Bạn đang đọc Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối: Chương 45:
Trong khi đó ở nơi hẻo lánh kia
– a lô… Tiểu San…_ Tiểu Đan cũng cố gọi nhưng chỉ nghe những tiếng tút dài và…. màn hình tắt ngẩm
Hết pin… là lí do để giải thích.
– sao rồi?_ Hàn Phong hỏi
– đường cùng rồi, máy hết pin._ Tiểu Đan chán nản lắc đầu.
– đành chịu thôi, vào xe nghỉ ngơi đi, có lẽ sáng chúng ta mới có thể rời khỏi đây!_ Hàn Phong nắm tay cô bước lại xe
Chỉ một cái chạm tay cũng làm tim ai thổn thức.
Nhẹ nhàng…
Nó không giống những cái nắm tay khác.
Lạ lẫm….
Ấm áp….
Bất giác Tiểu Đan siết chặt hơn.
2 người ngồi đó, cạnh nhau đó, mà chẳng nói gì. Im lặng. Chỉ hướng mắt về nơi ánh trăng tròn xa tít kia.
– có lạnh không?_ Hàn Phong lên tiếng phá võ sự im lặng.
– …. gật gật…
Anh nhanh chóng cởi áo khoác ngoài khoác lên cho cô.
Thời gian như ngưng đọng.
* Quá khứ nào…rồi cũng sẽ trôi qua
* Buồn hay vui…cũng chỉ là quá khứ
* Nếu đã qua…thôi thì đừng níu giữ
* Giữ làm gì…để lệ cứ ướt mi
…
* Hãy vui lên…với những gì đang giữ
* Đừng chạm vào… những thứ đã qua
* Hãy để nó… cứ trôi mãi thật xa
* Thứ còn lại…mới chính là hạnh phúc!
– nếu lúc trưa chạy theo hướng tôi nói là được rồi_ Tiểu Đan phụng phịu lên tiếng.
– ừ thì tôi sai_ Đến lúc này thì Hàn Phong mới chịu thừa nhận. Nếu anh không cố chấp thì giờ đâu phải chịu lạnh,.chịu đói như thế này.
– đó thấy chưa, giờ chịu sai thì có giải quyết được gì_ Tiểu Đan bĩu môi.
– biết rồi mà. Cằn nhằn hoài, nhưng biết đâu lúc trưa đi theo lời cô rồi đến cái nơi còn kinh khủng hơn nơi này thì sao. Chẳng hạn như bộ tộc ăn thịt người cũng nên_ Anh còn ráng chống chế lại.
– còn cải hả, có ăn cũng nhai anh trước á. Vì anh là đồ-đầu-heo _Tiểu Đan bặm môi phun vào mặt anh.
– tôi là đầu heo thì cô cũng là đầu bò, phô mai con bò cười, hừ
Lúc này mà còn cải nhau được nữa đấy.
– nói cái gì hả? Cười nè!_ Nhỏ nhỏm người lên đánh Hàn Phong. Nhưng khựng lại khi nhìn thấy khuôn mặt anh cực kì hoảng hốt.
Nhỏ khó hiểu, nheo mắt nhìn
-anh bị trúng tà hả?
Hàn Phong không trả lời mà chuyển từ sắc thái hốt hoảng sang sợ sệt. Anh từ giơ tay lên chỉ về đằng sau Tiểu Đan.
– ở… đằng sau….
Nhỏ có chút sợ sợ. Không dám quay đầu lại nhìn. Nhỏ tưởng tượng khi quay lại là một khuôn mặt đầy máu me, tóc dài lủ khủ, mặc bộ đồ trắng, nhìn mình. (Quay đằng sau đi, coi chừng cũng thấy được điều kì dịu đó mọi người)
Cùng lúc đó một cơn gió nhẹ thổi qua làm cho Tiểu Đan dựng tóc gáy.
– Á Á_ nhỏ không nghỉ ngợi gì mà nhảy bổ ôm lấy anh cứng ngắt.
Hàn Phong thì ngồi cười khoái chí, thật ra thì anh chỉ muốn chọc cô thôi ai ngờ sợ như vậy (gặp tg chắt xỉu mất rồi)
Đang run cầm cập vì sợ thì Tiểu Đan nghe tiếng Hàn Phong cười. Thấy lạ, nhỏ ngẩn đầu lên thì bắt gặp vẻ mặt hả hê của anh.
– anh gạt tôi hả….ả…ả…ả.?
Tiểu Đan hét lên vang vọng giữa bầu trời đêm yên tỉnh.
– chết nè, chết nè, dám gạt tôi, bộ vui lắm hả? Xử luôn cái tội cướp nụ hôn đầu của tôi_ Tiểu Đan bực bội đánh tới tấp vào người Hàn Phong. Anh thì ôm đầu chịu trận.
– đủ rồi! Đau, cô là loại gì thế, có phải con gái không vậy?_ Hàn Phong chịu hết nổi nên lên tiếng, dùng tay nắm 2 tay cô lại.
– buông ra!_ cô gắt
– không!_ Anh trả lời chắt nịch
– hỏi lần nữa có buông không?
– không là không!
Lần thứ 2 gương mặt Hàn Phong lại thay đổi. Anh mở to mắt nhìn.
– gì nữa đây, đừng hòng gạt tôi lần 2!_Tiểu Đan lườm anh
Đột nhiên có ai đó chạm vào cổ Tiểu Đan làm cô giật bắn mình. Cô còn cảm nhận được hơi thở phả vào cổ.
Cô đứng im bất dộng không biết làm gì. Lần này là thật rồi.
Cuối cùng lấy hết can đảm xoay người lại.
Đập vào mắt Tiểu Đan là một đôi mắt màu xanh sáng rực trong bóng tối.
Đan không còn hét như lúc nãy nữa vì cổ họng đã nghẹn lại, tay run run nắm chặt lấy Hàn Phong. Mặt xanh như tàu lá chuối.
– á hu hu hu _ cô ôm Hàn Phong khóc bù lu bù loa.
– meo…. meo… meo!_ thì ra đó là 1 con mèo hoang.
– chỉ là con mèo thôi, không sao nó đi rồi_ thấy cô hoảng sợ như vậy anh vỡ về nói.
– hức… hức… thật không?… nó.. nó
– thật. nó đi rồi! Ngủ đi có tôi bảo vệ cho cô mà_ Hàn Phong đẩy đầu cô vùi vào ngực anh nói.
Tiểu Đan thút thít vài tiếng rồi chìm vào giấc ngủ trong vòng tay ấm áp của anh.
Lát sau anh cũng chợp mắt.