn dặn?” Dận Chân cười nói: “Nhược Hi có chuyện nhờ ngươi, để nàng nói cho ngươi đi.” Thập tam mỉm cười nhìn ta, ta liền nói: “Việc này nếu như hoàng thượng phê chuẩn, ngươi phải cảm ơn ta đấy.”
Thập tam nhướng mày, mỉm cười gật đầu. Ta nín cười, nghiêm mặt nói: “Ta để cho Tá Đặc đi theo ngươi học hỏi thêm, Thừa Hoan cũng theo trở về phủ mấy hôm. Ngươi dặn Lục Vu phái người chú ý tới bữa ăn, cuộc sống hàng ngày của bọn họ. Thế nhưng, việc này đừng để cho các phúc tấn khác xen vào. Ta không muốn vì thân phận đặc biệt của Tá Đặc khiến Lục Vu bị thương tổn.”
Khuôn mặt âu sầu của Thập tam lập tức biến mất, thay bằng vẻ mặt hoan hỉ. Hắn khom người vái chào Dận Chân, giọng nói run rẩy: “Thập tam tạ ơn hoàng huyn h thành toàn.” Sau đó, hắn hướng sang ta nói: “Tạ ơn tâm ý của hoàng tẩu.”
Ta không biết việc này có thể hoàn thành tâm nguyện cho Lục Vu hay không. Thế nhưng, nàng sẽ có cơ hội ở cùng Thập Tam, Thừa Hoan, ba người sống cùng nhau dưới một mái nhà. Thừa Hoan mặc dù cũng có cảm giác thân thiện với Lục Vu, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, có thể chưa hiểu được chuyện ái tình. Ta không mong muốn áp đặt tình cảm cho Thừa Hoan, cũng không muốn sau này nàng phải hối hận. Ta hy vọng hàng ngày nàng cùng Tá Đặc gặp gỡ sẽ làm hai bên nảy sinh cảm tình sâu sắc. Ta cũng mong muốn, hai năm cuối cùng của Thập tam sẽ có Thừa Hoan ở cạnh.
Thế nhưng, Tá Đặc dù sao cũng là Vương tử Mông Cổ, thuộc dòng tộc hiển quý. Để Lục Vu chăm sóc, chiếu cố hắn, không biết có đưa tới tai vạ cho nàng, ta rất lo lắng.
Dận Chân trầm ngâm một hồi, nhìn ta rồi nói với Thập tam: “Công vụ của ngươi vô cùng bận rộn. Ta từng nghĩ để Tá Đặc đi theo Hoằng Lịch. Thế nhưng Nhược hi đã nói, quả thực mấy năm nay Lục Vu đã chịu nhiều uỷ khuất, để Thừa Hoan trở về cũng tốt. Nhưng các ngươi phải nhớ cho kỹ, Lục Vu đã mất.” Thập tam vui mừng gật đầu: “Thần đệ đã biết”.
Dận Chân lẳng lặng nhìn ta, căn dặn Thập tam: “Ngươi về trước đi.” Thập tam vái chào Dận Chân, lặp lại ‘cám ơn Hoàng huynh thành toàn’ rồi nhanh chóng sải bước đi.
Nhìn theo bóng lưng của Thập tam, trong lòng ta vô cùng vui vẻ. Bên tai chợt nghe một tiếng ‘hừ’ nhẹ, quay lại thấy hắn đang mỉm cười nói: “Vì sao là không nói rõ với Thập tam?”
Thấy hắn đã hiểu rõ ý của ta, ta liền nắm lấy tay hắn, chậm rãi vừa đi vừa nói: “Tá Đặc rất thích Thừa Hoan, chính là tâm hồn trong sáng hào sảng của nàng. Ta không muốn để nàng phải quyết định trong khi tuổi còn nhỏ, ngây thơ hồn nhiên như lúc này. Ta mong muốn đợi nàng lớn hơn một chút, hiểu rõ chuyện tình cảm và mong muốn cuộc sống của chính mình, rồi quyết định. Bởi vậy, ta không nói rõ với Thập tam, không muốn bọn họ ngay từ đầu đã ấn định vị trí đặc biệt của Tá Đặc với Thừa Hoan. Cuộc sống vốn ngắn ngủi, không mong Thừa Hoan phải tiếc nuối.”
Hắn căng thẳng nói: “Ngươi để cho hai người bọn họ cùng trở lại, bọn Thập tam và Lục Vu sẽ hiểu mục đích của ngươi.” Ta cười cười, nhìn hắn nói: “Cũng chẳng còn cách nào khác. Nếu như không để Tá Đặc theo Thừa Hoan trở về, Thừa Hoan chấp nhận hay sao? Nếu như Thừa Hoan không vui, Lục Vu cũng không thể hài lòng. Các nàng đều không vui, việc Thừa Hoan trở về cũng chẳng còn tác dụng.”
Hắn nhìn ta, khẽ cười rồi lắc đầu. Hắn gọi: “Nhược Hi”. Ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Có chuyện gì?” Hắn nói: “Nàng đừng uống thuốc nữa. Chúng ta sẽ lại có thêm một hài nhi. Từ khi có Hãn nhi, tâm tư của nàng, tất cả đều dành cho Thừa Hoan và Hãn nhi. Ở bên cạnh nàng, ta cảm thấy vô cùng nhẹ nhàng, thoải mái, đây là điều trước kia ta không hề cảm nhận được.”
Toàn thân ta cứng đờ, tâm tư trĩu nặng. Ta không biết sau này xảy ra chuyện gì, vẫn không mong có thêm hài nhi. Bởi vậu, ta vẫn dùng thuốc để tránh thụ thai.
Thấy ta không trả lời, hắn nhẹ nhàng thở dài, cầm tay ta đi về phía trước.
Ta cúi đầu đờ đẫn đi theo Dận Chân. Một tiếng cười khẽ vang lên ở phía trước, ta ngẩng đầu thấy Mẫn Mẫn đang đứng bên ngoài trướng. Nhìn vẻ mặt tươi cười của nàng, ta có cút sửng sốt rồi chợt hiểu vì sao nàng ta lại như vậy. Ta nắm chặt tay Dận Chân, khẽ nói: “Đợi Hãn nhĩ lớn hơn chút nữa đã nhé.” Ánh mắt hắn nhìn ta vừa kinh ngạc, vừa vui mừng, hắn khẽ gật đầu rồi nói: “Lát nữa cùng ta dùng bữa.” Nói xong, hắn khẽ gật đầu với Mẫn Mẫn, rồi quay trở vào trướng.
Mẫn Mẫn lại gần, nhìn ta rồi cười nói: “Nhược Hi, hắn đối với ngươi cũng thật tốt.” Ta mỉm cười, kéo tay nàng hỏi: “Tìm ta có chuyện gì vậy?” Ánh mắt nàng buồn bã, cúi đầu nói: “Ngày mai ta đã phải rời đi rồi, chẳng biết khi nào mới có thể gặp lại.”
Nghe nàng nói vậy, ta cũng khẽ thở dài. Lịch sử có ghi nhận, trong thời gian Ung Chính tại vị, không lần nào du hành nơi tái ngoại, cũng không nhắc tới việc triều kiến của Vương gia các bộ lạc. Mà nếu như Vương gia các bộ lạc có vào kinh, cũng không có khả năng mỗi năm đều có bộ tộc Y Căn Giác La.
Một lúc sau, nàng cố giấu đi vẻ buồn bã, gượng cười nói: “Nhược Hi, chúng ta tạm thời quên đi thân phận, sẽ giống như trước thoả thích cưỡi ngựa rong ruổi trên đồng cỏ.” Trong lòng ta cũng đột nhiên dâng trào hào khí, lớn tiếng nói: “Được.”
Chúng ta hai người cưỡi hai con ngựa trắng thong dong đi dạo. Đột nhiên, Mẫn Mẫn hô lớn một tiếng, hai chân thúc vào bụng ngựa. Con ngựa bị đau, phóng vọt lên như một mũi tên. Đang ngồi trên lưng ngựa, nàng đột nhiên xoay người nhảy xuống ngựa trong khi tốc độ không hề chậm lại, chỉ thấy chân trái nàng khẽ điểm xuống đất, toàn thân lại bật lên, ngồi vững vàng trên lưng ngựa.
Ta lớn tiếng khen ngợi, cúi rạp xuống phóng tới chỗ Mẫn Mẫn. Mẫn Mẫn nhìn ta cười hỏi: “Ngươi thấy sao?” Ta gật đầu tán thưởng, nàng lại nói: “Ngươi có dám làm vậy hay không?” Ta ngạo nghễ nhìn nàng nói: “Có gì mà không dám chứ.”
Nói xong, ta kéo cương giục ngựa phóng đi. Ta cười lớn, tay phải cầm cương như ôm sát cổ ngựa, tay trái vung roi, ống tay áo theo gió bay phấp phới. Ngựa phóng càng lúc càng nhanh, gió hắt vào mặt lành lạnh. Mẫn Mẫn vẫn đang hào hứng hô to, đột nhiên biến đổi tư thế, thoáng cái đã thấy nàng hai chân đứng trên lưng ngựa. Đây là lần đầu tiên ta thấy nàng cưỡi ngựa như vậy, vô cùng thích thú. Thấy nàng mỉm cười nhìn ta thách thức, ta lập tức xoay người mấy vòng trên lưng ngựa. Hai kỹ mã xinh đẹp cùng phóng như bay….
Hai người cưỡi ngựa cười lớn một hồi, Mẫn Mẫn lớn tiếng hỏi: “Nhược Hi, bức tường Tử Cấm Thành không thể trói chân buộc tay được ngươi. Ngươi vẫn giống như lúc trước.” Ta vô cùng xúc động, nhìn nàng trả lời: “Ngươi cũng vậy, không hề thay đổi.”
Vô tình ta đưa mắt nhìn về phía sườn núi đối diện, thấy Phó Nhã cũng đang ngồi trên lưng ngựa quan sát chúng ta, còn có một cung nữ đang níu cổ ngựa, ngẩng đầu thỉnh cầu nàng ta điều gì đó.
Ta xoay người ngồi lại, kéo cương kìm ngựa dừng lại. Mẫn Mẫn thấy ta như vậy, cũng xoay người ngồi lại, nhìn theo ánh mắt của ta rồi nói: “Là Tứ phúc tấn.” Ta khẽ nhíu hai mày. Sắc mặt Phó Nhã tái nhợt, thần sắc cũng có điểm khác lạ. Mẫn Mẫn nhìn ta nói: “Ta quay lại doanh trại, ngày mai đã khởi hành, ta còn chút chuyện dặn lại Tá Đặc.” Ta khẽ gật đầu, nàng liền quay ngựa rời đi.
Ta giục ngựa đi về phía Phó Nhã, “… Phúc tấn, người không thể cưỡi ngựa được. Dù người có đánh chết nô tỳ, nô tỳ cũng không buông tay. Người không vì bản thân mình, cũng phải vì hài nhi trong bụng.” Ta chợt thất kinh, từ trước vẫn chưa nghe ai đề cập tới chuyện này, lẽ nào nàng vẫn giấu mọi người. Phó Nhã thấy ta tới gần, gượng cười với ta rồi quay lại trách mắng nha đầu kia: “Lui ra, ta tự biết cân nhắc.”
Nha đầu kia dường như vẫn không an tâm, còn muốn nói nữa. Ta mở miệng nói: “Còn muốn tâm sự chuyện gì nữa?” Tiểu nha đầu quay đầu lại, thấy ta cuống quít hành lễ. Ta phất tay cho nàng lui ra. Ta xoay người xuống ngựa, ném dây cương đi. Phó Nhã cũng đã xuống ngựa. Nàng khom mình thi lễ, ta vội đỡ nàng lên rồi nói: “Đang mang thai, không cần để ý tới những nghi thức này.”
Hai người im lặng một hồi. Ta nghiêng người quan sát nàng một lúc. Thân thể nàng có hơi mập hơn một chút, quần áo cũng rộng rãi, nhưng nhìn không ra là người đang mang thai. Thấy ta như vậy, mặt nàng liền ửng đỏ, cúi đầu. Ta khẽ thở dài, hỏi nàng: “Ngươi vì sao không nói ra? Mang thai là chuyện vui.”
Hai mắt nàng đột nhiên tối sầm lại, im lặng một lúc mới nói: “Gia có thực sự vui sao?” Ta nghiêm giọng hỏi: “Hắn đang ở đâu?” Nàng vẫn thản nhiên, nhẹ nhàng đáp: “Hiện gia đang ở trong lều.” Ta nhìn nàng nói: “Hắn là A mã của hài nhi ngươi, sao có thể không vui. Giờ chúng ta về thôi, ngươi đi nói với hắn.”
Nàng lắc đầu: “Hiện tại…, hiện tại không thích hợp.” Ta nghi hoặc hỏi: “Có điều gì không thích hợp?” Nàng cười khổ, nói: “Ông Triết Du đã tới. Gia hiện đang ở trong lều cùng nàng.”
Thấy sắc mặt nàng trắng bệch, ta thầm chua xót, nỗi đau của nữ nhân trong cung, chẳng ai có thể thay đổi. Ta cầm tay nàng, hỏi: “Vì sao nàng ta lại tới?” Phó Nhã khẽ trả lời: “Nàng ta nói hài nhi trong bụng nhớ A mã, liền theo Hoàng hậu nương nương tới đây.”
Hoàng hậu Ô Lạt Na Lạp thị muốn tới đây, đã cho người đến thông báo cho Dận Chân. Ta thật không ngờ lại là mưu kế của thị thiếp Hoằng Lịch. Ta lắc đầu khẽ cười, nói: “Ngươi đã suy nghĩ quá nhiều cho hắn rồi. Đạo vợ chồng không phải là như vậy. Những lúc thích hợp, giận giữ làm náo loạn một chút cũng rất có lợi cho việc bồi dưỡng tình cảm.”
Nàng im lặng một chút, liền theo ta đi về lều của Hoằng Lịch. Trước lều không có một ai cánh gác, ta nghĩ là do Hoằng Lịch cho lui. Sắc mặt nàng có chút u ám, đầu cúi thấp xuống đất. Ta vỗ nhẹ lên tay nàng, rồi ra hiệu bảo nàng vào trong. Mặt nàng tái nhợt đi rồi lắc đầu. Ta liền vén cửa lều, kéo tay nàng đi vào.”
“Ta còn tưởng là ai, thì ra là Phúc tấn. Ngươi xem, ta thân thể nặng nề như vậy, không thể hành lễ được rồi.” Nghe vậy, ta nhướng mày, thì ra đây chính là Ông Triết Du ngang tàng, ương ngạnh.
Ta đứng bên ngoài đợi một hồi, không nghe thêm được thanh âm nào khác, đột nhiên cảm thấy tức giận. Hoằng Lịch ngang nhiên để cho đám thị thiếp coi thường Phó Nhã. Ta giận giữ vén rèm, bước nhanh vào trong. Phó Nhã đang ngồi ngay ngắn trên ghế, trên mặt không lộ chút gì bất thường. Ông Triết Du đang nằm trên giường nhàn nhã ăn điểm tâm.
Nàng ta chưa bao giờ gặp ta, mà ta hôm nay lại đang mặc trang phục cưỡi ngựa khiến không thể nào nhìn ra thân phận của ta. Vì vậy, nàng vẫn nằm yên như cũ.
Ta nhìn quanh, thì ra Hoằng Lịch không ở trong trướng, tức giận trong lòng cũng giảm bớt. Phó Nhã đứng lên, cười nói: “Gia vừa mới ra ngoài. Nương nương không cần lo lắng, Nhã nhi có thể xử lý thật tốt.”
‘Choang’ một tiếng – đĩa điểm tâm trên giường rơi xuống đất vỡ tan. Ông Triết Du bật dậy, run sợ đi tới, khom mình hành lễ: “Triết Du thỉnh an nương nương. Nương nương cát tường.” Ta liếc mắt nhìn nàng, cũng không cho nàng đứng dậy, cười nói với Phó Nhã: “Nghe ngạch nương ngươi nói lại, ngươi cũng là một tay pha trà rát khéo. Chẳng hay hôm nay ta có lộc thưởng thức được chăng? Nhân tiện, ta có thể chờ Tứ A ca về.”
Hai người đi tới ngồi xuống ghế. Phó Nhã nhìn sang Ông Triết Du vẫn đang khom người, nhìn ta lo lắng nói: “Nương nương…” Không đợi nàng nói xong, ta ngắt lời: “Ta đang đợi trà của ngươi.”
Đợi Phó Nhã pha trà xong, ta nhấp một ngụm rồi nhìn sang Ông Triết Du. Trên thái dương của nàng bắt đầu lấm tấm mồ hôi, khẽ cắn môi dưới cố chịu đựng. Tuy ta biết đang mang thai rất khổ cực, ta cũng có chút không đành lòng, nhưng hôm nay nhất định phải để cho nàng ta hiểu thế nào là quy củ. Nghĩ đến lúc nàng ta sinh ra nhi tử đầu tiên cho Hoằng Lịch, những ngày tới Phó Nhã sống sẽ không yên ổn.
Phó Nhã nhấp nhổm ngồi không yên, ánh mắt hết nhìn qua ta rồi lại nhìn sang Ông Triết Du. Ta thở dài nói: “Ta vốn cũng không có tư tưởng phân biết tôn ti, nhưng có người nếu không hiểu chuyện, ta cũng sẽ khiến nàng hiểu rõ, thế nào là thân phận của một Phúc tấn, thế nào là thân phận của một thị thiếp.”
Ông Triết Du ánh mắt lộ vẻ căng thẳng, nhìn về phía cửa lều rồi thở nhẹ một tiếng, ngồi bệt xuống đất. Phó Nhã nhìn theo nàng, vừa nhìn ra cửa lều sắc mặt đột nhiên trắng bệch, đứng sang một bên ngơ ngác.
Ta quay người nhìn ra thấy Hoằng Lịch đang đứng ở cửa lều, không chút biểu cảm lặng lẽ nhìn Ông Triết Du. Ta lần thứ hai bội phục tâm cơ của nữ tử này, khẽ cười nói: “Lại đây ngồi xuống.” Ta cũng quay sang nói với Phó Nhã: “Ngươi cũng ngồi xuống.” Hoằng Lịch chậm rãi đi tới, ngồi bên cạnh Phó Nhã. Ta hừ nhẹ một tiếng, lạnh giọng ra lệnh cho Ông Triết Du: “Ngươi lui ra trước.” Nàng ta ngẩng đầu nhìn Hoằng Lịch đầy vẻ uỷ khuất. Thấy hắn không có phản ứng, nét mặt nàng chuyển sang tức giận, phẫn nộ tự mình đứng lên, chậm rãi bước ra ngoài.
Thấy hai người bọn họ, một người đạm nhiên một người hoảng sợ, ta hít một hơi thật sâu rồi nói với Phó Nhã: “Ngươi nói, hay để ta?” Nàng nhìn Hoằng Lịch, rồi nói lí nhí: “Gia, ta đã có mang.” Hoằng Lịch chấn động, một lát sau mới hỏi: “Mấy tháng rồi?” Phó Nhã hai mắt ửng đỏ: “Đã gần bảy tháng.”
Ta đang uống trà, nghe vậy nuốt vội xuống. Phó Nhã đang mang thai bảy tháng, mà bụng vẫn nhỏ như vậy. Sắc mặt Hoằng Lịch cũng trắng bệch, thanh âm có chút lo lắng: “Vì sao ngươi không nói sớm? Dạo này thân thể ngươi suy nhược, vừa rồi nha hoàn nói lại, ngươi còn đi cưỡi ngựa?” Nước mắt nàng đã chảy dài, nghẹn ngào không nói nên lời. Ta lắc đầu, mũi có chút cay cay, liền nói: “Nhã nhi, ngươi ra ngoài trước đi.”
Ta nhìn hắn đảo chén trà, nói: “Ta mặc kệ ngươi có thích Phó Nhã hay không, cũng không quản việc ngươi sủng ái thị thiếp. Nhưng ngươi không thể để các nàng coi Phó Nhã như không tồn tại, cũng không để ý tới tôn nghiêm của Phó Nhã như thế.” Hắn nhấp một ngụm trà, con mắt nhìn xuống bàn, im lặng một hồi rồi nói: “Chuyện này về sau ngươi đừng nên lo lắng.”
Nghe được câu trả lời muốn nghe, trong lòng ta thoải mái hơn một chút. Vẻ mặt hắn vẫn thản nhiên như cũ. Ta đứng lên nói: “Ta đi trước.” Đi được vài bước, hắn đột nhiên nói từ phía sau: “Trên lưng ngựa, ngươi rất đẹp.”
Bước chân ta bị kìm lại, toàn thân lảo đảo, trong lòng vô cùng phiền muộn. Ta xoay người lại, nhìn hắn nói: “Tại sao ngươi vẫn cố chấp như vậy?” Hắn ngẩng đầu, đáp trả bâng quơ: “Ngươi không phát hiện ra sao? Đôi mắt của Triết Du rất đẹp.”
Ta trong lòng kinh sợ, suy nghĩ một hồi, hai tay nắm chặt kìm chế nói: “Ngươi nhất định khiến ta phải khó chịu hay sao? Ngươi không muốn thấy ta được yên ổn hay sao? Ngươi nhất định không thể đặt xuống hay sao?” Hoằng Lịch đứng lên, vái dài nói: “Ngạch nương, người hiểu nhầm rồi. Ta thật tâm khen ngợi tài cưỡi ngựa của người.” Mặt ta nóng dần lên, ý của hắn chỉ có vậy thôi sao? Nhìn ánh mắt hắn hồn nhiên, không giống như giả bộ. Ta liền cười một tiếng, nói: “Thân thể của Phó Nhã hư nhược, ngươi nên chăm sóc nàng cho tốt.”
Hắn khẽ thở dài: “Ta sẽ đối xử tử tế với nàng.” Ta gật đầu, cất bước hướng ra ngoài.
Giữa bãi cỏ trống, một đống lửa lớn được đốt lên, chiếu sáng cả một vùng.
Ta ngồi bên phải Dận Chân, đưa mắt nhìn vẻ mặt thương cảm của Mẫn Mẫn dành cho Tá Đặc, ta âm thầm thở dài. Ta khẽ lay Dận Chân, rồi dùng ánh mắt ra hiệu mình muốn đi ra ngoài. Hắn khẽ nhăn trán một chút, rồi khẽ cười gật đầu. Ta vừa đứng lên, Ô Lạt Na Lạp thị ở đối diện cười hỏi: “Muội muội, có việc gì vậy?” Ta khẽ trả lời: “Muội đi thay áo.” Nói rồi, hai người nhìn nhau cười, ta liền rời đi.
Đi một lúc, ta ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao. Những ngôi sao nhấp nháy như ánh mắt tinh nghịch của trẻ nhỏ. Ta im lặng ngắm một hồi, trong lòng đột nhiên nhớ Hoằng Hãn, có chút hối hận đã để hắn lại trong cung. Tuy rằng Xảo Tuệ chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc cho hắn, nhưng vào lúc này, trong lòng vẫn nhớ hắn vô cùng.
Một tiếng bước chân nhỏ vang lên, khiến ta giật mình. Xoay người lại nhìn, một tiểu thái giám đang đứng cách ta hai thước.
Trong lòng ta nghi hoặc, mở miệng hỏi: “Ngươi ở trong cung nào? Vì sao tới tìm ta?” Tiểu thái giám hai chân mềm nhũn, phủ phục trên mặt đất rồi mới trả lời: “Khởi bẩm nương nương, nô tài là người trong cung hoàng hậu. Nô tài tới đây đã được một thời gian, đợi mãi mới có thể một mình gặp nương nương.” Hắn nói xong, vẫn cúi đầu rồi lấy ra một túi vải giơ lên cao dâng lên cho ta.
Tiếp nhận túi vải, trong lòng ta đã biết là do ai đưa tới, nhưng không biết lại có chuyện gì. Thấy hắn vẫn quỳ trên mặt đất, ta nói: “Ngươi quay về trước đi.” Hắn đứng dậy, cung kính bước lùi vài bước rồi mới xoay người chạy đi. Cầm túi vải, ta kinh ngạc suy nghĩ. Từ lúc nhận con dấu nhỏ từ chỗ Thuý Trúc, ta luôn giấu kĩ dưới đáy hòm, chưa từng nghĩ tới việc xuất cung xem xét việc kinh doanh của các cửa hiệu.
Một tiếng ‘nương nương’ kéo ta trở lại hiện thực. Trong bóng tối, Trương Dục Chi đang yên lặng đứng đó, không biết đã đứng được bao lâu. Gió đêm thổi tới có chút lạnh, ta không kìm được khẽ run lên. Hắn lại gần nói: “Ngươi quay trở về lều đi, ban đêm gió lạnh.”
Ta gật đầu, cất bước trở về. Vừa đi vài bước, ta liền nghe hắn than nhẹ: “Hôm nay ta tới đây vốn là để cáo biệt.” Ta ngẩn người, nghi hoặc hỏi: “Không phải ngươi cũng về vườn sao? Ngươi phải hồi cung à?” Hắn cúi đầu, im lặng một lúc rồi khẽ cười nói: “Cũng không phải hồi cung. Là rời cung.”
Trong lòng mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng ta vẫn nói: “Đối với ngươi, ra cung cũng không phải là chuyện xấu. Ngươi vốn là người học võ, đáng ra nên hành hiệp trượng nghĩa, không nên giam mình trong cung đình. Những quy củ trong hoàng cung theo thời gian sẽ làm ngươi mất đi chính khí.”
Hắn hơi ngẩng đầu, yên lặng nhìn bầu trời, lúc lâu sau mới nói: “Ta đã mua lại Cúc Xá. Sau này nếu nương nương có việc gì…” Nói đến đây, hắn liền nhìn xuống, lăc lắc đầu rồi nói tiếp: “Sau này có rời cung, nhớ tới người bạn này, ngươi biết phải đến chỗ nào.”
Ta nhìn hắn mỉm cười: “Quán trà đó quả thật khiến người ta khó quên. Mấy ngày trước, ngươi còn nói muốn vào vườn, làm sao lại thay đổi ý định?” Hắn khẽ thở dài, gượng cười nói: “Hình như nương nương đã quên ta có một người cậu đang là trọng thần trong triều đình.” Giọng hắn nói có ẩn chưa tâm sự không giải thích được, nhưng ta cũng ‘khúc khích’ cười. Hắn nhìn ta một lúc, rồi xoay người bước đi thật nhanh. Một trận gió thổi tới, ta liền kéo lại áo khoác, bước nhanh trở về.
Cúc Hương đỡ ta ngồi xuống bên cạnh Dận Chân. Ta mỉm cười với Ô Lạt Na Lạp thị và Hi phi. Dận Chân nhìn ta ánh mắt vô cùng ấm áp khiến ta nóng người, đưa tay nắm chặt tay hắn.
Hắn quay lại nhìn thẳng, rồi cất giọng nói lớn: “Vương tử Tá Đặc muốn ở lại kinh thành học tập một thời gian, trẫm đã ân chuẩn. Từ sau, Tá Đặc sẽ học tập trong vườn, cuộc sống ăn mặc hằng ngày sẽ do Di thân vương trắc phúc tấn Trương Thị thu xếp.” Việc này vốn cũng không cần hắn tự mình hạ chỉ, nhưng làm vậy vốn ban cho Lục Vu một ân sủng đặc biệt. Ta vô cùng vui vẻ, nhưng cũng có chút lo lắng, không hiểu lý do gì Dận Chân lại làm như vậy, có ý tứ gì chăng. Nghĩ đến đó, ta khẽ thở dài, hy vọng là bản thân suy nghĩ quá cẩn thận.
–
Hai bộ lạc Mông Cổ lần lượt rời khỏi kinh thành, ta cũng theo Dận Chân trở về Viên Minh viên.
Đứng ở trước cửa, nhìn tấm biển trên cửa vườn, trong miệng thầm đọc ‘Hạnh hoa xuân quán”. Ta có ch hoảng hốt, đây là Viên Minh viên bao gồm hơn bốn mươi thắng cảnh hay sao. Ta vốn vẫn cho rằng khung cảnh này đều được xây dựng dưới thời Càn Long.
Thấy phản ứng của ta như vậy, Dận Chân đứng bên cạnh nói: “Thế nào? Nàng không thích sao?” Ta lắc đầu, bước vào trong sân, quả thực cảnh sắc rạng rỡ mà thanh nhã. Quanh co lối nhỏ, một mảnh phong cảnh điền viên. Ta hào hứng đi lên toà lầu cao chót vót, nhìn quanh bốn phía, trên dưới sắc mầu rực rỡ, phía đông lầu các soi bóng mặt hồ, phía tây thôn dã, vườn rau quán rượu…
Nhắm mắt lại, ta hình dung lại cảnh sắc khu vườn, hít thở cảm nhận hương vị trong lành. Hắn đứng phía sau ôm ta vào lòng, dựa đầu lên vai ta, nhẹ giọng ngâm vài câu từ. Ta mở mắt, nhìn cảnh sắc đẹp như tranh trước mặt, dịu dàng nói: “Sinh ra ta là cha mẹ, hiểu ta là Dận Chân” Giọng hắn căng thẳng, nói nhẹ bên tai: “Nàng thích là tốt rồi.” Ta thở dài khẽ nói: “Khu vườn đẹp vô cùng. Ta rất thích nơi này.”
Cả hai cùng chìm đắm trong khung cảnh hữu tình, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Đột nhiên, ta sợ hãi, gạt tay hắn ra, xoay người nhìn hắn đầy oán giận: “Không phải chàng đã nói không động tới Chân Hi các hay sao?” Hắn nhìn ta chằm chằm, rồi lắc đầu, kéo tay ta dẫn xuống lầu, đi dọc theo con đường nhỏ quanh co.
Từ xa ta đã nhìn thấy khoảnh sân quen thuộc, khẽ khàng nói: “Con đường có chút xa lạ.” Hắn cười khẽ nói: “Trong vườn có bao nhiêu tiểu viện, tất cả đều đã được thay đổi, chỉ trừ có chễ này. Để Chân Hi các không phá vỡ cảnh quan khu vườn, quả thật mấy người thợ đã tốn không ít tâm tư.”
Ta bước nhanh hơn đi vào trong viện, quan sát một hồi, quả thật không có gì thay đổi.
Cửa phòng của ta lúc trước đột nhiên mở ra, Xảo Tuệ đang bế Hoằng Hãn bước ra. Nhìn thấy ta, Xảo Tuệ mừng rỡ bước tới, vui vẻ nói: “Tiểu thư, người đã trở về. Tiểu A ca đã lớn hơn trước rất nhiều. Nô tỳ và tiểu A ca cũng mới trở về. Phòng của tiểu thư giờ đã dành cho tiểu A ca rồi…”
Nghe Xảo Tuệ nói liên hồi, ta đón lấy Hoằng Hãn. Ta cẩn thận bế hắn lên, quan sát thật kỹ, quả thật hắn đã lớn hơn trước nhiểu. Tiểu tử kia hai mắt tròn xoe lặng lẽ quan sát ta, dường như không nhận ra. Nghĩ đến đó ta có chút phiền muộn. Tiểu tử kia đột nhiên nở nụ cười, ta chưa kịp vui mừng thì hắn đã nắm chặt tóc của ta, ra sức giật mạnh, trong miệng la lên những thanh âm hưng phấn ‘a a’.
Rất vất vả ta mới gỡ được tay của hắn, bế hắn nằm nghiêng trong lòng, để tay hắn rời xa phạm vi gương mặt cho an toàn. Dận Chân đứng ở cửa viện, ánh mắt lộ vẻ vui mừng quan sát hai mẹ con. Xảo Tuệ thấy hắn liên khom người cúi đầu rồi nhẹ nhàng lui xuống.
Hắn đi tới, đón lấy Hoằng Hãn, nhẹ nhàng giơ hắn lên cao. Ta có chút hoảng sợ, đang định nói vài câu trách mắng thì Hoằng Hãn đã cười lớn ‘khanh khách’.
Đứng dưới tàng cây, im lặng nhìn, trong lòng có chút thê lương, hạnh phúc này chỉ ngắn ngủi vài năm thôi sao? Ta bước lui về phía sau, dựa vào thân cây, lẳng lặng quan sát hai cha con chơi đùa.
Khi chơi đùa với Hoằng Hãn, sắc mặt hắn tươi vui khác hẳn vẻ mặt lạnh lùng hằng ngày. Hai cánh tay nhỏ bé của Hoằng hãn liên tục quơ trên không trung, miệng vẫn liên tục cười hi hi.
Viền mắt ta nóng lên, liền cúi đầu lau đi nước mắt. Ngẩng đầu lên nhìn, ta thấy hắn đang ôm Hoằng Hãn nhìn ta lộ vẻ suy nghĩ. Ta đi tới cạnh hắn, nói: “Bụi trên cây rơi xuống, bay vào mắt ta.” Sắc mặt hắn trở nên trầm tĩnh, nhìn ta một lúc nói: “Mấy hôm nay, vì sao nàng suy nghĩ nhiều vậy, lúc nào cũng lơ đãng xuất thần. Nhược Hi, nàng lo lắng điều gì?”
Ta đưa tay về phía Hoằng Hãn, gượng cười nói: “Ta lo lắng điều gì, chẳng phải chàng sẽ biết ngay hay sao?” Hoằng Hãn nhìn ta, rồi lại nhìn về phía Dận Chân. Khuôn mặt nhỏ nhắn mỉm cười, ôm chặt cổ Dận Chân. Ta thở dài, nhìn bọn họ rồi quay người bước vào bên trong.
Vừa rời đi, hắn gọi giật lại, giọng nặng nề: “Nhược Hi” Ta dừng bước, xoay lại nhìn. Trán hắn giờ đang cau lại, yên lặng đứng đó quan sát ta một lúc rồi nói: “Nàng đừng khóc nữa.”
Ta cảm động, gượng cười định nói vài câu trấn an hắn. Đột nhiên, Cao Vô Dung vẻ mặt đau buồn, đang bước nhanh tới. Thấy thần sắc của hắn như vậy, ta cảm thấy bất an, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Ta bước lại gần Dận Chân, đưa tay về phía Hoằng Hãn. Lần này, tiểu tử kia đã chịu cho ta bế. Dận Chân nhìn Cao vô Dung, sắc mặt vẫn trầm tĩnh, nhàn nhạt hỏi: “Có chuyện gì?” Cao Vô Dung hai mắt đẫm lệ, quỳ gối trên mặt đất, vừa khóc vừa nói: “Lục A ca đã qua đời.”
Lục A ca vốn là hài nhi duy nhất của Niên Phi, năm nay tròn tám tuổi. Từ sau khi Niên phi qua đời, hắn do hoàng hậu chăm sóc ở Khôn Trữ cung. Ô Lạt Na Lạp thị chưa từng nuôi con, nên đối với vị A ca này luôn luôn sủng ái, chăm sóc cẩn thận. Thường ngày, sức khoẻ Lục A ca cũng rất tốt, cũng chưa từng nghe Ô Lạt Na Lạp thị nói hắn có chuyện gì.
Trong lòng ta nhức nhối, ngây ngốc nhìn Dận Chân. Hắn đứng đó, hai tay nắm chặt, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt bi thương. Hắn chậm rãi hỏi: “Chuyện xảy ra thế nào?”
Cao Vô Dung dùng tay áo lau nước mắt, khẽ trả lời: “Do rơi xuống nước.”
Bộ Bộ Kinh Tâm Phần 2 – Part 3