Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối

Chương 6


Bạn đang đọc Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối: Chương 6


Giờ ra về.
Ai nấy đều nhanh chóng về nhà để tránh cái nắng gay gắt của buổi trưa.
Tiểu Đan và Tiểu An hiện đang đứng trên vỉa hè gần trường đợi Tiểu San.
– nè, 2 bà đứng đợi tôi chút nhe, xe mình bị xì bánh rồi, tôi đi kiếm chỗ sửa_ Tiểu San dừng xe lại, thò đầu ra nói.
– haizz ừ bà đi nhanh nha_ Tiểu An thở dài ngao ngán, sau khi Tiểu San chạy đi thì Tiểu Đan mới lên tiếng
– chắt lại là ai cố ý làm nữa rồi
– tất cả cũng tại bọn mặt khỉ đó_ Tiểu An hậm hực.
– người yêu sau đứng đây vậy?_ lại người yêu, mới nhắc tào tháo thì đã xuất hiện
– Trời ơi coi cái mặt hắn kìa, hãm tài hết biết, muốn đập cho nát ra_ Tiểu An bức xúc lầm bầm khi thấy Tuấn Anh đang nhìn mình cười thách thức.
– nói gì đó người yêu?_ nhướng mài hỏi
– nói gì kệ tao, chửi mày đó_ Tiểu An không thể kìm chế sự tức giận nên đổi luôn cách xưng hô. Câu nói làm Tụi hắn cực kì bất ngờ. còn Tiểu Đan thì vẫn bình thường vì mỗi lần Tiểu An tức giận lên đều như vậy, không nể nang ai hết. nhưng nhìn 3 cái mặt của bọn hắn đang trợn mắt nhìn làm cô cố nhịn cười.
– ê ăn nói đàng hoàng nha, con gái con lứa gì mà thô lỗ_ Tuấn Anh nhắc nhở. Tiểu An không thèm trả lời, ngó lơ làm anh muốn trào máu họng.
– ủa còn con sư tử kia đâu rồi_ Anh Kiệt thấy thiếu Tiểu San nên hỏi
– nhờ cái phúc mà 3 con khỉ mặt ngựa (cái này mới nghe nha, người ta chỉ có khỉ đầu chó thôi mà) như các anh ban cho đó_ Tiểu Đan tỏ vẻ bất mãn nói. Họ cười nhếch môi, chắt tụi nó gặp “chuyện tốt” nữa rồi.
– vậy cô có thấy con khỉ nào đẹp như tôi chưa?_Hàn Phong nói giọng nham nhở
– có! khỉ đầu chó đó_ thật ra cô cũng muốn nói chuyện bình thường với bọn hắn lắm nhưng nghĩ đến vì quen họ mà phải gặp bao nhiêu chuyện “tốt đẹp” cộng với cái mặt lúc nào cũng nghênh nghênh thì lời nói thô lỗ lại phun ra.
– Vậy Tiểu San đi đâu?_ Anh Kiệt lặp lại câu hỏi
– sửa xe_ Tiểu An trả lời cộc lốc
– ờ_ Anh gật đầu
– thôi về trước nhé, mấy cô ở lại đợi vui vẻ_ Tuấn Anh vẫy vẫy tay, còn mi gió Tiểu An rồi 3 anh phóng lên chiếc xe mui trần hàng hiệu chạy đi mất (chưa đi đâu)
Chẳng thấy Tiểu San trở về, 2 người ngó tới ngó lui. Bỗng có một đám con gái lẫn con trai khoảng 10 người hùng hổ đi về phía họ.
– chuyện gì nữa đây?_ Tiểu An nép sát vào người Tiểu Đan nói nhỏ còn Tiểu Đan thì quan sát bọn người kia
– tụi bây là Lưu Bảo An và Trương Tuyết Đan_ nhỏ đi đầu khoanh tay trước ngực kênh kiệu lên tiếng.
– ….ngó lơ

– tụi bây điếc à! hay bị câm_ ả sấn tới lớn tiếng quát
– tôi không muốn nói chuyện với những người không có não_ Tiêu Đan nói giọng lãnh đạm có xen lẫn sự khinh khi.
– con này mày đừng có láo với chị, hậu quả sẽ khó lường lắm đó_ cô ta nắm cổ áo Tiểu Đan nói giọng đe dọa
– nè buông bạn tôi ra_ Tiểu An mạnh tay đẩy ả ra, đứng chắn trước cô bạn.
Chát… nhỏ kế bên đứa cầm đầu thẳng tay tát vào mặt Tiểu An
– Tiểu An!_ Tiểu Đan giật mình vì họ ra tay quá nhanh
– các người có quyền gì đánh bạn tôi_ Tiểu Đan túc giận nhào đến. Nếu có Tiểu San ở đây là bọn người này phải húp cháo đến tết năm sau rồi.
– giữ nó lại_ ả ra lệnh, 2 thằng con trai chạy đến giữ lấy Tiểu Đan.
Tiểu An không biết làm sao, cô vốn không biết vỡ, cô tự trách vì không bảo vệ được người thân yêu của mình. Còn Tiểu Đan, mặc dù bị giữ chặt tay đau đớn nhưng cô vẫn cố vùng vẫy không chịu khuất phục, gương mặt không lộ chút vẻ sợ sệt khác hẳn với Tiểu An mắt đã đầy nước, không phải vì sợ mà lo cho con bạn.
2 năm từ khi bước ra khỏi nhà, rời xa vòng tay che chở của gia đình, cùng nhau vượt qua mọi khó khăn giữa cuộc sống thực dụng này đã đủ để tụi nó xem nhau như chị em ruột. Họ có thể hi sinh cho nhau.
– biết điều chút đi!, nếu không…_ ả nắm tóc của Tiểu Đan giật về mạnh sau, nhưng vẻ mặt cô vẫn vậy không chút nhăn nhó.
– cô làm gì vậy hả?_ Tiểu An nhìn thấy cô như thế nhào đến cắn tay ả.
– Á…_ đứa con gái bên cạnh đạp Tiểu An ngã
Cách đó không xa
– Mày làm gì vậy?_ Anh Kiệt hỏi khi thấy Tuấn Anh định bước khỏi xe
– Tiểu An… cô ấy_ mặc dù ý định của bọn hắn đã đạt được nhưng thấy Tiểu An như thế thì rất nóng ruột định đến cho nhỏ kia một bài học.
– mục đích của tụi mình là sao? mới đó mày đã siêu lòng rồi à?_ Anh Kiệt lên tiếng (ờ tại đâu phải Tiểu San đâu mà biết xót) Hàn Phong thì đang rất khâm phục sự kiên cường của Tiểu Đan. Ngay lúc này anh cũng muốn chạy đến bảo vệ cho cô nhưng vì câu nói của Anh Kiệt mà ở lại.
Ngoài kia
– nhan sắc tụi bây rất đẹp, nhưng có thấy cái này không?_ cô ta và một nhỏ lấy ra con dao kề sát vào mặt Tiểu An và Tiểu San.
– đừng!!_ 2 cô lên tiếng
Bọn hắn không thể ngồi im được nữa. Từ lúc cái ánh sáng bạc từ 2 con dao phản chiếu vào mắt 3 người thì tim họ đã đập nhanh hơn rồi. Bước xuống xe thì….
Xoảng…. 2 con dao rơi xuống.
3 chàng trai mặc đồ hàng hiệu, đội nón kết che lại khuôn mặt xuất hiện xông đến đánh tơi tả bọn kia.
Sau khi bọn người kia chạy hết thì 3 anh đến bên Tiểu An và Tiểu Đan hỏi tới tấp.

– 2 em có sao không, còn Tiểu San đâu??
– có bị thương đâu xoay qua anh coi_ 3 anh xem xét khắp người 2 đứa nó
– Anh Kỳ, anh khang, anh Minh_ Tiểu An ngạc nhiên lên tiếng
– sao 3 anh lại ở đây?_ Tiểu Đan hỏi
– đi thăm tụi em, tới đây thì bắt gặp sự việc này. Bọn nó là ai chán sống rồi hay sao mà dám dụng tới Tiểu An của anh nhỉ_ Khang nói
Két…. Tiểu San thắng xe lại bước xuống, tưởng người lạ quấy rối 2 đứa bạn chuẩn bị thủ thế thì
– ôi honey! Em đi đâu vậy?_ Kỳ chạy lại ôm Tiểu San nói, ai đó thấy cảnh này ánh mắt tức giận, 2 tay nắm chặt thành nắm đấm.
– anh… anh…_ Tiểu San chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra
– anh nè!
– anh đâu đây vậy?_ nhận ra người đối diện là ai nên hỏi
– NÈ EM ĐI ĐÂU MÀ ĐỂ TIỂU ĐAN YÊU DẤU CỦA ANH MỘT MÌNH VẬY HẢ_ Minh quát lên làm mọi người giật mình
– “cái gì, yêu dấu hả, vậy là sao hả” Hàn Phong phóng tia nhìn đầy phẫn nộ về Tiểu Đan
– em… em_ Tiểu San ứa nước mắt, xị mặt. Kỳ ôm cô vào lòng.
– thằng kia, ai ày la cục cưng của tao hả? có tin tao ày sang Lào định cư không, có anh ở đây em đừng lo?_ Kỳ trợn mắt hâm dọa
Ở đằng kia Anh Kiệt định nhào đến đó cho Kỳ một cú đấm nhưng 2 người kia ngăn lại
– Tiểu San đi sửa xe đó anh_ Tiểu An lên tiếng
– hì hì xin lỗi nha Tiểu San xinh đẹp_ Minh ngượng ngùng gãi đầu
– anh sao hôm nay đi tự do giữ vậy_ Tiểu An giựt giựt vạt áo Khang hỏi
– Tại nhớ em nên trốn đi_ Khang cười dịu dàng với cô trả lời.
……
– nhớ? hừ_ Tuấn Anh đang toả sát khí ngùn ngụt. Hồi nãy cản Anh Kiệt vậy giờ anh thì sao.
Dường như nhớ ra việc gì đó Kỳ nhìn Tiểu San bằng ánh mắt lạ
– SAO ANH ĐIỆN THOẠI HOÀI KHÔNG ĐƯỢC HẢ?_ đến lượt Kỳ quát lên.

– em mất điện thoại_ cô cuối mặt nói lí nhí
– cái gì?_ Kỳ không nghe rõ nên hỏi lại. Tiểu San hít một hơi ngước mặt lên
– MẤT ĐIỆN THOẠI RỒI, KHÔNG NGHE HẢAAAAAA_dùng hết nội lực, hét toáng lên, đột nhiên trời nổi gió to giữa trưa nắng gắt. Lá cây bay khắp nơi. Ai cũng ôm lấy nhau theo cặp để trụ lại. Tội nghiệp có mình Kỳ trơ trọi, xém bị cuốn theo chiều gió luôn rồi. Bọn hắn đứng đằng kia cũng phải vịn lấy xe cho vững.
– anh Kỳ ới ời ơi anh có biết là em yêu anh lắm không?_ Tiểu San giọng ngọt như mật ong
– hừ đi về, uổng công lo cho họ_ Tuấn Anh hằng hộc bước lên xe, bọn hắn không chịu nỗi khi thấy các cặp đôi kia tình thương mến thương nữa rồi. Quay đầu xe phóng như bay làm người đi đường phải tránh né vì không muốn làm khách quý của địa phủ.
– chuyện gì nữa đây cô hai tính dụ dỗ tâm hồn non nớt của tôi hay sao trời_ Kỳ cảm nhận được hiện tượng lạ lùi về sao mấy bước. Mọi người còn lại cười nức nẻ với anh
– em hết tiền rồi, anh mua cho em cái điện thoại đi_ cô nịnh nọt, nắm lấy tay anh đung đưa. Mắt long lanh như con cún con.
– ờ… ờ_ Kỳ bối rối với vẻ mặt đó, gật gật đầu.
Chụt…. cô phóng lên hôn vào má anh (hên là Anh Kiệt về rồi, chứ thấy thế chắt đột quỵ quá). Kỳ đơ trong giây lát
Đâu đây nghe tiếng bước chân rất đông hình như đang chạy về phía tụi nó.
– thiếu gia! thiếu gia_ từ xa đã nghe tiếng gọi vang vọng
– tới nữa rồi_ Khang lắc đầu ngán ngẩm.
– vệ sĩ đến hả anh?_ Tiểu An tròn mắt hỏi
– thôi tụi em đi đây, họ mà biết tụi anh gặp em thì chết, xem ra ổng bả muốn dồn tụi em vào đường cùng đây, mới theo sát 3 người dữ vậy_ Tiểu Đan nói rồi nắm tay 2 đứa kia bước đi
– khoan!_ Tiểu An dừng lại, nháy mắt với 2 tỉ muội của mình. Hiểu ý, họ tản ra 2 bên đường mỗi người cầm một bên đầu cuộn dây. 3 người kia thì ngơ ngác nhìn 3 người con gái khó hiểu.
– 3 thiếu gia xin người về vợi tụi tôi_ một người đàn ông khoảng 50 tuổi vừa chạy vừa thở hồng hộc, đằng sau khoảng 30 người vệ sĩ, từ đầu đến đuôi đen sì, nhìn bề ngoài lặng băng chạy theo sau.
Rầm… rầm… Rầm… cảnh tượng thật đẹp mắt hiện ra, tất cả vệ sĩ đều nằm bẹp dí, đè lên óng quản gia (tội quá)
tất cả là do vấp phải sợi dây mà tụi nó đang căng ra, 3 nàng đang cười khoái chí. 3 anh kia thì lắc đầu, tội cho những kẻ phải làm vật thí nghiệm.
– ưm…ưm đứng lên_ Ông quản gia ngôi đầu lên nói giọng yếu ớt (khổ, già cả rồi mà bị hành hạ), tất cả đứng dậy phủi lại quần áo chỉnh tề, đeo kiến đen vào, có tên đeo kính một tròng trắng một tròng đen vì lúc nãy té chắt nó văng đâu mất một bên rồi.
Rầm… Rầm màn 2 cảnh 1 họ lại nằm đè lên nhau vì những viên bi mà tụi nó lăn ra. Ông quản gia bị đè lần nữa, mắt trợn trắng nói không ra hơi. Tụi nó nháy mắt với 3 anh rồi lẳng lặng rời đi………
Tối tại biệt thự nguy nga tráng lệ nọ
– 3 thằng đó là ai không biết! Nghĩ sao mà thân mật với họ trước mặt mình, người ta mà thấy thì còn đâu sĩ diện_ Tuấn Anh hầm hầm uống hết ly trà trên bàn để hạ hoả
– không thấy được mặt, thật túc quá mà, 3 con nhỏ kia dám làm như vậy, có biết mình đang là bạn gái của ai không nữa, người ta nói Anh Kiệt bị cấm sừng thì…. bực thiệt_ Anh Kiệt đỏ mặt tía tai khi nhớ đến lúc trưa.
– Tụi bây ghen à?_ hàn Phong nhàn nhã đọc báo, nói ra câu nói cực kì “tầm cỡ”
– THẰNG KIA, IM ĐI_ bị la, quê quá im luôn, nhưng đâu ai biết anh cũng đang rất bực tức, nhưng vì tính tình ít nói nên không biểu hiện ra ngoài. Thật ra lúc trước Hàn Phong không lạnh lùng như cái tên của mình đâu nhưng vì trải qua một chuyện trong quá khứ nên mới như vậy
……
Tại nhà tụi nó
Ở mỗi phòng, 3 người vừa tắm xong sau mấy giờ đồng hồ mệt mỏi ở chỗ làm. Bước ra khỏi cửa thì

– át – xì!_ hiện tượng giống nhau
– quái lạ ai chửi mình vậy ta?_ tự hỏi.
Lát sau Ở dưới phòng khách. Tiểu An đang trịnh trọng cầm trên tay cái gì đó mà nãy giờ cô lục lội tung cái tủ dưới nhà.
– Tiểu San, Tiểu Đan ơiiiiiiiii_ cái miệng bé tí của cô la hét khắp nhà. Mấy nhà hàng sớm bên cạnh lầm bầm chửi rũa vì giữa khuya không để người ta được ngon giấc.
– có chuyện gì, trộm hả trộm đâu, có ngon lại đây biết tay tao_ Tiểu San ở dưới bếp chạy ngay lên tay cầm cái vá to thiệt to, mắt nhìn dáo dác.
– ai, thằng nào liều mạng dám vô nhà Tiểu Đan này mà trộm hả?_ Tiểu Đan từ trên phòng bay nhanh xuống, tay cầm cây lao nhà, đầu tóc mới gội xong chưa kịp chải chuốt thì nghe Tiểu An la nên chạy xuống.
– ha ha ha_ Tiểu An lăn ra cười như trúng gió độc, mặt 2 người kia nghệch ra, đứng đơ vài giây sau đó chạy lại đứng nép vào nhau như sợ điều gì đó
– chắt cái tên trộm nó cho con Tiểu An uống thuốc độc gây cười hay gì đó!_ Tiểu San nói
– không đâu, chắt tại cái tên trộm nó xấu đến mức ô nhiễm thị giác người nhìn vì thế Tiểu An bị ngộ độc hình ảnh đó !_Tiểu Đan cũng đưa ra kết luận cho hiện tượng lạ kia. Còn Tiểu An thì vẫn lăn lộn dưới nền nhà mà cười
– Tiểu An ơi mày bị gì vậy, đừng làm tao sợ nha, rốt cuộc tên trộm nó làm gì mày_ Tiểu San chạy đến lay lay người cô nói
– thật ra thì tên đó nam hay nữ bộ xấu dữ lắm hả?_Tiểu Đan cũng tiếp lời.
– Tụi bây…. ha ha… tụi bây_ Tiểu An không nói nên lời.
– hic… hic… có gì trăn trối mày nói đi tao nghe_ Tiểu San mếu máo nói
Binh… Tiểu An ngồi dậy đập đầu cái người vừa phát ngôn ra lời nói mang tính “siêu trọng” kia.
– Tụi bây điên à, tao rủ tụi bây xem cái này, tự nhiên chạy ra la lối trộm trộm cái gì? còn suy diễn, tưởng tượng cái gì vậy hả?_ Tiểu An diễn thuyết một hơi.
Tiểu San và Tiểu Đan hết nhìn lên con bạn rồi nhìn xuống cái vật thể trên tay cô và
– VẬY SAO KHÔNG NÓI SỚM!!!_ họ cùng nhau hợp xướng. Hàng xóm một lần nữa giật mình thức giấc.
– tụi bây có cho tao nói không mà nói. Giờ coi không?_Cô chìa cái đĩa có in hình con ma bé bé, xinh xinh ra hỏi
– ờ coi thì coi_Tiểu Đan hăng hái
Thế là Tụi nó leo lên sô pha chăm chú vào cái ti vi sam sung màn hình phẳng trước mặt. Mỗi khi con ma hiện lên trên màn hình thì 3 đứa la hét ôm lấy nhau (sợ mà cũng bài đặt xem). Đến lúc gây cấn thì
Phụt…. bỗng nhiên mất điện, nhà tối om, xung quanh tối đen như mực, không một tiếng Động. Tụi nó run cầm cập ôm lấy nhau cứng ngắt.
– sao… sao… mất điện vậy?_ Tiểu An run run hỏi
– không biết!_ Tiểu San nhắm mắt trả lời
Phịch…
– Á Á Á_ tụi nó hét toáng lên vì ngoài cửa sổ như có vật gì đó rơi
– meo…. meo_ Thì ra là con mèo của nhà hàng xóm
Vậy là tối đó 3 người chui vô phòng Tiểu Đan ngủ. Haizzz không biết ngủ được không nữa?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.