Bạn đang đọc Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối: Chương 57
cả đám quậy tung cái biệt thự của bọn hắn cả lên, mà địa điểm chính xác là nhà bếp. Đó là một đống lộn xộn, bừa bộn và vô cùng hỗn độn. Nhưng kết quả cuối cùng là thu được các món ăn với nhiều màu sắc “đậm đà”. Màu đen sì của những món nướng, màu đỏ tươi của thịt sống, màu vàng nâu giòn giã của các món chiên,….
Tóm lại trên chiếc bàn thủy tinh dài trong suốt được bày biện rất nhiều thức ăn nhưng chẳng thứ gì dùng được.
Sau mấy tiếng đồng hồ chờ đợi, tụi hắn đành ngậm ngùi uống nước trừ cơm.
Người ta thường nói “đợi chờ là hạnh phúc”.
Chỉ tội ấy chị người làm phải thu dọn những chiến tích mà tụi nó làm ra.
Quyết định sáng suốt sau cùng là gọi thức ăn nhà hàng đem đến.
Chén no nê, bụng ai cũng căn tròn và tiến hành kế hoạch 1 : thử nghiệm, xác định vấn đề.
Tiểu An và Tú Quỳnh đang ngồi trên chiếc xích đu trong vườn bên hông.
– Tiểu An nè!_ Tú Quỳnh lên tiếng gọi
– hử??_ cô quay sang nhìn Quỳnh
– mình có chuyện này mà không biết nói làm sao?_ Quỳnh ấp úng, mặt hồng lên đáng yêu.
– Cậu cứ nói đi, chúng ta là bạn tốt mà!_ Tiểu An hồn nhiên trả lời, cô lắc lư theo chiếc xích đu.
– ờ….. hình như là mình có tình cảm với Anh Kiệt nhưng mình cảm thấy quý Tuấn Anh hơn, anh ấy đáng yêu ghê, mình định nói cho Tuấn Anh biết tình…. cả… m
– KHÔNG ĐƯỢC!
Chưa đợi Quỳnh nói hết câu Tiểu An đã la lên, làm cô giật mình.
– sao không được?_ Quỳnh nhìn Tiểu An thắc mắc
Gương mặt nhỏ hoảng hốt sau đó thì đỏ cả lên, tay chân lóng ngóng không biết trả lời làm sao.
– ờ thì… chắc đó làm tình cảm bạn bè thôi, cậu đừng có vội vàng quá kẽo…
– kẽo sao?_ Quỳnh thuận Đà hỏi thúc cố ý dồn Tiểu An vào đường cùng.
Tiểu An thì cố vắt óc suy nghĩ lý do mình ngăn cản Tú Quỳnh. Chính nhỏ cũng không biết vì sao? khi nghe cô bạn nói có tình cảm với Tuấn Anh thì lòng nhỏ sôi sục. Nhỏ không muốn điều đó xảy ra.
– Tiểu An làm sao thế, chẳng lẽ cậu không muốn mình thích Tuấn Anh à?
– à không! Mình sợ cậu chọn sai người người thôi, hắn ta không xấu tính, đáng ghét, khó ưa lắm, cậu đừng thích!_ Tiểu An xua tay nói.
– vậy à? Nhưng mình thấy Tuấn Anh đâu giống thế, rất nhiều thầm thương anh ấy lắm đấy.
– Tại họ không biết, chỉ thích cái vẻ đẹp trai đó thôi, nói tóm lại là cậu không được thích hắn!_ Tiểu An nhanh nhảu trả lời. Tất cả lý do là muốn tốt cho cô bạn hay vì cái gì khác???? Tú Quỳnh nhìn Tiểu An khó hiểu rồi cười thầm.
Ở cửa, 4 cái đầu (Tiểu San Tiểu Đan, Anh Kiệt và Hàn Phong) đang chen chúc, xô đẩy nhau để quan sát Tiểu An Và Quỳnh.
Ai cũng cười man rợ khi nhìn thái độ của nhỏ. Và đã xác định được đáp án.
Khi nghe Quỳnh nói là thích Anh Kiệt, Tiểu San có chút không vui dù biết đó chỉ là màn kịch, cô không hiểu sợ nhưng cô sợ….
Có ai thắc mắc Tuấn Anh đang ở đâu không? Anh đang rửa chén cùng mấy cô giúp việc, điều sốc nhất từ trước đến nay trong căn biệt thự này. Cơ mà chẳng phải tự nhiên, mà tại vì lúc nãy anh nghe được Tiểu San và Tiểu Đan trò chuyện bảo là An An của chúng ta thích mẫu con trai giỏi giang, đại khái là biết chút việc nhà như rửa bát, quét nhà nên anh ta tập tành làm.
Yêu là khổ thế đấy thế mà vẫn đâm đầu vào. Mấy chị giúp việc thì tủm tỉm cười nhìn cậu chủ mình. Vài chị nhào đến tranh thủ dạy anh để được tiếp xúc với cậu chủ hotboy.
Lát sau, 6 người kia vào trong.ai cũng mồm chữ O mất chữ A nhìn cảnh tượng trước mắt.
Anh Kiệt và Hàn Phong giờ mới phát hiện Tuấn Anh có “thú vui tao nhã” đến thế là ĐẬP CHÉN! chỉ có 15 phút mà anh ấy đã đập được một đống to với nhiều mảnh vơ có kiểu dáng phong phú.
– mày ăn hết nó cho tao!_ Anh Kiệt và Hàn Phong phán một câu nhẹ nhàng.
Kế hoạch 2: đả kích!
Tụi hắn đang ở trong phòng Tuấn Anh bàn chuyện đại sự quốc gia.
– mày biết tin gì chưa?_ Anh Kiệt hỏi
– chuyện gì?_ Tuấn Anh vừa soi gương sửa sang lại mái tóc vừa nói. Hàn Phong thì hướng mắt nhìn.
– tao nghe Tiểu San nói có thằng nào tỏ tình với Tiểu An á!_ Anh Kiệt trả lời.
Tuấn Anh quay sang chăm chú nghe thằng bạn nói.
– tao cũng có nghe Tiểu Đan nói, mà nghe họ khen tên đó lắm!_ Hàn Phong đáp, anh đang quan sát sự thay đổi trên gương mặt Tuấn Anh.
– ừ, hình như Tiểu An bảo là suy nghĩ trong 3 ngày, mai là đến hạn rồi ha gì đó!_ Anh Kiệt tiếp lời.
– coi bộ Tiểu An cũng chịu ròi à!_ 2 anh cứ kẻ tung người hứng, Tuấn Anh máu càng lúc càng sôi.
– thằng đó là thằng nào?_ Đột nhiên anh lên tiếng sau một lúc im lặng.
– ai biết đâu! mà mày hỏi chi chắt không đẹp bằng tao rồi!_ Anh Kiệt hất tóc nói.
-không đẹp bằng mày thì tất nhiên không đẹp bằng tao rồi, sao tụi bây nói họ khen lắm!_ Tuấn Anh đăm chiêu suy nghĩ. 2 người kia nhìn nhau gật đầu.
Phịch…. Anh Kiệt bay đến đạp cho anh một phát ngã nhào.
– ý mày nói tao không bằng mày à thằng hăm???_ Anh Kiệt lên tiếng sau hành dộng bất ngờ.
– hình như là vậy mà!_ Tuấn Anh thờ ơ trả lời, hiện giờ đầu óc anh bận suy nghĩ tưởng tượng hình ảnh chàng bạch mã hoàng tử của Tiểu An rồi.
Anh Kiệt nghe vậy đấm thẳng tay vào mắt Tuấn Anh, kết quả là anh đi luộc hột gà.
Hàn Phong ngồi trên ghế xoay gấp lại cuốn sách trên tay, lắc đầu nhìn 2 tên hăm.