Bạn đang đọc Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối: Chương 22
Trong bệnh viện, trước phòng cấp cứu. Bóng đèn vẫn sáng, Tiểu An, Tiểu San và Kỳ ngồi trên hàng ghế chờ. Mặt ai cũng thiểu não.
Lúc ở nhà, trong lúc Tiểu An xuống bếp nấu cháo thì nghe trên phòng Tiểu Đan có tiếng đồ thuỷ tinh võ. Nhỏ nhanh chân chạy lên thì thấy Tiểu Đan nằm dưới sàn, mặt tỏ vẻ đau đớn tay ôm ngực, bên cạnh là ly nước vỡ tan tành.
Tiểu An hốt hoảng chân tay lóng ngóng không phải làm thế nào. Sau đó cố giữ bình tĩnh và đưa cô vào bệnh viện. Gọi cho Tiểu San mấy lần mà chẳng được. Cuối cùng Tiểu San mới bắt máy.
– không biết nó có sao không? sao lâu quá!_Tiểu An đứng ngồi không yên đi qua đi lại.
– em đừng lo quá, sẽ ổn thôi mà!_ Kỳ lên tiếng trấn an nhưng lòng cũng lo lắng.
– Tiểu Đan mà có chuyện gì em thề sẽ đốt cái trường đó!_ Tiểu San nắm chặt tay, có lẽ cái dư âm của cuộc ẩu đả lúc nãy còn để lại ấm ức trong lòng cô.
– mày bị thương hả, lúc nào, nặng không?_ Tiểu An nãy giờ lo cho đứa bạn kia giờ mới để ý thấy miếng băng trắng trên cổ Tiểu San. Cô hỏi tới tấp.
– không có sao đâu mày đừng lo. Mà mình có nên nói cho anh Minh biết không?_ Tiểu San trả lời.
– khoan hãy nói, mắc công ảnh lo với lại ảnh đang đi công tác bên Úc._ Tiểu An nói.
– ừ vậy cũng được!_ San và Kỳ gật gù rồi cùng hướng ánh mắt trông đợi về cửa phòng cấp cứu đang đóng im lìm.
Cạch… cửa mở một vị bác sĩ già bước ra. 3 người họ lao đến hỏi liên tục.
– Cậu ấy có sao không bác sĩ?
– có nguy hiểm gì không, tại sao tự nhiên cậu ấy lại bị như vậy?
– cô ấy giờ ổn chứ bác sĩ
– chúng cháu vào được không?
– từ từ đã nào. Cô bé giờ ổn rồi. Do cơn đau tim bất ngờ nên mới như vậy. Tôi sẽ chuyển bệnh nhân qua phòng hồi sức_ Bác sĩ từ tốn trả lời. Tụi nó cảm ơn rối rít.
…..
Phòng bệnh 30
Tiểu An và Tiểu San chạy ùa vô không ý tứ gì cả, Kỳ theo sau nhìn mà lắc đầu, không biết khi nào mới lớn được đây.
– nhỏ kia mày làm tao sợ muốn chết_ Tiểu An rưng rưng nước mắt nói.
– mày cảm thấy thế nào rồi, có khó chịu chỗ nào không?_Tiểu San bóp tay bóp chân nói.
Tiểu Đan nhìn 2 đứa bạn cảm thấy có lỗi vì đã để họ lo lắng. Cổ họng cô đang khô rát không nói nên tiếng.
– nư…ớ…c!_ Tiểu Đan thều thào nói
– nước hả, nè, nè uống đi_ Tiểu An vội lấy ly nước trên bàn.
– tao ổn rồi, chưa chết đâu, tụi bây làm gì mà dữ vậy?_ uống ngụm nuốc,thấy dễ chịu hơn ở nơi cổ họng, cô cất tiếng nói.
– hu hu ai cho hu hu mày nói vậy hả?_ Tiểu An là vua mít ước, khóc òa lên làm ai cũng giật mình. Tiểu Đan cười nhẹ.
– nhỏ ngốc này, có chút xíu cũng khóc_ cô chọc ghẹo.
– em thấy thế nào rồi?_ bấy giờ Kỳ mới lên tiếng.
– hơi mệt xíu thôi anh, mà… anh Minh…_ Tiểu Đan trả lời.
– yên tâm tụi anh chưa nói cho nó biết đâu_ Kỳ biết cô đang lo lắng gì nên nói.
Cô thở phào.
– thôi 1 trong 2 đứa ở lại với Tiểu Đan đi, còn 1 người theo anh về lấy vài thứ cho nhóc_ Kỳ nói tiếp.
– ừ em ở đây, anh chở Tiểu An về đi_ Tiểu San nói.
Tiểu Đan phải nằm viện 5 ngày để theo dõi, 2 người kia không thèm đến trường mà phải tới lui chăm sóc cô.
Hàn Phong thì suốt ngày im lặng, lúc nào cũng nghĩ đến Tiểu Đan, không biết cô xảy ra chuyện gì..từ bửa đó không thấy 3 nàng đi học nữa, Còn Anh Kiệt thì không còn suốt ngày huyên thuyên như trước nữa, chắt thiếu người đấu vỡ mồm.
Còn Tuấn Anh thì ủ rủ vì cảm thấy thiếu vắng gì đó cộng thêm cái chủ nghĩa thầm lặng của 2 thằng bạn càng chán hơn.
Còn tụi nó thì vui vẻ cười nói chẳng có tí tẹo nào là buồn. Có khi mấy bệnh nhân phòng kê bên phải lên tiếng nhắc nhở.
3 ngày sau. Bọn hắn tự dưng nổi loạn à mà không phải nói là trở về như lúc xưa ấy. Đi bar, một ngày cặp kè với hàng đống cô gái chân dài . Đua xe, uống bia, uống rượu..tính làm “hốt bôi”
nổi loạn ấy mờ.
Nhưng mà cốt yếu là để tìm cái gì đó thú vị đè nén cảm xúc về tụi nó xuống.