Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối

Chương 8


Bạn đang đọc Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối: Chương 8


Tại trường King.
Tụi nó từ dưới sân lặng lội bơi lên đến. Vừa bước vào đã thấy chỗ của mình đã bị chiếm, bất ngờ khi gặp 3 gương mặt mà có cháy thành tro tụi nó cũng nhận ra (cài này là trù rủa người ta nè). 3 ả đang ôm ấp uốn éo với tụi hắn. Tuy hình ảnh không được hoa mỹ cho lắm nhưng 3 nàng vẫn cố bước đến vì không được khuất phục trước kẻ thù.
– ưm… ưm_ tụi nó hắng giọng để tạo tín hiệu rằng mình đã đến.
– ủa đến rồi hả_ Tụi hắn thấy 3 nàng thì mừng ra mặt vì đã có cứu tinh.
– cô đang ngồi chỗ của tôi đó_ Tiểu An khoanh tay nói
– ô chào bạn cũ! trùng hợp thế_ Tú ly nói, tay còn cặp tay Tuấn Anh. Tiểu An khẽ liếc nhìn rồi xem như không có gì.
– chẳng có gì trùng hợp, tôi cố xem cô là bạn sao? đừng có gọi thân mật thế_ Tiểu An chống 2 tay xuống bàn nhìn thẳng vào cô ta nói.
– cô… à thì phải tôi đây sao làm bạn với kẻ nghèo được chứ_ nhanh chóng chữa ngượng nên cô lôi cái nghèo giàu ra nói.
– Vâng, tiểu thư Tú Ly đây thật sự giàu có, haizzz mà lại đi giành chỗ ngồi của người nghèo như tôi_ Tiểu An nhẹ giọng nói làm mặt cô ả đỏ lên vì tức.
– anh, coi con nhỏ này ăn hiếp em kìa, anh đòi công bằng lại cho em đi_ nhỏ nắm tay Anh lắc lắc nhỏng nhẽo. Tiểu An chăm chú nhìn họ.
– Tiểu An nói đúng đấy! Đây là chỗ của cô ta, đi chỗ khác đi_ Tuấn Anh nói giọng đều đều. Ngạc nhiên là cảm xúc của Tiểu An lần đầu tiên anh nói giúp cô, lần đầu thấy mình gặp chuyện mà lại theo phe minh.
– nhưng em muốn ngồi dzí anh hà_ nhỏ phụng phịu
– ráng học đi Ly để mai làm bác sĩ, khám lại mặt mình nó dày khoảng bao nhiêu_ Tiểu An ngâm nga câu thơ. Ả cứng họng lườm cô rồi bỏ đi.
…….
Tiểu San phóng lên bàn ngồi thông thả không để ý ai hết
– Tiểu San!_ Phù Dung kêu lên khi gặp người quen
– ….ngó móng tay
– cô làm gì vậy, sao lại ngồi trên bàn tôi_ thấy mình bị bơ nên cô ta chuyển chủ đề.
– ấy da! Tại vì ghế của tôi có một con đĩa bám lên nên không thể ngồi được vì thế phải ngồi trên bàn thôi_ Tiểu San trả lời nhìn ả khinh khỉnh.
– là sao?_Ả ngu ngu hỏi lại. Cái vẻ mặt ấy làm cho Anh Kiệt cố nhịn cười. Phải nói cô ta ngu thiệt, người ta chửi mình mà không hiểu. Anh Kiệt nhìn Tiểu San thán phục.
– hổng hiểu? thiệt hả?_ Tiểu San ngạc nhiên hỏi lại, Anh Kiệt phì cười với sự biểu cảm dễ thương của Tiểu San.
– anh!!! làm gì cười dzạ?_ phù Dung quay sang hỏi anh

– Trời Trời, hắn cười vì cô ngu quá đó, tôi chửi cô không biết nhục mà get out đi ở đó hỏi_ Tiểu San phải bó chân với con nhỏ này nên có lòng tốt giải thích. – cô nói cái gì HẢ???_ đó, giờ mới hiểu, nên quát lên.
– thôi thôi, la ó gì đi giùm đi, ngứa mắt!_ Tiểu San thẳng tay tống cổ cô ta ra khỏi ghế, ả chỉ kịp ú ớ.
…..
– úi… úi_ Tiểu Đan khều khều Mỹ Chi
– ai vậy??_ bực bội vì đang ôm trai đẹp mà có người làm phiền, quay qua nhìn thấy Tiểu Đan thì hơi đơ nhưng sau đó lấy lại khí thế.
– GÌ vậy Trương Tuyết Đan?
– đang làm gì vậy?_ Tiểu Đan hỏi ngược lại
– không thấy sao còn hỏi, đang nói chuyện với bạn trai tôi chứ gì???_ ả chảnh chọe khoe vì có người yêu là hotboy.
– người yêu? ờ vậy làm lượn đi chỗ khác mà nói chuyện cho đẹp trời
– cô… Tại sao tôi phải đi???,đây là chỗ của anh Hàn Phong mà_ táp táp lại
– nhưng cũng là chỗ của tôi đấy
– mơ à?
– còn tôi thấy cô hoang tưởng thì có, 2 người có tình tứ thì làm ơn đi chỗ khác đây là chỗ của tôi mắt công ô nhiễm_ Tiểu Đan khoanh tay nhịp nhịp chân nói
– xí, mình đi anh_ háy nguýt Tiểu Đan rồi quay qua nắm tay Hàn Phong.
– đi đâu, cô làm ơn tránh ra đi! Tôi nói là tôi với cô không còn gì nữa mà_ Hàn Phong bức xúc khi bị làm phiền
– có nghe chưa, hay bị viêm màng nhĩ không nghe rõ, hay là không nghe không hiểu tiếng người?_ Tiểu Đan khinh khỉnh nói. mặt ả đã dần chuyển từ đỏ sang tím vì bị Tiểu Đan xỉ vả.
– hừ, cô đợi đó!_ Ả nói rồi bước đi. Tiểu Đan còn le lưỡi chọc túc cô. Hàn Phong nhìn cô không chớp mắt.
– cô nói nặng lời vậy?
– đau lòng hả, chạy theo vuốt giận cô ta đi_ Tiểu Đan lấy điện thoại ra bấm bấm gì đó và trả lời.
– hình như 3 cô rất ghét họ thì phải
– đâu có ghét, chỉ là kẻ thù thôi.
……..

Vào tiết học, lớp ngồi ngay ngắn đợi giáo viên.
Cô giáo bước vào cùng đôi giày cao gót khoảng 1 tấc. bộ ba nhìn bả ẹo mà thấy phát mệt. Tiểu An móc trong túi ra vài viên bi, sau đó cố ý làm rớt đồ, cuối xuống lượm và bí mật lăn những viên bi đó về phía chân bà cô.
– á… á.. ẦM_ chới với rồi nằm im trên đất mẹ.
– ha ha_ lớp cười rộ lên làm bà cô quê đến đỏ mặt.
– im hết cho tôi_cô quát lên nhìn lớp tức giận
– em lên trả bài_ cô chỉ ngay Tiểu San vì thấy nó có vẻ gian gian
Tiểu San lấy tập bước lên bảng, đứng im lặng không nói gì
– đọc đi!_Thấy lâu nên cô lên tiếng
– dạ đọc gì?_Tiểu San ngây ngô hỏi lại – đọc bài!
– dạ bài gì?_ lễ phép vô cùng
– bài học!
– dạ học gì?
-bài học hôm qua_ cô kìm chế nói
– dạ hôm qua em nghỉ học!_ câu trả lời làm cô giáo cảm thấy ức chế nhìn Tiểu San câm phẫn
– VẬY SAO KHÔNG NÓI SỚM, MẤY THỜI GIAN_ cô quát lên, lớp ai cũng giật mình
– dạ cô có hỏi đâu mà nói!_ vẫn lễ phép trả lời, nhìn nhỏ chẳng chút ảnh hưởng bởi tiếng hót của bà cô
– chẳng lẽ tôi phải quản chuyện em nghỉ hay học nữa hả?_ cô gắt
– dạ!_ Tiểu San gật đầu cái rụp
– ĐI… ĐI RA NGOÀI QUỲ GỐI, ĐỪNG CÓ ĐỂ TÔI THẤY MẶT EM NỮA_ cô giận run người chỉ tay ra ngoài cửa. Anh Kiệt lắc đầu nhìn theo.
– em lên trả bài!_ bà cô lại chỉ ngay Tiểu Đan
Cô cũng lấy tập bước lên. Lúc đầu vẫn im lặng.

– em trả gì vậy cô?_Tiểu Đan hỏi
– bài mới học?
– mới là lúc nào vậy cô?
– bài học hôm qua!_ vẫn kiên nhẫn trả lời
– hôm qua học 2 bài, trả bài nào vậy cô?_ Tiểu Đan hỏi tiếp
– bài thứ 2!_ cô hít thở sâu và cố gắng trả lời
– dạ hôm qua em nghỉ học_ lại là câu trả lời này làm bà cô muốn lên cơn đau tim. Bà ôm ngực quát
– RA CỬA QUỲ LUÔN ĐI! TRỜI ƠI MẤT THÊM 5″ NỮA
Tiểu Đan lẳng lặng nối bước theo bạn mình.
– em lên đây_ lần này cô gọi Tiểu An
– em có dài dòng như 2 đứa kia không?_cô nhìn Tiểu An đề phòng
– dạ hông_ Tiểu An lắc đầu
– vậy đọc đi!_ cô thở phào nhẹ nhõm khoát tay nói
– dạ cô cho em mấy phút nhớ bài_ Tiểu An đề nghị. Bà gật đầu đồng ý
3″ trôi qua
5″ trôi qua
– xong chưa?_ cô hỏi
– dạ chút nữa!
7″ trôi tiếp
9″ lại tiếp tục qua
– thôi đọc đi!_ không Chờ được nữa cô kêu
– dạ đọc gì ?_Tiểu An tròn mắt hỏi. Cô giáo nhìn nhỏ nguy hiểm
– đọc bài cuối cùng hôm qua!_ rút kinh nghiệm cô nói rõ ra
– dạ hôm qua em nghỉ học_ ầm ầm sét đánh ngang tai. Câu nói quen thuộc lặp lại. Bà cô thở dốc nhìn Tiểu An bằng ánh mắt giết người.
– ĐI! ĐI! QUỲ NHANH CHO TÔI_quá sức chịu đựng của cô rồi. Vì tụi nó mà mất toi 20″ không giảng dạy được gì. Bà nhìn xuống lớp, ai cũng e dè khép nép. Riêng có 3 người thông thả, chắt mọi người biết rồi hé.
– còn ai hôm qua nghỉ học nữa, đứng lên_ cô vừa dứt lời thì tụi hắn đứng dậy

– ra đó luôn đi!_ bà nói nhẹ nhàng. Vì sợ cái vụ “dạ hôm qua em nghỉ lắm rồi” khi không tụi hắn bị dạ lây, tội nghiệp. tụi con gái đau lòng nhìn theo. Giờ càng thù Tụi nó hơn
……..
– chào đồng chí!_ Tiểu An vẫy tay
– đồng chí cái đầu cô, tại ai hả?_ Tuấn Anh nói nhưng không có vẻ gì là bực bội
– xí, vô duyên_ Tiểu An liếc xéo.
– Anh Kiệt thiếu gia cũng bị quỳ nữa à_ Tiểu San vừa ngậm cây kẹo mút vừa chăm chọc
– người yêu ở đâu thì mình ở đó_ Anh đốp chát lại làm Tiểu San bị đơ khi nghe 2 chữ “người yêu” bị dị ứng đó mà
– xích qua bển đi_ Tiểu Đan lườm Hàn Phong muốn cháy da
– trường này cô xây hay gì?_ Hàn Phong trả lời
“Tôi không xây nhưng người thân của tôi xây” Tiểu Đan nghĩ rồi cười buồn.
– cho cây kẹo coi_ Tiểu An nói với Tiểu San
– nè!_ cô chìa cho con bạn
– thôi hổng ăn hương cam đâu, có hương dâu hông?_ Tiểu An phụng phịu
– nhỏ này đòi hỏi bây! Ăn đi không có dâu diếc gì hết_ Tiểu San giữ khư khư bọc kẹo
– một chút tôi mua cho_Tuấn Anh thấy Tiểu An xị mặt thì lên tieng. Cô nhìn anh ngạc nhiên, đó có phải là anh nói không?
– anh nói thiệt hả?
– ừ thiệt
– thiệt luôn hả?
– ừ thiệt hỏi hoài!_ Tuấn Anh nói
– ở đâu mày có nhiều kẹo vậy_ Tiểu Đan nhìn Tiểu San hỏi
– anh Kỳ cho, hồi tối ảnh đưa điện thoại mới cho tao_ Tiểu San cười tít mắt trả lời. Gương mặt vui vẻ làm Anh Kiệt chú ý.
– 2 người đúng là…_ Tiểu Đan lắc đầu
– đúng là gì? ghen tị hả_ Tiểu San chọc quê.
– mắc cười, tao muốn anh Minh cũng mua vậy!_ Tiểu Đan chu mỏ nói
-“Mấy thằng cha đó là ai trời” Anh Kiệt và Hàn Phong tư tưởng lớn gặp nhau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.